Chạy Đâu Cho Thoát: Chàng Vệ Sĩ Của Tôi

Chương 2

Trước Sau

break

Vào đến hội trường, nam chính đứng trên sân khấu cười nói cái gì Văn Ngọc Thư nghe không hiểu, liền đứng ở phía sau bên kia vừa quan sát động tĩnh chung quanh vừa lười biếng tán gẫu với hệ thống vừa mới tiết lộ tên của mình cho cậu.

 

[Tại sao? 666 là số đại cát mà. À mà 666 này, mày có đồng nghiệp không? Tên đồng nghiệp của mày là gì? Cũng các con số à?]

 

Hệ thống không còn là hệ thống trước đây, âm thanh điện tử đã trải sự đời: [Ký chủ đầu tiên của tôi đã nói, may mắn cái gì, tất cả đều là đạo lý đối nhân xử thế thôi.]

 

[Các đồng nghiệp khác của tôi tên là Hoa Tin, Vong Ưu, Bất Dạ, chỉ có tôi được gọi là 666. Tại cuộc họp thường niên, tôi phải gọi tên mình trước một loạt các hệ thống trẻ ... trời ơi, thật là xấu hổ.]

 

Hệ thống khóc mắt sưng như trái trứng luộc.

 

Văn Ngọc Thư im lặng, thoạt nghe cũng không có gì, nhưng so với các hệ thống khác có vẻ rất văn hoa ở hội nghị thường niên ... Có lẽ ảnh đế Văn Ngọc Thư khi chết cũng phải xóa phim sẽ gầy trong điện thoại di động rất hiểu được nỗi xấu hổ này.

 

Cậu chân thành hỏi.

 

[Vậy tại sao mày lại đặt cho mình một cái tên ... chắp vá như vậy? ]

 

[Đây rõ ràng là một chuyện đáng buồn, trứng luộc trên màn hình hệ thống biến thành khóc lớn: Là do khi xưa tôi còn thơ dại!]

 

Văn Ngọc Thư gần như không thể kìm được tiếng cười của mình.

 

Cậu tập trung lại, nhìn xung quanh, thấy thanh niên đang đứng trên sân khấu với nụ cười trên môi, nhớ lại phần giới thiệu bối cảnh.

 

Cốt truyện của thế giới ngôn tình này rất máu chó, trước đây vệ sĩ trưởng của nhà họ Liễu đã hy sinh tính mạng để bảo vệ Liễu Thính Lam, nguyên chủ là con trai của ông ấy, sau khi bố mẹ mất bị đưa vào cô nhi viện. Những người biết chuyện năm đó chỉ mơ hồ nhớ ra sau khi vệ sĩ trưởng chết, người vợ đang mang thai buồn bã bỏ đi.

 

            

 

              

 

                    

 

Vì người phụ nữ đi đến một thị trấn nhỏ nghèo khó, lại sợ bị kẻ thù của chồng phát hiện, đứa trẻ sinh ra đã không có giấy chứng nhận, thứ duy nhất có thể chứng minh thân phận chính là chiếc nhẫn của vệ sĩ trưởng nhà họ Liễu. Sau khi mẹ chết, nguyên chủ đến cô nhi viện, giữ lại chiếc nhẫn đeo ở cổ, không cho ai xem. Nữ chính và nguyên chủ là bạn tốt của nhau, thường cùng nhau nói về cha mẹ mình. Tình cờ nhìn thấy chiếc nhẫn, cô ta thấy nó đẹp, nhân cơ hội một lần nguyên chủ sốt cao thì lấy ra chơi, quên trả về. Sau đó nguyên chủ đi tìm khắp nơi, cô ta sợ bị gọi là kẻ trộm nên giả vờ không lấy.

 

Sau nhiều ngày tìm kiếm cũng không tìm được gì nên nguyên chủ đành phải âm thầm chấp nhận số phận của mình. Sau đó vài ngày, gia đình họ Liễu nỗ lực tìm thấy cô nhi viện, ôm nữ chính cùng với tín vật trở về nhà.

 

Trải qua một ngày ăn no mặc ấm, có một ngôi nhà lớn, phòng ngủ đẹp, còn có cha và em trai, nữ chính cũng muốn gia đình riêng nên đã phản bội bạn mình, không nói chủ nhân thật sự của chiếc nhẫn là ai, thế chỗ nguyên chủ thành con gái nuôi cẩm y ngọc thực của nhà Liễu.

 

Văn Ngọc Thư nghĩ thầm nữ chính không biết mình được nhà họ Liễu đem về từ cô nhi viện, ngày đó nguyên chủ cùng mấy đứa trẻ cũng được nhận nuôi, nhà họ Liễu chưa bao giờ đối xử tệ bạc với họ, nguyên chủ trung thành với người họ Liễu, được cử đi huấn luyện ở nước ngoài, lần này trở về nước để bảo vệ Liễu Trì, nhưng chưa kịp gặp Liễu Trì thì đã bị nữ chính nhìn thấy.

 

Nữ chính tái mặt khi vô tình nhìn thấy nguyên chủ, cho người đi điều tra rồi phát hiện ra nguyên chủ là đứa trẻ lúc đó, thấp thỏm sợ bị phát hiện là giả mạo. Thế là thừa dịp nguyên chủ còn chưa nhận chức, bảo người gọi nguyên chủ đến phòng rồi hạ thuốc anh ấy, sau đó khóc lóc bảo anh ấy giở trò đồi bại với mình. Nguyên chủ chịu đựng tác dụng của thuốc chạy ra khỏi phòng, nhưng đã bị bắn chết bởi vệ sĩ của nữ chính.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc