Chạy Đâu Cho Thoát: Chàng Vệ Sĩ Của Tôi

Chương 1

Trước Sau

break

 

Hội nghị MicroChip lần thứ 3 được tổ chức tại thành phố A. Các phóng viên đã sẵn sàng đứng ở cửa từ sớm, chờ đợi để có được những tin tức đầu tiên.

 

Lần này số người đông gấp mấy lần so với hai lần trước, bên ngoài tòa nhà khoa học kỹ thuật, phóng viên và quay phim chen chúc nhau đông như kiến, họ đến để săn tin về con chip mới được phát triển bởi Tập đoàn khoa học kỹ thuật Sáng Thế.

 

Khi tin tức này ngoài ý muốn rò rỉ ra đã gây náo động trong và ngoài nước, nếu con chip do Sáng Thế phát triển thành công, nó sẽ giúp ích rất nhiều cho sự phát triển của khoa học công nghệ quốc gia và lĩnh vực y học trí tuệ. Đang lúc mọi người đang mong đợi, một nhóm vệ sĩ mặc đồ đen xông ra khỏi tòa nhà khoa học và công nghệ, nghiêm túc ngăn họ lại.

 

Một chiếc xe hơi hạng sang màu đen của doanh nhân đi tới, chậm rãi dừng lại ở cửa. Một vệ sĩ cao gầy mặc vest đen, đeo tai nghe chiến thuật và kính râm, chân dài bước ra khỏi ghế phó lái, cậu dừng lại để xem xét hiện trường, sau đó ra phía sau mở cửa.

 

Người đàn ông mặc vest đỏ rượu bước xuống chiếc xe sang trọng, nam vệ sĩ cúi đầu đóng cửa lại, nữ vệ sĩ xuống xe cùng tài xế chính hộ tống hai bên trái phải hắn đi về phía tòa nhà khoa học kỹ thuật.

 

"Đến rồi!" Không biết ai đã hét lên, tất cả các phóng viên và nhiếp ảnh gia ngay lập tức vây quanh họ, giơ micro tranh nhau hét lên.

 

“Cậu Liễu! Giám đốc Liễu! Tôi có thể hỏi nghiên cứu về chip thông minh của Sáng Thế đã đi được bao xa không?”

 

“Cậu Liễu! Có tin tức rằng con chip đã đạt đến điểm mấu chốt quan trọng nhất. Điều này có đúng không?”

 

“Xin hãy trả lời vài câu!”

 

Thanh niên mặc bộ vest màu đỏ rượu trông đẹp trai, với đôi mắt đào hoa, sống mũi cao, đôi môi mỏng. Bộ vest màu đỏ rượu tao nhã ôm lấy dáng người vai rộng eo hẹp của hắn. Nghe thấy phóng viên hỏi liền nhướng mày, khí chất cao ngạo tản mát bên trong giống như một con sói trẻ mạnh mẽ, đầy hung hãn nguy hiểm khiến người ta không thể làm ngơ.

 

Một số phóng viên xô đẩy mạnh về phía trước, cạnh tranh rất khốc liệt, ai cũng muốn có thông tin trực tiếp trước. Đám người đã không còn giữ khoảng cách cần thiết mà ùa lên, đúng lúc này nam vệ sĩ mặc tây trang đen phía sau bỗng bước lên đẩy đám phóng viên mắt đỏ, sức lực mạnh đến kinh ngạc.

 

Đám phóng viên loạng choạng lùi lại, lòng như lửa đốt, khi ngẩng đầu nhìn lại liền choáng váng.

 

Người vệ sĩ trông rất chuyên nghiệp, không phải vệ sĩ thuê tạm thời ở địa điểm mà giống vệ sĩ cá nhân của nhà Liễu hơn. Cậu đeo một chiếc tai nghe chiến thuật màu trắng ở một bên tai, có chiều cao tương đương với thiếu gia Liễu ở phía sau, đứng trước mặt các phóng viên rất ngột ngạt. Kính râm che khuất tầm mắt của cậu, nhưng nó không ảnh hưởng đến việc các phóng viên nhận ra sự lạnh lùng trên khuôn mặt vô cảm của cậu. Vòng eo gầy mà săn chắc dưới áo vest gồ lên một khối.…

 

                                          

 

              

 

                    

 

Các phóng viên điếng hồn, đó là một khẩu súng. Mồ hôi lạnh toát ra trên lưng, họ mới nhận ra mình đang phỏng vấn người nhà họ Liễu. Kìm lại tất cả câu hỏi, họ tim đập bang bang lùi lại vài bước tránh đường, trơ mắt nhìn hai vệ sĩ một nam một nữ dẫn người đàn ông vào cửa.

 

Đám phóng viên không còn nhìn thấy họ nữa mới thở dài một hơi.

 

Tiến vào tòa nhà khoa học kỹ thuật, Văn Ngọc Thư đi phía sau nam chính, vệ sĩ báo tin an toàn liên tục trong tai nghe chiến thuật, cậu nhàn nhạt "ừm" một tiếng rồi đi theo nam chính đi vào, còn dành ra chút thời gian để trò chuyện với hệ thống. [666, mày có quay phim lại không?]

 

Hệ thống không biết chụp được cho cậu bao nhiêu bức ảnh hiếm hoi khen ngợi: [Chụp rồi, kí chủ thật sự rất đẹp trai, đẹp trai khủng khiếp luôn!" Sau khi khen xong, biểu cảm nho nhỏ trên màn hình hệ thống sụp đổ: "Ký chủ có thể đừng gọi tôi bằng cái tên này được không?]

 

Đây là lần đầu tiên Văn Ngọc Thư nghe nó chịu khen ngợi như vậy, muốn nói lại thôi: “... Đẹp trai...khủng khiếp ... OK.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc