Văn Ngọc Thư không phải là một con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng, cậu là một con đại bàng bay vút trên bầu trời.
Cho nên cho dù trong khoảng thời gian đó cậu có tránh né họ, chỉ lang thang trong vườn hoa, không muốn nhìn thấy họ, họ cũng chỉ đứng bên cửa sổ lặng lẽ nhìn theo bóng dáng của cậu, không hạn chế di chuyển, vẫn tự do ra vào.
Chạy hả? Chạy thì đi tìm về.
Văn Ngọc Thư chân dài, mình thì không à.
Nhưng điều khiến hai cha con hạnh phúc là Văn Ngọc Thư không tin tưởng họ và không bao giờ rời đi.
Cuối cùng, Liễu Thính Lam thở dài, ấm ức nói: “Mặc dù tôi rất thích việc ánh mắt của em luôn hướng về chúng tôi, nhưng tôi cũng muốn em chú ý đến sự an toàn của chính mình.”
Thừa dịp Văn Ngọc Thư không để ý, Liễu Trì đan các ngón tay vào tay cậu, kéo lên môi hôn. “Có đau không?”
Văn Ngọc Thư dứt khoát rút tay về, dừng lại một chút mới cụp mắt, trầm giọng nói.
“Không đau.”
Đây là một trong những lần hiếm hoi hai cha con nhà họ Liễu nhận được hồi âm từ Văn Ngọc Thư, ngẩn ra một chút, hai cha con vui vẻ thấy rõ.
…
Hôm nay có quá nhiều việc phải làm, họp báo xong liền vào phòng nghiên cứu, sau đó quay lại công ty tổ chức hội nghị, kết thúc cũng đã tối, họ lại dự một bữa tiệc khác.
Văn Ngọc Thư đi theo đi lại, mệt đến tối không ăn cơm tối, toàn thân lạnh ngắt, nhìn thấy Liễu Trì và Liễu Thính Lam vẫn đang xã giao tiếp khách trong lòng không khỏi nể phục. Hai cha con sáng còn bị đau bao tử, nhờ vệ sĩ khác đưa thuốc, giờ vẫn có thể cầm ly sampanh xã giao sau một ngày bận rộn, xứng đáng là người giàu có thành công.
Nghĩ lung tung một hồi, đến khi Liễu Trì đứng trước mặt cậu mới định thần lại. Hắn cầm một khay bánh, đưa lên môi cậu một chiếc bánh ngọt thơm mùi dừa.
Liễu Trì không biết từ lúc nào đã để rượu sâm banh xuống, bưng một khay đồ ăn nhẹ, đút cho cậu một cái bánh ngọt vị dừa, cười nói: “Buổi tối không ăn nhiều, đói rồi đúng không? Không biết anh Văn thích ăn mùi nào nên em lấy hết. Mấy bánh này em đã nếm thử hết rồi, cũng ngon lắm.”
Văn Ngọc Thư: “... Thiếu gia, làm như vậy không tốt.”
Chủ trì hôm nay là nhà Liễu, Liễu Trì không thèm quan tâm, nhướng mày: “Sao lại không? Đi kiếm chút đồ ăn cho bạn trai thì đã sai? Còn chưa bảo đầu bếp nấu riêng là đã nể mặt lắm rồi. ”
Hắn không ngại ngùng che giấu một chút nào, mà cũng không thấy cần phải phải che giấu, cho dù là danh tính hay giới tính. Nhưng một vị CEO đi qua nghe thấy suýt nữa tự vấp chân té ngã, nửa ly sâm panh suýt bắn ra ngoài, quay lại sửng sốt nhìn tổng giám đốc của Sáng Thế và người đàn ông lạnh lùng bên cạnh mà vừa nhìn cũng biết là nam vệ sĩ!
“...”
Đồng tính trong thế giới ngôn tình thật sự rất hiếm, Liễu Trì không hề ngại ngùng làm ông CEO kia thật sự kinh ngạc, gì thế này, không hề đếm xỉa gì đến khách khứa đầy ở đây luôn? ? Giữa bàn dân thiên hạ lại dám hành động như thế? Giám đốc ŧıểυ Liễu đừng quên cha cậu đang ở đây đấy! !
Vừa dứt lời, tổng giám đốc đã nhìn thấy Liễu Thính Lam, một con cáo già trong ngành, tay cầm ly sâm panh nói xin lỗi rồi bỏ họ lại, bước tới chỗ nam vệ sĩ và tổng giám đốc ŧıểυ Liễu đang chim chuột nhau.
Vị CEO trung niên mặt tái mét, nhìn đi, hết rồi, chơi trai trắng trợn như thế, bị cha cậu phát hiện rồi.
Ông thở dài, nhấp một ngụm rượu, còn chưa kịp nuốt xuống thì đã thấy Liễu Thính Lam đưa tay vuốt thẳng tóc của vệ sĩ, hỏi cậu có mệt không.
"???" Á đυ. má khụ khụ khụ khụ.
Vị CEO sặc rượu gần chết.
Văn Ngọc Thư lắc đầu, tuy rằng trên mặt vẫn không chút biểu cảm, nhưng vẫn tràn ngập mỏi mệt.
Liễu Thính Lam bất lực thở dài: “Được rồi, để tôi cho người đưa em trở về trước.”
“Cha!”
Một giọng nữ đột nhiên hét lên, yến tiệc hôm nay là do nhà họ Liễu chủ trì, Liễu Nhiễm Nhiễm là ŧıểυ thư nhà Liễu dĩ nhiên cũng tới, nghe vậy Liễu Trì kêu Văn Ngọc Thư đi về trước, cô ta túm váy chạy tới, mấp máy môi:
“Văn Ngọc Thư trở về ạ? Bụng con không khỏe, đưa con về luôn được không?”