Chạy Đâu Cho Thoát: Chàng Vệ Sĩ Của Tôi

Chương 56

Trước Sau

break

Liễu Trì như một con chó con với đôi tai và cái đuôi cụp xuống, lẩm bẩm.

“Anh Văn, em biết mình sai rồi.”

Liễu Thính Lam cũng giống như một con cáo tự ngậm đuôi xoay tròn, nhẹ nhàng:

“Ngọc Thư...”

Văn Ngọc Thư không quen với việc họ dỗ dành mình, đặt thìa xuống, đổi chủ đề:

“ŧıểυ thư đâu?”

"Chết rồi," Liễu Trì nói với đôi mắt u ám, “Cô ta đã lên kế hoạch tập kích đó, nhưng cô ta quá tự tin đùa với lửa, cuối cùng đã chết trong tay của chính mình.”

Liễu Thính Lam nhìn Văn Ngọc Thư, nhẹ giọng nói: “Ngọc Thư, nếu tôi không nhầm người thì em đã gọi tôi là cha, tôi xin lỗi vì đã bỏ lỡ em nhiều năm như vậy. Tôi định nhận em trở về, em.. còn muốn cha và em trai nữa không?”

Văn Ngọc Thư im lặng hồi lâu, hoàn toàn không quen thay đổi như vậy, bình tĩnh nói: “Không, cứ như thế này là được, ông chủ.”

Trong mắt Liễu Thính Lam hiện lên một tia tiếc nuối, cười cười: “Được rồi, vì cha của em, tôi muốn bù đắp cho em như một người thân, nhưng hiện tại tôi càng muốn chăm sóc em như một người bạn đời.”

Liễu Trì như thường lệ cong đôi mắt đào hoa: “Không sao, tình anh em cũng là tình, em nói đúng không .. Anh Văn ơi. ”

Hắn nhìn Văn Ngọc Thư với đôi mắt đào hoa, nói ba chữ cuối cùng rất nhẹ như thì thầm, với một sự mập mờ không thể giải thích được.

Bên tai Văn Ngọc Thư lại có chút nóng lên, mím môi không trả lời.

Cậu còn đang bị thương, dậy ăn chút gì đó, nói chuyện một chút Liễu Trì và Liễu Thính Lam là không chịu nổi phải nằm lại trên giường bệnh, nhắm mắt nghỉ ngơi. …

Văn Ngọc Thư bị thương phải nằm viện một thời gian, trong thời gian này cậu rất thích ngủ, thường xuyên ngủ say nghe hai cha con nói chuyện. Lúc ở bệnh viện Liễu Trì sợ cậu buồn chán nên sẽ kéo cậu chơi game khi có thời gian. Trong mười năm đầu của Văn Ngọc Thư, ngoài rèn luyện và học tập, trò giải trí duy nhất là bắn súng và đánh nhau với các vệ sĩ khác. Đây là lần đầu tiên cậu chơi đấu súng trên điện thoại di động.

“Đoàng.”

Một tiếng súng vang, nhân vật mặc đồng phục rằn ri đội mũ bảo hiểm trong điện thoại bò loạn trên mặt đất, một tiếng "A ..." thật dài phát ra từ loa.

“Anh ơi, em bị đánh.”

Nghe thấy giọng nói cô đơn của con trai mình phát ra trên ghế sô pha, Liễu Thính Lam rời mắt khỏi máy tính, nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi lãnh đạm trên giường bệnh đang mím chặt môi, trong đôi mắt màu hổ phách nhẹ lóe lên một tia khuất nhục.

Ngay lập tức hắn hiểu tại sao lại như vậy, hơi buồn cười nhìn cậu.

Văn Ngọc Thư bất mãn mím môi, di chuyển ngón tay mảnh khảnh, điều khiển nhân vật chạy tới ném hai túi máu và một đống linh dược đến trước mặt Liễu Trì.

Sáng nay Liễu Trì có đầy tiết học nên không thể đến bệnh viện chơi với Văn Ngọc Thư, thừa dịp nghỉ giải lao kéo Văn Ngọc Thư chơi game. Thấy nhân vật của cậu ném cho hắn một đống đồ không chút do dự, khóe môi hơi nhếch lên: “Cảm ơn anh trai..., anh ơi nó đánh em nữa, anh đánh nó giúp em đi.”

Văn Ngọc Thư ánh mắt hơi lạnh, cậu lao ra khỏi nhà, nhanh nhẹn né tránh đạn bắn như mưa của địch, nâng súng nhắm chuẩn hai giây rồi bóp cò, “Bang——”

Một làn khói xanh bốc lên từ sườn đồi.

“Oa, anh Văn thật tuyệt vời.”

Vẻ lạnh lùng trong mắt Văn Ngọc Thư biến mất, nhìn sang gọi Liễu Trì, “Lại đây.”

Liễu Trì điều khiển nhân vật đi tới ăn vật phẩm, thay đổi súng đạn, giọng điệu nũng nịu làm các sinh viên xung quanh nổi hết da gà.

“Anh của em là số một.”

Một tràng tiếng súng kịch liệt đột nhiên vang lên bên tai, Văn Ngọc Thư vừa nghe vừa bình tĩnh nói.

“Đi thuyết phục.”

"A ... Thấy nhiều người quá, anh ơi, nếu em bị giết thì phải làm sao đây." Giọng nói trong trẻo của hắn nhão ra.

“Sẽ không.”

“Em sợ quá, anh bảo vệ em nha?”

“Ừm.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc