Chạy Đâu Cho Thoát: Chàng Vệ Sĩ Của Tôi

Chương 53

Trước Sau

break

Vẻ mặt Văn Ngọc Thư rất bình tĩnh, cậu nắm chặt tay lái, dừng xe lại một cách gọn gàng, nhanh chóng mở dây an toàn rút ​​súng lục giắt bên hông ra. Bàn tay trắng nõn răng rắc lên đạn, cậu mở cửa xe, chân vừa chạm đất đã bắn một phát cực chuẩn.

“Rầm —— ”

Trong bóng tối, họng súng sáng lên, một tên sát nhân đang chuẩn bị xả súng cứng người ngã xuống đất.

Chiêu này giữ chân được những kẻ giết người, bầu không khí im lặng chết chóc, những kẻ giết người nhìn chằm chằm vào cậu.

Văn Ngọc Thư mặt không đổi sắc giơ súng lên, trong lòng thở dài, hiện tại cậu chỉ có thể trì hoãn thời gian, chờ Liễu Thính Lam và Liễu Trì tới.

——

Liễu Thính Lam đến rất nhanh, trước đó đã gọi điện trước cho chính trị gia phe mình, ông ấy vừa nghe thấy bên Sáng Thế có người đến phục kích và ám sát, chuyện này lớn đến mức nào rồi, vội vàng gọi cảnh sát giao thông dẹp đường, để xe cảnh sát vũ trang và xe của nhà Liễu không bị cản trở.

Hai chiếc xe cảnh sát mở đường, xa xa liền vang lên tiếng còi báo động, đây cũng là ý của Liễu Thính Lam và Liễu Trì. Thà để chúng biết chuyện đã lộ, nhanh chóng rút lui, cho Văn Ngọc Thư thêm một chút cơ hội sống sót.

Khi đến hiện trường, những người đó đã thực sự bỏ chạy và bắt Liễu Nhiễm Nhiễm làm con tin.

Hiện trường hỗn loạn, thi thể nằm trên mặt đất, Văn Ngọc Thư chật vật dựa vào xe, máu loang lổ trên chiếc áo sơ mi trắng, tai nghe chiến thuật rơi ra ngoài. Đầu cậu gục xuống, vết máu trên trán chảy dài xuống mặt trắng nõn, đôi tay thon dài lạnh lẽo dính đầy máu cầm hờ súng, nhắm mắt lại dường như đang ngủ say, không hề còn sức sống.

Không... Không…

Sự hoảng loạn cực lớn chôn vùi cha con nhà Liễu, mặt họ không còn chút máu, bước tới nhanh như mộng du, quỳ xuống bên cạnh cậu.

Liễu Thính Lam trước đây chưa bao giờ thất thố như vậy, hắn cố gắng bình tĩnh lại, giơ tay lên thử hô hấp của Văn Ngọc Thư, Liễu Trì cũng cúi đầu cẩn thận, nhẹ nhàng áp vào ngực Văn Ngọc Thư nghe nhịp tim của cậu.

Sau vài giây, hai cha con thở phào nhẹ nhõm, lưng ướt đẫm mồ hôi.

"A Trì, đưa em ấy đến bệnh viện, chuyện ở đây cha sẽ giải quyết." Giọng của Liễu Thính Lam trở nên lạnh lùng.

Liễu Trì "ừm" một tiếng, bế vệ sĩ đã ngất đi, sải bước đi về phía xe cứu thương.

Họ lo lắng cho tình trạng của Văn Ngọc Thư nên gọi sẵn xe cấp cứu, may mắn thay, xe cấp cứu đã kịp thời sơ cứu cho cậu..

Biết rằng Liễu Nhiễm Nhiễm có thể là giả nên việc cô ta đột ngột đòi về hôm nay khiến người ta không khỏi nghi ngờ, nếu cô ta nhúng tay vào việc này thì thế lực nào đằng sau giúp cô ả dám tay không lột da hổ? 

Đúng lúc này một vệ sĩ cầm laptop đi đến, nhỏ giọng báo cáo: “Vệ sĩ của ŧıểυ thư đã khai rồi.”

Liễu Thính Lam đứng thẳng người, đôi mắt đào hoa mang theo nụ cười ôn hòa, trong xe có vệ sĩ riêng của Liễu Nhiễm Nhiễm bị bắt tra tấn, nhân tiện lục soát phòng của họ, quả nhiên đúng như dự đoán. Vệ sĩ lo lắng Liễu Nhiễm Nhiễm bị trở mặt nên luôn chuẩn bị sẵn chứng cứ để uy hiếp chính khách nước Y, tự nhiên không giấu sâu, tìm là thấy ngay. Còn vệ sĩ rõ ràng biết chuyện đã xảy ra trải qua các phương pháp tra tấn của nhà Liễu trong tầng hầm cũng khóc lớn phun ra hết.

Liễu Thính Lam khẽ liếc nhìn màn hình, hiển nhiên không có biểu hiện gì đặc biệt, nhưng vẫn khiến người ta rùng mình. Người vệ sĩ cầm laptop cúi đầu, châm nến cầu nguyện cho người bên trong.

"Ong" một tiếng, điện thoại di động của Liễu Thính Lam đột nhiên rung lên, hắn lấy điện thoại di động ra, màn hình sáng rực hiện lên số điện thoại di động của Liễu Nhiễm Nhiễm. Hắn ung dung nghe máy, đầu dây bên kia vang lên tiếng Quan Thoại sứt sẹo.

“Alô, con gái ông đang ở đây với chúng tôi, để cảnh sát cho chúng tôi đi! Sau đó đem hồ sơ thí nghiệm ra rồi chúng tôi thả cô ta trở về, nếu không, ông sẽ nhận được chỉ cái đầu của cô ta thôi đấy, chủ tịch Liễu.”

Giọng nữ tội nghiệp đầy hoảng sợ khóc lóc: “Cha ơi, chúng ... chúng sắp giết con rồi, con sợ quá......”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc