Không biết tên da trắng nhận bao nhiêu cú đấm, giọng nói càng ngày càng yếu, cuối cùng giật giật vài cái, không còn rêи ɾỉ hay động đậy nữa, vệ sĩ mới bình tĩnh buông cái đầu đầy máu ra, bước đến bồn rửa mặt cúi đầu với Liễu Trì.
“Tổng giám đốc.”
Dáng vẻ trông thật lạnh lùng, giọng nói cũng lạnh lùng, giống như được tạc từ khối băng vậy.
Liễu Trì nhìn chung quanh, đôi mắt đào hoa hơi cong lên: “Ừm. Anh tên là gì?”
Vệ sĩ cụp mắt xuống, lông mi dài, đôi mắt màu hổ phách nhạt, dáng người chuẩn, cơ ngực gầy, cơ bụng cường tráng, V-cut hoàn mỹ kéo dài rồi giấu mình sau lớp vải quần, xương quai xanh và lồng ngực trắng nõn bị bắn vài giọt máu tung tóe, bàn tay phải nắm thành nắm đấm thả lỏng, máu nhỏ xuống đầu ngón tay đập xuống nền nhà tắm bằng đá cẩm thạch trắng tinh.
Không một giọt máu nào là của cậu, cậu cụp mắt xuống kính cẩn, thờ ơ nói: “Văn Ngọc Thư.”
-
Liễu Trì dời ánh mắt, nhìn gã đàn ông người da trắng mặt đầy vết máu, chậm rãi khen: “Tên hay...”
“Đưa gã trở về.”
Văn Ngọc Thư vẻ mặt bình tĩnh: “Vâng.”
Cậu đứng trước mặt nam chính, cúc áo cởi hết khi vừa đánh nhau, lộ ra một mảnh da trắng lạnh, nhìn lại gã đàn ông ngoại quốc, cậu dùng bàn tay dính đầy máu chạm vào tai nghe chiến thuật bên tai, ra lệnh cho cấp dưới của mình với một giọng nói lạnh lùng.
Không lâu sau, hai vệ sĩ mặc vest đen bước vào phòng tắm, nắm tay người đàn ông da trắng, lôi gã xuống như một con chó chết.
Liễu Trì dựa vào bồn rửa tay, nhìn đối phương đối diện đang cúi đầu, đi tới bồn rửa tay.
Bàn tay nhuốm máu rất trắng, với những ngón tay thon dài, móng tay được cắt tỉa cẩn thận, ướt đẫm bởi dòng nước chảy xiết, như chưa từng giáng những cú đấm tàn nhẫn vào đầu kẻ địch.
Nước chảy xiết, máu loãng thành màu hồng nhạt chảy xuống cống.
Đôi tay ướt đẫm lấy khăn giấy ra thấm nước, vẻ mặt Văn Ngọc Thư rất bình tĩnh, lau vết máu bắn tung tóe trên xương quai xanh và ngực.
Liễu Trì nhìn lướt qua, liền thu hồi ánh mắt.
…
Trở lại nhà, lão quản gia ra chào hỏi.
“Thếu gia, cậu đã trở lại.”
Liễu Trì cởi áo khoác, đưa cho Văn Ngọc Thư đang đứng phía sau, thản nhiên hỏi: “Cha tôi đâu?”
"Ông chủ đi nước ngoài dự tiệc trà của một vị quý tộc, mấy ngày nữa mới có thể trở về." Lão quản gia mặc một bộ lễ phục đuôi tôm màu đen, đeo găng tay trắng, mái tóc hoa râm được chải tỉ mỉ. Ông cúi đầu nói tiếp, “Ông chủ trước khi đi có dặn thiếu gia đừng quên đến trường.”
Liễu Trì à một tiếng, cười ruồi: “Ông già cũng biết hưởng thụ ghê nhỉ.”
Quản gia cúi đầu, giả vờ như không nghe thấy.
Văn Ngọc Thư khoác áo vest trên cánh tay, cùng một vệ sĩ khác đứng phía sau, ánh mắt trầm xuống, đột nhiên nghe thấy thanh niên gọi mình.
“Văn Ngọc Thư.”
Cậu ngước mắt nhìn lên.
Liễu Trì khoanh chân ngồi trên ghế sô pha da, đôi mắt đào hoa tươi cười tự nhiên nhìn cậu, tản mát như có nghĩa nặng tình thâm, nhưng khi nhìn kỹ lại, trong mắt hắn không có bao nhiêu ý cười.
Văn Ngọc Thư bình tĩnh lại, trên tay khoác chiếc áo khoác màu đỏ rượu tiến lên một bước, giọng nói thanh lãnh: “Thiếu gia.”
“Gã ngoại quốc kia giao cho anh, đừng để tôi thất vọng.”
Văn Ngọc Thư rũ mắt xuống: “Vâng.”
Cậu quay lại thay một bộ âu phục khác rồi đi xuống tầng hầm. Nhà của họ Liễu rất lớn, vệ sĩ đều mặc âu phục màu đen, đeo tai nghe chiến thuật, ngực và cánh tay đều căng phồng cơ bắp, so với họ vóc dáng Văn Ngọc Thư cân đối hơn, khuôn mặt lãnh đạm cũng rất đẹp. Cậu đi về phía tầng hầm, đi ngang qua các vệ sĩ khác ai cũng cúi đầu im lặng chào hỏi.
[Hệ thống không khỏi lo lắng: Ký chủ, nam chính đang theo dõi giám sát, cậu có muốn ... ừm, thêm chút máu trong lúc thẩm vấn không?]
Vẻ mặt hờ hững của Văn Ngọc Thư vẫn không thay đổi, sau khi vệ sĩ cúi đầu chào hỏi thì tiến vào tầng hầm, liếc mắt nhìn người đàn ông ngoại quốc đang bị dây treo ở giữa vẫn đang mắng nhiếc bằng tiếng Anh, thở dài.