Chạy Đâu Cho Thoát: Chàng Vệ Sĩ Của Tôi

Chương 57

Trước Sau

break

Hai đồng đội còn lại sau khi nghe xong một lúc lâu sau mới nhịn được: “Này cậu gì ơi, cậu bật máy đổi giọng à? Sao tôi nghe cứ như em gái nào thế.”

“Đủ rồi, thật là, vợ tôi còn đang nghi ngờ tôi có em gái mưa đấy người anh em, oan quá!”

Liễu Trì hắng giọng, kiềm chế một chút.

Bảng hiệu chiến thắng hiện lên, Liễu Trì lên lớp, Văn Ngọc Thư cổ tay vừa động, bị Liễu Thính Lam kéo qua, xoa xoa bàn tay trắng nõn thon dài lạnh lẽo của cậu rồi cúi đầu hôn lên, cười nói:

“Chơi lâu như vậy mà vẫn nghiện, vết thương có đau không? Được rồi ... đừng ngồi nữa, cứ nằm nghỉ ngơi đi. Buổi trưa em muốn ăn gì?”

Văn Ngọc Thư bị hắn đỡ nằm xuống, do dự một hồi, cuối cùng lắc đầu.

Liễu Thính Lam cười: “Không có à? Hôm qua nhìn điện thoại em ngừng lại ở video malatang lâu lắm mà? Tôi hỏi y tá, em có thể ăn không cay, nhưng tôi nghe nói không cay sẽ không ngon nữa, nên cố chịu đựng một thời gian, khi nào lành hẳn chúng ta sẽ đến cửa hàng để ăn.”

Văn Ngọc Thư hốt hoảng nghĩ đến hình ảnh nam chính cùng mình đi ăn Malatang, thật kỳ quái ... Cậu không nghĩ nữa, trầm giọng nói “Vâng.”

Mấy ngày sau, Văn Ngọc Thư có thể xuất viện, để tiện chăm sóc, Liễu Thính Lam đã đổi sang một chiếc giường lớn có thể ngủ được ba người, đồng thời lắp một chiếc ghế sô pha lười vào phòng làm việc.

Hắn ngồi sau bàn làm việc để giải quyết công việc của công ty, Văn Ngọc Thư chơi trò chơi trên ghế sofa với Liễu Trì đang ở trường, có lẽ chiếc ghế sofa quá mềm, cậu ngủ thiếp đi, Liễu Trì gọi trong điện thoại anh ơi anh à? Không nghe thấy âm thanh mà nhân vật của cậu cũng không nhúc nhích, con chó sói nhỏ hay làm nũng hung hăng giết gọn gàng giết hết phe địch.

Liễu Thính Lam bước tới, đắp chăn cho cậu rồi cầm điện thoại lên:

“Suỵt, em ấy đang ngủ.”

Văn Ngọc Thư đang ngủ mơ mơ màng màng, nghe thấy người đàn ông nhỏ giọng nói với cấp dưới, nói xong công việc, bên kia trầm ngâm hỏi nên tặng quà gì cho thanh niên mới lớn, cấp dưới vắt hết óc liệt kê tất cả những gì có thể nói, Liễu Thính Lam suy nghĩ một lúc, mới trả lời đã hiểu.

Ngày hôm sau, Văn Ngọc Thư nhận được một phòng đầy quà và vô số thẻ phụ, nhưng thứ cậu yêu thích nhất là một khẩu súng lục mới, sát thương cực mạnh.

Cứ như vậy, ngày tháng trôi qua, quan hệ của họ có vẻ tiến triển hơn, vết thương của Văn Ngọc Thư cũng đã lành, đúng lúc hai cha con tưởng rằng sẽ không có chuyện gì nữa thì Văn Ngọc Thư đột nhiên xuất hiện trước mặt họ với hành lý, nói muốn ra ngoài đi dạo.

Liễu Trì sững sờ hồi lâu, chăm chú nhìn cậu, thì thầm, “Anh, anh nói cái gì?”

Văn Ngọc Thư rũ mắt xuống, bình tĩnh nói: “Tôi ở nhà họ Liễu quá lâu rồi, tôi muốn ra ngoài xem một chút.”

Liễu Thính Lam nghe xong bất đắc dĩ cười: “Thật là ... Khi nào định trở về?”

Văn Ngọc Thư vẫn im lặng. Liễu Thính Lam lông mi run lên, hắn nắm chặt tay mình, sau đó nhẹ nhàng thả ra, sau một lúc không nói nên lời, hắn nhỏ giọng nỉ non:

“Đi đi, trở về sớm.”

Liễu Trì mím chặt môi không nói, lúc Văn Ngọc Thư đi ra ngoài, hắn đột nhiên đứng lên, nhìn chằm chằm bóng lưng của Văn Ngọc Thư, lặp lại:

“Anh--, trở về sớm một chút.”

Văn Ngọc Thư lưng dừng lại, sau một hồi lâu im lặng lại xốc ba lô bước đi.

Sau khi rời khỏi khu biệt thự, Văn Ngọc Thư cầm hành lý ngồi trên băng ghế ở trạm xe buýt, mắt đăm đăm nhìn phía trước không biết đang suy nghĩ gì. Trời đã sang thu, một chiếc lá phong từ trên cây bay xuống đậu trên tay cậu, cậu nhìn xuống một lúc lâu rồi đứng dậy lên xe một mình.

Văn Ngọc Thư đi nhiều nơi, nhìn thấy rất nhiều chuyện, nhưng không ở mỗi nơi quá ba ngày, vận may của cậu có vẻ tốt đến bất ngờ, rõ ràng thiếu kỹ năng xã giao, nhưng ở đâu cũng có thể gặp được người tốt.

Những nơi cậu đến cũng trùng hợp may mắn, chẳng hạn như đến lúc lúc có buổi biểu diễn khinh khí cầu hay bắn pháo hoa. Lúc cậu đến không phải là ngày có lễ hội, nhưng sau một thời gian thì nghe nói là chúc mừng ngày gì đó đặc biệt rồi tổ chức. Ngoài ra còn có việc đi đến một nơi không quen thuộc để ăn, không biết phải gọi món gì, nghe lời tư vấn của cửa hàng để gọi món ăn sẽ không bao giờ gặp phải món mình không thích.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc