Văn Ngọc Thư bị thương rất nặng, nằm trong bệnh viện mấy ngày mới mở mắt, mê man vài giây mới nhận ra tay mình đang được nắm lấy. Cậu nghiêng đầu nhìn Liễu Trì cao lớn ngồi cong lưng trên ghế, khom người cúi đầu xuống giường. Động tác của cậu làm hắn sực tỉnh ngẩng đầu lên nhìn, sói con đẹp trai tuấn tú không biết mấy ngày không về nghỉ ngơi rồi, hai mắt đỏ ngầu, râu ria xồm xoàm lôi thôi lếch thếch.
“Anh ... anh tỉnh rồi?”
Hắn liếʍ môi hỏi, giọng nói khàn khàn, ánh mắt không nỡ rời khỏi cậu, cứ nhìn cậu chăm chăm như chỉ cần sơ hở một chút là cậu chạy mất vậy.
Văn Ngọc Thư: Đứa trẻ đáng thương, phải chọc một chút mới được.
Khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng của cậu không chút biểu cảm, yên lặng nhìn hắn bấm chuông gọi bác sĩ và y tá tới, tay vẫn đang nắm chặt tay cậu, đột nhiên nói:
“Xin hỏi...cậu là ai?”
Liễu Trì sửng sốt một chút, lẩm bẩm nói: “Anh, anh không nhớ em sao?”
Sắc mặt hắn lập tức tối sầm lại, kiên nhẫn dỗ dành Văn Ngọc Thư, sau đó đứng dậy kêu bác sĩ và y tá đến kiểm tra.
Văn Ngọc Thư được đưa đi kiểm tra từ trong ra ngoài, bác sĩ xem phim chụp cũng bực dọc không hiểu vì sao, ngẫm nghĩ một hồi mới nói rằng đầu người rất mỏng manh và sẽ tự bảo vệ khi bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, bảo Liễu Trì nói chuyện với Văn Ngọc Thư nhiều một chút, không có gì to tát, vài ngày nữa sẽ ổn thôi. Nghe thấy không có chuyện gì nghiêm trọng, Liễu Trì mới buông lỏng ra trong lòng, lúc quay lại hắn nhìn thấy Văn Ngọc Thư mặc bệnh phục ngồi trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ. Nghe thấy tiếng bước chân cậu đầu lại, ánh mắt bình tĩnh: “Cậu còn chưa nói cho tôi biết cậu là ai?”
Liễu Trì: “... Chờ một chút.”
Hắn nhanh chóng lao vào phòng vệ sinh rửa mặt, cạo râu, đẹp trai ngời ngời đi ra ngoài, sau đó ngồi trên ghế nắm lấy tay Văn Ngọc Thư.
“Anh, em là bạn trai của anh.”
Văn Ngọc Thư dường như sửng sốt một chút, một lúc lâu sau mới kinh ngạc nói: “Bạn... bạn trai?!”
Liễu Trì không biết xấu hổ gật đầu.
Đột nhiên phía sau có tiếng gõ cửa khiến Văn Ngọc Thư ngẩng đầu nhìn lại, cảnh tượng quen thuộc này khiến Liễu Trì đang ngồi bên giường bệnh phát ra tiếng "hừ" không vui, quả nhiên quay đầu lại liền nhìn thấy ông bô mình đang đứng ôm bó hoa ở cửa, miệng cười ruồi phun ra hai chữ.
“Đánh rắm.”
Đôi mắt đào hoa của người đàn ông nhìn về phía Văn Ngọc Thư, ánh mắt hắn ta dịu đi: “Đừng nghe lời nó, thằng ranh con này lừa em thôi, tôi mới là người yêu của em.”
Liễu Trì kinh ngạc không biết cha mình có thể nói ra những lời thô tục như vậy, cười khẩy: “Ông ta nói bậy, anh là anh của em, con nuôi của lão già này, sau đó chúng ta yêu nhau, ông ta già mà không nên nết mới ghen ăn tức ở.”
Hai cha con người này nói người kia giả, không nhận ra thanh niên ngồi ở trên giường bệnh trong khoảng thời gian này từ ánh mắt chấn động đến choáng váng, cuối cùng đạm mạc nhìn hai cha con, nắm chặt tay, trên mặt lộ ra vẻ không vui, lạnh lùng nói:
“Ông chủ, thiếu gia, hai người vừa rồi nói cái gì?”
Liễu Thính Lam và Liễu Trì cứng người.
Đm.
–
Ánh nắng ngoài cửa sổ vừa phải, xuyên qua ô cửa kính khẽ rắc lên giường, trên bàn bên cạnh giường bệnh có một bó hoa hồng rực rỡ.
Văn Ngọc Thư ngồi trên giường, nửa người đắp chăn, trên đùi để bàn nhỏ ăn cơm, cậu chậm rãi múc cháo bằng một tay, áo bệnh viện sọc xanh trắng cũng không ngăn được khí chất của cậu, trong khi hai cha con nhà họ Liễu vừa cãi nhau đang ỉu xìu ngồi bên giường bệnh của cậu.
Cậu trì hoãn dưới tay không biết bao nhiêu sát thủ, bị một phát súng vào vai, chỉ dịch xuống một phát nữa là có thể mất mạng, trên trán cũng quấn băng gạc, khuôn mặt lạnh lùng không còn chút máu, đôi môi mỏng đỏ mọng cũng hơi tái nhợt đi, để tránh làm động vết thương, động tác ăn rất chậm.
Về phần tại sao Liễu Trì và Liễu Thính Lam không đút ăn, à, họ cũng muốn lắm, nhưng lại bị ánh mắt nhàn nhạt của cậu liếc không dám ho he.