Khi Văn Ngọc Thư đến là lúc nữ chính đang cho người gọi cậu vào phòng. Cậu lảng tránh với lý do thiếu gia đang đợi gặp mình, cô ả không thể xúc phạm Liễu Trì, không dám ngăn cản cậu, nên cậu tránh được thành công tình tiết bỏ mạng.
thanh niên trên sân khấu vừa dứt lời, bên dưới khán đài vang lên tiếng vỗ tay rào rào. Hắn bước ra khỏi sân khấu, tay cầm sâm panh, trò chuyện và cười đùa với chủ tịch của một số công ty chip. Mặc dù những người này lớn hơn hắn nhiều tuổi nhưng không ai dám tỏ ý khinh thường. Mọi người đều cười với hắn, ai cũng biết Tổng giám đốc ŧıểυ Liễu thủ đoạn không thua gì cha mình, hắn là một con sói con có thể cắn chết người.
Nói chuyện phiếm một hồi, người đàn ông cười nói xin lỗi, đi vào phòng vệ sinh, Văn Ngọc Thư và một nữ vệ sĩ khác đi theo sau.
- Cửa phòng vệ sinh.
Nữ vệ sĩ Vũ Oanh canh ở cửa, Văn Ngọc Thư đi theo Liễu Trì vào cửa, người nọ vào buồng, cậu cụp mắt chờ hắn đi ra.
Vệ sĩ cao gầy, mặc bộ tây trang đen, tỷ lệ cơ thể hoàn hảo, nhìn từ phía sau có thể nhìn thấy ta nghe chiến thuật hình xoắn ốc sau tai, tạo cảm giác quyến rũ thu hút của đồng phục.
Âm thanh piano tao nhã vang lên, sau lưng cậu một cánh cửa buồng lặng lẽ mở ra, một người đàn ông ngoại quốc vạm vỡ trong bộ vest giơ một khẩu súng lục nhắm vào sau đầu.
Gã đặt ngón tay của mình lên cò súng, chỉ cần bóp cò, cái đầu trước mặt gã sẽ nổ tung thành đóa hoa máu. Nhưng gã còn chưa kịp ấn xuống thì vệ sĩ đang quay lưng về phía gã đột ngột quay lại, một cước bay đá mạnh vào cổ tay, khẩu súng lục "bốp" một tiếng tiếp đất, trượt ra thật xa.
Cổ tay đau nói như thể đã gãy. Gã ngoại quốc bị đau mắng một tiếng, thủ thế chuẩn bị đánh nhau.
Hai người đều có võ, từng đòn đấm đá của họ đều xé gió, Văn Ngọc Thư nhanh chóng quay đầu tránh những cú đấm từ gã da trắng, tuy không cao to bằng đối phương nhưng sức mạnh của cậu lại đáng kinh ngạc, cộng thêm thân thể mềm dẻo, vài sải bước nhảy lên đạp mạnh vào lồng ngực tên da trắng, thắt lưng uốn cong thành hình vòng cung rồi tiếp đất. Gã ngoại quốc bị bật ra đập vào tấm cửa, "Ầm——", cánh cửa rơi xuống.
Lồng ngực gã da trắng đau nhói một hồi, đứng dậy khỏi đống đổ nát, lại lao về phía vệ sĩ lạnh lùng kia.
Cửa buồng bên cạnh hé mở, Liễu Trì chậm rãi đi ra, như không nhìn thấy đánh nhau mà bình tĩnh đi tới bồn rửa tay.
Thanh niên là mục đích của chuyến đi của sát thủ, chỉ cần giết được hắn nhiệm vụ sẽ thành công, gã nước ngoài không dây dưa với vệ sĩ nữa, định đi qua giết thanh niên, nhưng lại bị vệ sĩ kéo chặt lấy không buông..
Gã lại bị đối phương đá vào ngực, lùi lại mấy bước mới đứng vững lạn được, ngửa đầu phun ra một búng máu, vẻ mặt u ám chửi bới bằng tiếng Anh:
“Con khỉ vàng chết tiệt.”
Vệ sĩ nghe gã đàn ông mắng mắng, đôi mắt màu hổ phách vẫn bình tĩnh như không tức giận, phảng phất như không có sinh khí, ngay lúc đối phương nghiến răng liền xông lên tấn công.
Liễu Trì rửa tay xong lấy ra hai cái khăn lau tay, dựa vào bồn rửa vừa lau tay vừa nhìn nam vệ sĩ đánh nhau.
Vệ sĩ rõ ràng là mạnh hơn bên kia, đè lên người tên da trắng cường tráng. Ánh mắt bình tĩnh, ra tay vô cùng tàn nhẫn, một đấm, hai đấm, ba đấm, nắm đấm đã thấy máu! Sống mũi của người đàn ông da trắng đã lệch khỏi vị trí, gã la lên the thé như heo bị chọc tiết, giãy dụa tóm lấy quần áo của cậu. Xoạc một tiếng, áo khoác và áo sơ mi trắng của vệ sĩ đều bị cởi cúc, một vùng da trắng ngần dát hai hạt núm vυ" màu hồng nhạt đập vào mắt Liễu Trì.
Liễu Trì hơi nhướng mày.
Vệ sĩ cau mày, tiếp tục dùng tay đấm vào đầu người đàn ông da trắng đang chảy máu. Máu nóng tóe ra trên cổ và ngực cậu, bôi khắp làn da trắng trẻo và thanh tú, để lại một dấu vết đỏ tươi và quyến rũ. Cậu rõ ràng là một khuôn mặt xinh đẹp, nhưng lại được bao phủ bởi những chiếc gai nhọn như hoa hồng dại, vô tình bị đâm phải máu sẽ chảy đầm đìa.