Ngay sau đó, sau khi Tô Tô căn dặn bên tai Trang Tiểu Hà vài câu, Trang Tiểu Hà lập tức chạy xuống núi.
"Hoàng đại phu, vậy chúng ta đi bên này."
"Chờ một chút đã, những người khác trong nhà sắp xuống đây rồi. Được rồi, chúng ta đi thôi!" Chỉ chờ thời gian hơn mười hơi thở, Hoàng Dược Tử thấy những người khác trong nhà đều xuất hiện, cả nhà bọn họ mới đi theo Trang trưởng thôn đi xuống dưới núi.
"Nếu là đại phu, đừng nói đăng ký hộ tịch ở thôn bọn ta, cho dù ở lại trên trấn cũng là chuyện rất đơn giản.
Thậm chí vào trong huyện ở lại cũng không thành vấn đề.
Ta chỉ hiếu kỳ, vì sao Hoàng đại phu muốn ở lại thôn bọn ta vậy?" Trong lúc Trang trưởng thôn dẫn đường có chút tò mò hỏi.
"Tôn nữ Tô Tô của ta nói, thôn các ngươi dựa núi gần nước, non xanh nước biếc, trong thôn lại có không ít người nuôi chó, thôn có thể nuôi chó là thôn trang giàu có, là thôn tốt nhất để bọn ta định cư ở lại."
"Đây là chất nữ Tô Tô đúng không! Ha ha, thật tinh mắt.
Thôn bọn ta dựa vào núi, ở cạnh sông, mưa thuận gió hòa, hàng năm thu hoạch trong ruộng nếu so với những thôn khác thì cao hơn một hai phần.
Nhưng chớ coi thường một hai phần thu hoạch này, gia đình trong nhà nhiều ruộng đồng, phải nộp ra thêm lương thực của vài mẫu.
Mỗi nhà đều có thể ăn no không nói, trong nhà có tiền nhàn rỗi, phần lớn mọi người xây nhà ngói gạch xanh để ở.
Còn có mấy hộ gia đình đã có tiền đều đưa hài tử nhà mình đến học đường ở trấn trên đọc sách." Trang trưởng thôn nhìn mấy tôn nữ của Hoàng gia, liếc mắt đã nhìn ra tôn nữ Tô Tô trong miệng Hoàng đại phu nói.
Bốn tôn nữ của Hoàng gia, một tiểu gia bích ngọc* e lệ, một điềm đạm nho nhã hiền lành, từ trên mặt đã nhìn ra hiếu thắng, lanh lợi hoạt bát kia chính là đứa nhỏ nhất.
(*Nữ tử xinh đẹp trẻ tuổi của cửa nhỏ nhà nghèo.)
Chỉ có Hoàng Tử Tô trên người lộ ra sự chững chạc không thuộc về độ tuổi này của nàng, hai mắt nhìn quanh rực rỡ, trên người tỏa ra một loại hơi thở đặc biệt khiến người ta an tâm, rõ ràng không giống với những người khác.
"Đây là tôn nữ Tô Tô của ta, Trang trưởng thôn đừng thấy Tô Tô nhà ta tuổi còn nhỏ, thời gian nó theo ta học y cũng không ngắn, cũng có thiên phú về phương diện này.
Không nói kế thừa sở học suốt đời của ta mười trên mười, học được sáu bảy phần bản lĩnh của ta thì vẫn phải có." Hoàng Dược Tử cũng không khiêm tốn, ra sức mà khen tôn nữ nhà mình, có thể thấy được Hoàng Dược Tử cực kỳ thương yêu Hoàng Tử Tô, trong lòng ông Hoàng Tử Tô có sức nặng.
"Tiểu Hà, con đưa mọi người Hoàng gia tới phòng để trống ở hậu viện của chúng ta ở tạm trước đi.
Mời Hoàng lão đại phu và Hoàng đại phu đi theo ta một chuyến." Lúc Trang trưởng thôn đi ngang qua nhà hắn ta, thấy Tiểu Hà gật đầu với mình thì biết bà nương nhà mình đã thu dọn xong phòng trống ở hậu viện, ông ấy căn dặn nhi tử nhà mình sắp xếp cho những người khác của Hoàng gia vào nhà ông ấy trước.
"Trang trưởng thôn, ngoại trừ ta và Lão Đại nhà ta đi với ngươi một chuyến, tôn nhi ta Thiên Đông, tôn nữ Bạch Thược, Tử Tô cũng đi theo chúng ta một chuyến, mang theo bọn nó mở mang kiến thức." Tất nhiên Hoàng Dược Tử biết rõ đi theo Trang trưởng thôn một chuyến là phải đi xem bệnh cho người khác, nghiệm chứng bọn họ có phải đại phu hay không, có biết y thuật hay không.
Hoàng Dược Tử không biết Trang trưởng thôn muốn bọn họ khám bệnh cho ai, nhưng để đề phòng lỡ như, ông muốn dẫn theo hai tôn nữ đi cùng.
Lỡ như là khám bệnh cho phụ nhân, thậm chí là khám mấy bệnh hơi riêng tư, bệnh vặt cũng không cần tự mình ra tay, hai tôn nữ là có thể giải quyết.
Nếu là bệnh hơi khó một chút, bản thân lại không tiện xem, trước hết để cho tôn nữ xem xong kể rõ triệu chứng, mình lại tiện kê đơn thuốc dựa vào triệu chứng.