Chạy Đâu Cho Thoát: Chàng Vệ Sĩ Của Tôi

Chương 5

Trước Sau

break

[Không, Liễu Trì là con sói đầu đàn. Anh ta yêu cầu tôi thẩm vấn kẻ giết người để xem tôi có ích gì cho anh ta không, có đáng để bồi dưỡng hay không.]

 

[Giống như một đám dã thú trên đồng cỏ, thủ lĩnh đã già, ừm ... Tuy rằng ông bô của anh ta chưa già, nhưng sói trẻ tuổi nóng tính đã bắt đầu bành trướng thế lực rồi.] 

 

Cậu ấm ức nói.

 

[666, mày vẫn đang lo lắng về việc liệu một thanh niên tốt sống trong xã hội pháp trị không dám ra tay à.]

 

[Biểu tượng cảm xúc = _ = xuất hiện trên màn hình hệ thống, nhìn ký chủ đang nhập vai: ... Ký chủ, tôi có tất cả thông tin của cậu đấy.]

 

Nghe vậy, Văn Ngọc Thư ngượng ngùng cười cười. Cậu được người hâm mộ trong giới giải trí gọi là thanh quý công tử, thứ nhất là vì ngoại hình và phép tắc, thứ hai là vì, gia đình bên nội quả thật là quý tộc của nước F, nhưng fan hâm mộ chỉ mơ hồ biết rằng gia đình cậu có một trang viên và một lâu đài, không biết trước đây là một tay buôn vũ khí, nhưng cũng thật may mắn …

 

Văn Ngọc Thư không có bóng ma tâm lý nào về việc tra hỏi sát thủ, cũng không làm cho Liễu Trì thất vọng, rất nhanh đã tra hỏi ngọn ngành từ miệng đối phương. Cậu buông tóc gã đàn ông, đứng thẳng lên từ tư thế ngồi xổm, lạnh lùng nhìn xuống người da trắng không biết sống chết trước mặt, lau bàn tay đẫm máu bằng khăn ướt.

 

Máy ảnh lỗ kim hoạt động nhẹ nhàng.

 

Trong phòng làm việc.

 

Máy tính trên bàn đang phát hình ảnh tầng hầm, Liễu Trì lười biếng dựa vào trên ghế, bưng ly cà phê nhìn vệ sĩ đứng trên vũng máu, trong mắt lóe lên một tia thưởng thức.

 

 

Để vệ sĩ cấp dưới xử lý hiện trường, Văn Ngọc Thư đi thay quần áo sạch sẽ, trở lại phòng làm việc, báo cáo kết quả với nam chính.

 

Những con chip do nhà họ Liễu phát triển đã đe dọa các quốc gia khác. Một chính khách ở nước Y kiêu căng ngạo mạn, tràn đầy tự tin cảm thấy bị xúc phạm bởi những người da vàng thấp hèn, thẹn quá hóa giận tự triển khai hành động.

 

Người đàn ông da trắng không biết nhiều, nhưng cạy được từ miệng gã vài tên của vệ sĩ bên người mấy chính khách là đủ rồi.

 

Liễu Trì ngồi ở sau bàn làm việc xem tài liệu, nghe Văn Ngọc Thư báo cáo xong, cười phun ra hai chữ: 

 

“Ngu xuẩn.”

 

Văn Ngọc Thư trầm mặc không nói.

 

Cánh cửa phía sau đột nhiên vang lên, vệ sĩ ở cửa gọi ŧıểυ thư, có người mở cửa, tiếng bước chân rất nhanh vang lên.

 

Văn Ngọc Thư cúi đầu, bước sang một bên, đứng cùng nữ vệ sĩ Vũ Oanh, liền nhìn thấy một cô gái ăn mặc đẹp đi ngang qua.

 

Nữ chính làm tu hú chiếm chỗ bao nhiêu năm, giống như một nàng công chúa thực sự, khuôn mặt toát ra vẻ cao cao tại thượng vì được nuông chiều, nhưng không những không gây khó chịu mà còn trông vui tươi hoạt bát.

 

Vừa nhìn thấy Văn Ngọc Thư, sắc mặt cô ả tái nhợt, cố gắng điều chỉnh được cảm xúc, cô ta quay mặt đi chỗ khác bước tới chỗ Liễu Trì gọi hắn.

 

“A Trì.”

 

Liễu Trì đóng tài liệu lại, đặt lên chồng giấy tờ bên cạnh: “Hả? Có chuyện gì.”

 

Liễu Nhiễm Nhiễm vừa mở miệng muốn nói gì đó, sau đó lại dừng lại, quay đầu nhìn Văn Ngọc Thư đang đứng bên cạnh trầm mặc cúi đầu, cao ngạo nói: “Vậy thì ai, cậu, đi lấy cho tôi một ly cà phê. ”

 

Liễu Trì ký văn kiện, nghe cô ta nói không khỏi ngẩng đầu nói: “Tại sao, không có người hầu ở nhà à?”

 

Liễu Nhiễm Nhiễm cong môi hừ mũi, "Có, nhưng chị khát nước, muốn cậu ta lấy giùm." Văn Ngọc Thư biết nữ chính muốn mình đi khuất mắt nên cúi đầu rời đi theo ý muốn của cô ả, vào nhà bếp để lấy cà phê.

 

Cậu đã đoán ra được tính cách của Liễu Trì rồi, không lo sẽ bị nam chính chuyển vị trí hay trừng phạt vì nữ chính nói xấu.

 

 

Sau khi Văn Ngọc Thư rời đi, Liễu Nhiễm Nhiễm thấp thỏm bất an mới thở phào nhẹ nhõm, nói chuyện phiếm với Liễu Trì: “A Trì, em đừng để tên vệ sĩ đó đi theo mình được không? Nhìn cậu ta lạnh như băng, đáng sợ thế nào ấy. Chị không thích chút nào.”

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc