Chạy Đâu Cho Thoát: Chàng Vệ Sĩ Của Tôi

Chương 54

Trước Sau

break

Những tên sát thủ đó không ngờ Văn Ngọc Thư lại khó đối phó như vậy, làm chúng lãng phí thời gian, nghe thấy tiếng còi cảnh sát báo động, thầm nói không tốt, chỉ có thể đưa Liễu Nhiễm Nhiễm đã thất thần ra khỏi xe. Dù sao ŧıểυ thư cũng sợ hãi đến mức không thèm để ý xem tên vệ sĩ chết tiệt kia còn sống hay không, chúng nói cậu đã chết, bây giờ là lúc cô ta phải thực hiện lời hứa của mình.

Bọn chúng bị cảnh sát vũ trang đuổi theo đánh đến không thở nổi, phải gọi điện thoại dọa Liễu Thính Lam, nghe thấy tiếng khóc ngoan ngoãn phối hợp của Liễu Nhiễm Nhiễm, những người nước ngoài trên xe mới đồng thời thở phào nhẹ nhõm. Vừa thả lỏng một chút, đột nhiên cả xe "Bang" một tiếng, xe cảnh sát không hề dừng lại! ! Thay vào đó còn cắn chặt hơn, dùng bộ đàm bảo chúng dừng xe lại.

Chiếc xe rung chuyển dữ dội, kẻ giết người thân đầy máu tanh phun ra tiếng mắng chửi.

“Chết tiệt!”

“Fuck! Hắn điên rồi sao! Con gái của hắn vẫn ở trong tay chúng ta!”

Liễu Nhiễm Nhiễm mặt tái nhợt, cô ta bị kẹt giữa mấy tên sát nhân, ngón tay không kiên nhẫn túm lấy chiếc váy lộng lẫy, trong đầu thoáng nghĩ tới việc vừa nãy còn hào hứng tưởng tượng trước khi giết Văn Ngọc Thư sẽ nói cho cậu biết cô ta chính là người đã cướp đi thân phận của cậu, đắc ý khoe khoang nói mình sẽ sống giùm đời này cho cậu, nhưng bây giờ ả chỉ có thể tự an ủi bản thân rằng Văn Ngọc Thư không có bằng chứng, cha mình sẽ không tin cậu ta, sẽ không …

Vệ sĩ cầm điện thoại di động bên cạnh mặt cũng đen lại, mắng một câu chửi thề: “Cho bọn họ dừng lại! Nếu không ông sẽ hối hận! ”

Bên kia vang lên giọng nam nhè nhẹ: “Ồ? Vậy cứ tự nhiên.”

Đòn tấn công từ phía sau càng thêm hung tợn, tiếng súng liên tục vang lên, tất cả những kẻ giết người trong xe đều choáng váng, sắc mặt Liễu Nhiễm Nhiễm trắng bệch như tờ giấy. Kẻ giết người ngoại quốc có vẻ ngoài hung tợn nheo đôi mắt như chim ưng, nhận ra có điều gì đó không đúng, lạnh lùng đáp lại bằng tiếng Quan Thoại què quặt của mình.

“Ông không muốn mạng con gái của mình nữa à?”

Liễu Thính Lam cười một tiếng, thở dài: “Cô ta ... không phải con gái tôi, cô ta chỉ là một tên trộm cướp đi mạng sống của người khác. Muốn chém muốn giết gì tùy các người, Dù sao thì... rơi vào tay tôi cô ta cũng sống không bằng chết.”

Giọng điệu của người đàn ông nhẹ nhàng đến mức chết người.

Sát thủ nhất thời không nhận ra bên kia có dụng ý gì, liền bị Liễu Nhiễm Nhiễm hung hăng giật lấy điện thoại di động, mặt Liễu Nhiễm Nhiễm trắng bệch như tờ giấy, cầm điện thoại di động hét lên vô nghĩa:

“Cha !!Cha !! Đừng nghe Văn Ngọc Thư nói bậy, cậu ta ghen tị với con ghen tị với việc con và cậu ta cùng ở chung trại trẻ mồ côi nhưng cuộc sống thì khác, con mới là người thật! Lúc trong trại trẻ mồ côi cậu ta kết bè với những đứa nhỏ khác bắt nạt con. Từ nhỏ cậu ta đã xấu xa, cậu ta giả vờ thôi, con —— ”

Người đàn ông đột nhiên bật cười, cắt ngang những lời bôi nhọ không ngừng của cô ta: “Đừng căng thẳng, cô đã giao dịch với chính trị gia đó, họ sẽ không làm tổn thương cô, nhưng ... chỉ không biết rằng chứng cứ tình cờ đến tay tôi, giao dịch có thể tiếp tục được nữa hay không.”

Liễu Nhiễm Nhiễm há hốc miệng, ánh mắt đầy khiếp sợ, tay chân lạnh ngắt trước ánh mắt hung hãn đột ngột của những kẻ giết người xung quanh, nghe thấy giọng nói ác ma bên kia đầu dây tiếc nuối thở dài.

“Đáng tiếc......”

Đáng tiếc? Đáng tiếc cái gì? Không thể tự tay xử lý cô ta à? Liễu Nhiễm Nhiễm không biết, nhưng cảnh sát vũ trang đuổi theo hai chiếc xe đã nhìn thấy một thi thể văng khỏi xe và rơi xuống sườn đồi.

Những kẻ giết người đó không còn gì để nói, điện thoại ngay lập tức ngắt kết nối. Liễu Thính Lam cúp điện thoại, xoay người đi về phía chiếc xe sang trọng màu đen.

“Đến bệnh viện.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc