Chạy Đâu Cho Thoát: Chàng Vệ Sĩ Của Tôi

Chương 6

Trước Sau

break

Cô ta sợ nếu Văn Ngọc Thư đi theo Liễu Trì lâu thì đuổi cậu đi càng khó hơn, khi đó khả năng cô bị bại lộ cũng tăng lên, vì vậy thừa dịp Văn Ngọc Thư không có mặt, vắt óc kiếm chuyện nói xấu.

 

Liễu Nhiễm Nhiễm tính tình kiêu căng, không có gì lạ khi vô duyên vô cớ không ưa ai đó. Liễu Trì không để ý chuyện đó, hắn rất bận, không có thời gian để đối phó với tính khí khó hiểu của cô ta:

 

“Không còn gì khác?”

 

Nhìn thấy giọng điệu lạnh nhạt của hắn, Liễu Nhiễm Nhiễm đành phải ngậm miệng. Ngồi một lúc, cô ta đành mặt nhăn mày nhó đi ra cửa trong ánh mắt tiễn khách của Liễu Trì.

 

Đầu óc cô ả rối bời, không nhìn đường, lúc mở cửa phòng làm việc tiến lên một bước, tình cờ va chạm với Văn Ngọc Thư đang bưng cà phê, cốc cà phê đổ cả lên người cậu.

 

“Ah!”

 

Liễu Nhiễm Nhiễm giật nảy mình, trên quần áo sáng màu hiện lên một vệt cà phê, trong lòng cô ta vốn đã bốc hỏa, hung hăng lườm nguýt Văn Ngọc Thư, như để trả đũa cho sự lo lắng cho chính mình mấy ngày nay, cô ta dùng chân đá một cái lên bắp chân cậu, để lại một dấu giày.

 

“Cậu không có mắt à?”

 

Nói xong, cô ta tức tối bỏ đi.

 

Liễu Trì trong phòng làm việc nghe thấy động tĩnh, bỏ văn kiện xuống nhìn về phía cửa, đúng lúc nhìn thấy ngực và tay áo của vệ sĩ vừa thay quần áo đã bị ướt cà phê, bắp chân dính dấu giày. Cậu nhìn ống quần mình, khuôn mặt lạnh lùng hiện lên vẻ hoang mang khó chịu, như một con mèo đang ngủ dưới ánh mặt trời ấm áp thì bị đá giật mình tỉnh giấc, tỉnh dậy thì run rẩy không biết cắn ai, như thể ... hơi bực bội?

 

Hắn không nhịn được cười một tiếng, đôi mắt đào hoa cong lên, nói đùa: “Ngày đầu tiên nhậm chức đã làm hỏng một bộ, làm bẩn hai bộ. Nếu lương không đủ mua quần áo nhớ tìm thiếu gia, thiếu gia trả cho anh.”

 

 

                                               

 

Liễu Trì chỉ nói đùa một câu, sau đó tiếp tục giải quyết việc của công ty. Đừng nhìn hắn đùa giỡn với Văn Ngọc Thư như quen thân mà tưởng nhầm, Văn Ngọc Thư trong lòng biết hiện tại cậu trong mắt nam chính chỉ là một vệ sĩ.

 

Nhưng...…

 

Người vệ sĩ mặc vest đen đứng một bên, cụp mắt xuống, che giấu sự háo hức muốn thử trong đôi mắt màu hổ phách nhạt, nhàn nhạt nghĩ, thế này mới thú vị chứ.

 

 

Hôm qua trời mưa nhẹ suốt đêm, mãi đến sáng mới tạnh, bên ngoài trời xám xịt mốc meo.

 

Giường trong phòng Văn Ngọc Thư có chút lộn xộn, bên trên vứt một chiếc áo ngủ.

 

Cậu đứng bên cạnh giường, bộ âu phục đen ôm lấy thân hình thon dài, một bàn tay trắng lạnh lẽo cầm một khẩu súng lục đen, cụp mắt xuống, gạt băng đạn sang một bên để kiểm tra, sau đó lại đẩy trở về giắt trên thắt lưng. Cậu đi ra cửa, kế bên là phòng của Liễu Trì, khi cậu đi qua, trong phòng Liễu Trì có một nữ thư ký mặc vest công sở đang cầm một tập tài liệu báo cáo hành trình của hắn ngày hôm nay.

 

“... Cậu Liễu, ngài có cuộc họp sáng nay. Buổi trưa, chủ tịch tập đoàn Như Sâm muốn mời ngài ăn tối, đã từ chối. Vào một giờ chiều, ngài sẽ trở lại trường học và lịch trình đã được điều chỉnh cho ngày mai. ”

 

Thanh niên dường như vừa mới tắm xong, trên người chỉ mặc một chiếc quần âu đen, thắt lưng buộc ngang hông, tóc mái thản nhiên rũ xuống trán. Hắn đang mặc một chiếc áo sơ mi đen, nghe thư ký đều đều giọng báo cáo hành trình hôm nay, uể oải cài từng cúc áo, ậm ừ xem như trả lời.

 

Văn Ngọc Thư đi tới gần hắn, lấy cà vạt trong hộp, cụp mắt xuống giúp thanh niên đeo vào.

 

Liễu Trì bận rộn trong phòng làm việc đến nửa đêm hôm qua, uống ba ly cà phê, hơn một lần ngứa răng đối với Liễu Thính Lam bay ra nước ngoài uống trà nhàn nhã, hiện tại hắn vẫn còn có chút buồn ngủ, mí mắt lười nhác cụp xuống, làm đôi mắt tràn ngập ính công kích biến thành tản mạn tùy ý. Sau vài giây, hắn đột nhiên bật cười, cất giọng nói vẫn còn chút mệt mỏi vì vừa tỉnh dậy:

 

“Thơm quá, anh xức nước hoa à?”

 

Một câu nói bình thường nhưng lại mập mờ không thể giải thích được.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc