Thư ký bên cạnh ngậm miệng lại, vẻ mặt kỳ quái, dù sao cũng vào ngành nhiều năm, đã nghe quá nhiều chuyện bẩn thỉu, bạn bè cũng là thư ký như cô thường phàn nàn sếp ngốc của mình. Thư ký lẩm bẩm, nhưng ai cũng biết giám đốc Liễu và chủ tịch không có sở thích chơi đàn ông, cho nên sẽ không cố ý nói ra câu này để trêu chọc nam vệ sĩ của mình.
Vẻ mặt hờ hững của Văn Ngọc Thư lộ ra vẻ khó hiểu, cậu là vệ sĩ, đương nhiên không thể xịt nước hoa hay thứ gì đó có mùi, nghiêm túc nhìn Liễu Trì giải thích:
“Thưa thiếu gia, tôi không dùng nước hoa.”
Liễu Trì có thể cảm nhận được ngón tay cậu chạm vào mát lạnh, hắn đương nhiên không có suy nghĩ gì khác, không ngờ đối phương lại nghiêm túc đáp lại hắn như vậy, cười 'ừm' một tiếng.
Hệ thống lén lút quan sát, thấy nam chính không có phản ứng gì, không khỏi thở dài, lo lắng đến mức đèn trên người không sáng.
[Ais, nam chính thẳng quá, hoàn toàn không đáp lại sự đụng chạm của ký chủ, thật khó đối phó.]
Vẻ mặt Văn Ngọc Thư không thay đổi, thắt cà vạt cho nam chính, nhưng trong lòng lại hừ cười, không vội vàng nói.
[Đừng nóng vội thế chứ.]
Mưa rả rích cả ngày, trời vẫn chưa tạnh, học sinh cầm dù đi về phía khu nhà dạy học.
Một chiếc ô tô hạng sang đỗ ở cổng trường Đại học Kinh tế Tài chính, Văn Ngọc Thư xuống xe, đi tới cửa sau, giơ chiếc ô đen lên, cung kính mở cửa.
Siêu xe thì không có gì lạ ở ngôi trường này, nhưng đám vệ sĩ đi xuống đã thu hút sự chú ý của mọi người, học sinh đi ngang qua nhìn lại thì thầm.
Liễu Trì thay một bộ quần áo bình thường đơn giản, xuống xe, đứng dưới ô.
Hắn cao ráo, đôi chân dài, mặc áo khoác dáng dài trông rất đẹp, sản bước đi về phía trước, người vệ sĩ có vẻ ngoài đẹp đẽ lạnh lùng đứng phía sau bên trái cầm ô cho hắn với đôi tay trắng lạnh.
Mưa phùn mịn như tơ, đập vào ô đen, dần dần phủ lên ô một tầng ẩm ướt. Hai người một người đẹp trai, chỉn chu như một thiếu gia nhà giàu, người còn lại thì điển trai lạnh lùng, với bộ vest đen nghiêm nghị và lạnh lùng tôn lên vòng eo săn chắc và đôi chân dài miên man, sau tai còn đeo một tai nghe chiến thuật, vừa nhìn đã biết là vệ sĩ chuyên nghiệp, hai người đứng cùng dưới một chiếc ô, miễn bàn có bao nhiêu đẹp mắt.
Tại vì hôm mưa anh đưa chiếc ốô đã làm trái tim em có cầu vồng :((((((
Ai đó không nhịn được chụp lại tấm ảnh và đăng nó lên diễn đàn, ngay lập tức được thảo luận sôi nổi.
Liễu Trì là một nhân vật có tiếng trong trường, lúc còn đang đi học đã là giám đốc điều hành, còn giữa bao nhiêu giễu cợt coi thường của bên ngoài mà cầm về hợp tác chính phủ cho Sáng Thế, hoàn toàn khiến người khác ngậm miệng. Tin hắn đến lớp học được đăng tải trên diễn đàn, rất nhiều người đã đội mưa đến lớp học, không lâu sau đó lớp học chật cứng người.
Để không làm phiền người khác, Liễu Trì ngồi ở hàng ghế cuối cùng, Văn Ngọc Thư vẫn luôn đứng sau lưng hắn, vẻ mặt không thay đổi, nhưng thật ra rất cảnh giác.
Sau khi hai tiết học kết thúc, trời quang mây tạnh.
Lúc họ về, Liễu Trì bị một nữ sinh quen biết chặn lại, nữ sinh vén tóc ra sau tai, khuôn mặt có chút đỏ lên, muốn lại gần cùng Liễu Trì nói chuyện. Văn Ngọc Thư theo thói quen vệ sĩ trong tiềm thức tiến lên một bước ngăn cản lại.
Mặt cậu lạnh như băng, rất bất cận nhân tình, khí chất cũng áp đảo. Cô nữ sinh đàn em có chút xấu hổ mà nhìn Liễu Trì. “Đàn anh, em có thể nói chuyện với anh sao?”
Liễu Trì đoán được cô định nói cái gì, vì mặt mũi của cô gái, nghĩ nghĩ một lúc rồi đồng ý. “Được.”
Hắn nhìn Văn Ngọc Thư: “Anh tránh ra một chút.”
Nghe hắn nói thế, Văn Ngọc Thư mới không chặn đường cô gái nữa, cúi đầu đi về phía trước một hồi cho đến khi không còn nghe thấy giọng nói của họ nữa mới dừng lại, trầm mặc chờ đợi.