Đây là lần đầu tiên đối mặt với cú sốc lớn như vậy, trong mắt hắn bất giác lộ ra một chút chán ghét, không cho bọn họ thời gian tiếp tục ưm ah ah, giơ tay lên thô bạo gõ cửa.
Hai người trong phòng vệ sinh đang quện nhau quên trời quên đất mới chịu dừng lại, nhìn thấy người đàn ông đứng ở cửa, họ miễn cưỡng tách ra, kéo lại quần áo đi ra cửa.
Trong hai người có một thanh niên mặt đỏ bừng, chân có chút yếu, bước chậm đi ngang qua Văn Ngọc Thư rồi dừng lại, cười mờ ám. “Anh đẹp trai, mình thêm WeChat nha?”
Văn Ngọc Thư liếc cậu ta một cái.
Liễu Trì sốt ruột nói: “Không phải dạng người như anh đâu, mau cút khỏi đây.”
Thanh niên không tức giận khi bị mắng, chỉ nhún nhún vai, nhưng tiếc hai người này là xì-chây, nuối tiếc bước đi.
Người bên kia đã rời đi, Văn Ngọc Thư vẫn đang quay đầu nhìn theo.
Liễu Trì cau mày: “Anh nhìn cái gì?”
Văn Ngọc Thư nghe vậy xoay người lại vẻ mặt lãnh đạm không thay đổi, bình tĩnh nói: “Họ đều là đàn ông.”
Liễu Trì: "..." Tôi không mù.
Rõ ràng là trên mặt vẫn lạnh lùng, không hề có cảm xúc thăng trầm, nhưng Liễu Trì có thể nhìn ra một chút tò mò chưa thấy việc đời trên gương mặt cậu.
Tuy rằng Văn Ngọc Thư chưa đi theo hắn lâu, nhưng Liễu Trì đã nhìn ra tính tình như mèo trong lớp vỏ lạnh lùng của cậu.
Hắn đau đầu nhéo nhéo sống mũi: "Đúng vậy, hai người đàn ông, họ ..." Hắn đột nhiên dừng lại, nghĩ rằng hôm nay có lẽ hôm nay mình uống quá nhiều nên mới nói mấy chuyện này với vệ sĩ trong phòng vệ sinh: “Tôi với anh nói chuyện này để làm gì.”
Nói rồi hắn bước chân đi vào.
Chỉ là không biết tại sao khi đi ngang qua bồn ŧıểυ, hắn khựng lại dừng lại, sau đó đi vào buồng bên trong.
Trong phòng vệ sinh không có ai khác, vẻ mặt lãnh đạm của Văn Ngọc Thư lộ ra nét sinh động, cậu nhìn gian phòng im ắng, khẽ cười.
[Ding——, kỹ năng hệ thống, sự kiện đặc biệt (đã đóng)]
Liễu Trì năm nay 21 tuổi, đang học năm ba đại học. Hắn khi lên công ty và khi ở trường hoàn toàn khác nhau. Liễu Trì có thể mặc âu phục, bày mưu tính kế hay chuyện trò vui vẻ với một đám hồ ly già trên công ty, cũng có thể nở một nụ cười sảng khoái vì đã ném được một trái bóng rổ đẹp trên sân, vén áo lau mồ hôi trên mặt.
Văn Ngọc Thư đứng dưới một gốc cây lớn trong sân vận động, nhìn Liễu Trì trong chiếc áo sơ mi trắng nhảy lên ghi một cú úp rổ ba điểm, trong tiếng ồn ào không cam lòng của đội bên kia mà tươi cười đập tay với đồng đội, nhủ thầm Liễu Trì xứng đáng là nam chính ngôn tình, mị lực này đã thu hút hàng loạt fan hâm mộ vây quanh sân vận động chờ tặng khăn và nước cho hắn.
Hôm nay trời không nóng nhưng ở cái tuổi tràn đầy sức trẻ này, chạy qua lại vài lần thì lưng ai cũng lấm tấm mồ hôi.
Liễu Trì thản nhiên dùng mu bàn tay xoa xoa mồ hôi trên cằm, ném bóng cho tiền đạo đối diện, sải bước đi về phía cây lớn nơi Văn Ngọc Thư đang đứng, cao giọng nói:
“Tôi uống nước đi, hai người chơi trước.”
Tiền đạo cầm bóng ờ một tiếng, bảo cầu thủ dự bị vào sân thay người. Khi Liễu Trì ra đến, các cô gái bên ngoài sân vận động đang chờ đưa nước và khăn trở nên bồn chồn.
Không có nghĩa là mọi người đều thích Liễu Trì, nhưng Liễu Trì thực sự rất nổi tiếng trong trường Tài chính, được rất đông các cô gái yêu thích, hầu hết mọi người đều coi hắn như một thần tượng.
Họ đẩy tôi tôi đẩy bạn, vừa định chuẩn bị đi đưa nước, người vệ sĩ rất lạnh lùng và ưa nhìn không hiểu phong tình hoàn toàn phớt lờ họ, đưa cho hắn một chiếc khăn sạch, mở nắp chai nước khoáng chờ hắn lau mặt xong thì vô cảm đưa hắn uống.
Các cô gái chờ đưa nước: “...”
Liễu Trì đang uống nước loáng tháng có thể nghe thấy giọng nữ đang lẩm bẩm giận dữ với bạn bên cạnh, đáng ghét, cho dù anh ta đẹp trai mặc âu phục tôi cũng không tha cho anh ta đâu!
Rồi một giọng nữ khác trả lời: "Thôi đi bà già, lúc nãy còn chụp ảnh người ta lia lịa".
Hắn bị sặc nước, vừa ho vừa không nhịn được cười, vặn nắp chai nước khoáng rồi nói đùa với Văn Ngọc Thư:
“Sao không cho các cô gái đưa nước cho tôi?”