Cậu ngồi vào bàn ăn, nhấp một ngụm rượu, mùi thơm trái cây nhàn nhạt lan tỏa trên môi răng, cụp mắt không biết đang nghĩ gì.
Đi hơn một tháng, một ngày nọ, Văn Ngọc Thư đột nhiên thu dọn đồ đạc, lên xe trở về thành phố A.
Cũng đã đến lúc quay lại và xem biến thái già và biến thái con đang làm gì.
Cậu đến công ty trước đứng từ xa nhìn Liễu Thính Lam đi ra dưới sự hộ tống của vệ sĩ, Liễu Thính Lam đi tới cửa xe, đột nhiên dừng lại nhìn về phía cậu, cậu kéo thấp vành mũ đứng dậy rời khỏi khu công ty Sáng Thế, đến trường Đại học Kinh tế Tài chính. Lúc đến, Văn Ngọc Thư nhìn thấy Liễu Trì rao ráo chân dài cầm chai nước đứng trong sân tennis.
Hắn mặc một bộ quần áo thể ȶᏂασ trẻ trung, nhưng khuôn mặt tuấn tú vô cảm, đôi mắt đào hoa vốn hay cười khẽ rũ xuống, nhìn chai nước khoáng trên tay không biết đang suy nghĩ gì.
Không còn làm vệ sĩ, Văn Ngọc Thư không phải mặc vest mỗi ngày, nhưng quần áo của cậu thường là màu đen, quần jean ôm lấy đôi chân thon dài thẳng tắp, dáng người cao được hỗ trợ bởi áo phông và áo khoác màu đen, đầu còn đội mũ lưỡi trai màu đen, nửa dưới khuôn mặt không được che bởi vành mũ trông càng lạnh lùng hơn, đôi môi cũng đỏ hơn. Cậu đứng dưới gốc cây cách đó không xa lặng lẽ nhìn hắn.
“Này!! Anh Trì, cẩn thận—”
Cậu học sinh ở phía đối diện cao to đang đánh bóng tennis quá mạnh, quả bóng vàng sọc trắng xuyên qua lưới và lao thẳng vào Liễu Trì, thấy hắn thất thần vội la to nhắc nhở.
Liễu Trì thoát khỏi phân tâm, vô thức ngẩng đầu lên, sửng sốt nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ đen đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình, thân hình cao gầy chắn trước mặt, bàn tay thon dài bắt chính xác quả bóng tennis. Cậu ném nhẹ đi, quay lưng về phía hắn, kéo sụp vành mũ rồi bỏ đi không ngoảnh lại.
“Anh, anh ơi!”
Người bên kia dừng lại, đút hai tay vào túi, vừa bước đi được vài bước thì nghe thấy sau lưng có tiếng "bịch", và tiếng rêи ɾỉ bị bóp nghẹt của thanh niên.
Bước chân đột nhiên dừng lại, Văn Ngọc Thư nhịn không được quay đầu, liền nhìn thấy Liễu Trì khom người, ôm chân ngồi trên mặt đất, giống như vô tình bị trặc chân, cau đôi mày tuấn tú hít nhẹ một hơi.
Cậu bất đắc dĩ quay lại, bước đến bên cạnh hắn: “Thiếu gia.”
Sói nhỏ tuổi vừa hơn hai mươi ngẩng đầu đáng thương, đôi mắt đào hoa khiến hắn càng thêm đáng thương khi khoác lên mình dáng vẻ này, thấp thỏm nói.
“Anh, đã lâu không gặp.”
Hắn dùng giọng điệu làm nũng với Văn Ngọc Thư như trước: "Em không nhúc nhích được chân, anh cõng em về nhà nha." Văn Ngọc Thư dừng lại, ngồi xổm xuống, Liễu Trì nằm sấp trên lưng, vòng tay qua cổ cậu. Cậu cõng Liễu Trì bước ra khỏi trường, những học sinh đi qua đều đổ dồn ánh mắt về phía họ, Liễu Trì đưa tay ôm cổ, cọ cọ mặt vào cậu, thấp giọng gọi Anh Văn.
“... Em nhớ anh nhiều lắm anh ơi. Anh ơi, về với em nhé?”
Liễu Trì nói xong, đợi thật lâu không nghe thấy tiếng trả lời, trong lòng chua xót, đang định lên xe thì bên kia thấp giọng đáp lại.
“Ừm......”
Hai người dường như có vô vàn điều muốn nói, em hỏi anh trả lời, trò chuyện một đường, đến khi xe đến nhà Liễu, hắn không nỡ để Văn Ngọc Thư cõng mình nữa, chỉ nhờ cậu dìu đi, khập khiễng đi đến cổng, nhưng hắn có thật sự bị thương hay không thì cả hai đều biết rất rõ.
Tiết trời lạnh và đêm đã khuya, nhưng ánh đèn trong biệt thự nhà họ Liễu vẫn ấm áp, trong nhà tỏa ra mùi thức ăn. Văn Ngọc Thư đỡ Liễu Trì bước đi, từ xa đã thấy Liễu thính Lam không biết vì sao lại đứng ở cửa, phía sau hắn là ánh đèn ấm áp trong biệt thự, đôi mắt đào hoa cong lên khi nhìn thấy Văn Ngọc Thư, mở rộng vòng tay với cậu:
“Mừng em về nhà.”
Văn Ngọc Thư nhìn hắn chăm chú, chậm rãi đi tới, được hắn ôm vào lồng ngực. Cậu vùi đầu vào hõm vai hắn, nhắm mắt lại.
“Ừm, tôi đã trở về.”
–