Buổi họp báo diễn ra rất suôn sẻ, kết thúc tiếng vỗ tay không ngớt, sau đó mọi người đứng dậy đi tham quan gian hàng, những con chip được trưng trong kính pha lê, sáng lấp lánh dưới ánh sáng đèn, xung quanh là ánh sáng màu xanh nhàn nhạt đầy phong cách công nghệ.
Tất nhiên, đây không phải là những thành tựu mới nhất của chip sáng Thế
Liễu Thính Lam và Liễu Trì đưa một số viện sĩ đến thăm hai gian hàng trước sân khấu.
Hôm nay có rất nhiều cộng tác viên giao lưu học tập, đông vô kể, mọi người tán gẫu cười nói, đi ngang qua vệ sĩ mặc âu phục màu đen thản nhiên đứng ở cách đó không xa. Cậu đứng khá gần hai cha con, đôi mắt hổ phách dõi theo họ một cách âm thầm.
Cha con nhà họ Liễu đang nói chuyện với khách khứa phía trước vừa lần lượt quay đầu lại như đang tìm kiếm bóng dáng của ai đó, Văn Ngọc Thư đứng ở vị trí họ chỉ nhìn một chút là có thể tìm thấy, đôi mắt đào hoa giống hệt nhau chợt cong lên khi thấy cậu, sau đó quay lại tiếp tục giao lưu với khách.
Hai tiếng sau, buổi họp báo hoàn toàn kết thúc, mọi người trật tự rời khỏi sân khấu, hôm nay không có chuyện gì xảy ra, tất cả vệ sĩ đều thở phào nhẹ nhõm đi ra phía sau ông chủ và thiếu gia.
Sau khi rời khỏi địa điểm họp báo, có rất nhiều phóng viên và nhiếp ảnh gia không được vào cùng một đám người hóng hớt bâu bên ngoài, máy ảnh và micro đều giơ lên ngợp trời, bát nháo ồn ào.
“Chủ tịch——! Giám đốc Liễu——! Về những nhận xét khinh thường của Công ty Rosen ở Quốc gia Y đối với Chip Sáng Thế vào ngày hôm trước, gọi Chip Sáng Thế là thùng rỗng kêu to, hai vị có biết điều này không !?”
“Tôi nghe nói Tổng giám đốc Liễu vẫn đang học đại học. Anh có điều gì muốn nói về thành công của mình không?”
“Chủ tịch, ngài—, cẩn thận !!”
Xung quanh bị phong tỏa bằng dây an ninh, đám phóng viên cũng không dám quá làm càn, chỉ đứng bên ngoài hỏi lớn. Nhưng đột nhiên một giọng nữ cao vút đột nhiên hét lên, một người đàn ông mặc đồ đá banh nhăn nhúm nhanh nhẹn vượt qua hàng rào an ninh, giơ dao lao tới. Vệ sĩ bên cạnh hàng rào an ninh không phải ứng kịp, vội vàng đuổi theo nhưng người đàn ông vẫn dùng dao lao vào họ. Văn Ngọc Thư đứng ở phía trước nhất!
Ngay lúc đó, tim của Liễu Trì và Liễu Thính Lam như ngừng đập, họ tiến lên một bước, chưa kịp kéo cậu lại đã nhìn thấy vệ sĩ bình tĩnh vươn tay nắm lấy cổ tay người kia, một tay khác nắm lại đánh một quyền vào bụng gã. Cơ thể bị đánh của người đàn ông gập lại, lùi về phía sau, hét lên trong đau đớn rồi ầm một tiếng ngã xuống đất.
Động tác của vệ sĩ rất lưu loát, sau đó bỏ tay xuống, khẽ liếc nhìn các vệ sĩ khác đang bối rối, lạnh lùng nói: “Đem về chịu tội.”
“Mang đi.”
Hai vệ sĩ cao to khỏe mạnh phía sau gật đầu.
“Vâng.”
Xung quanh im lặng trong giây lát, sau đó nhiều người bí mật giơ máy ảnh lên.
Má, ngầu quá!
Văn Ngọc Thư bọn họ nghĩ là ngầu quá sau khi lên xe ngẩng đầu nhìn trời, tay bị Liễu Thính Lam cùng Liễu Trì kiểm tra đến từng lớp da bong ra.
Đáng lẽ Văn Ngọc Thư ngồi ghế phụ lái, nhưng Liễu Trì và Liễu Thính Lam nằng nặc kéo cậu ra ghế sau, để cậu ngồi ở giữa, hai cha con ngồi hai bên sợ hãi kiểm tra.
Người đàn ông xông vào Liễu Thính Lam biết, gã là cựu CEO của gia đình Liễu, đã bị anh ta sa thải vì hành vi ngỗ ngược, nghe nói sau đó tụt dốc không phanh, nên nghe tin Sáng Thế có thành tựu mới thì ghen ghét xuống tay.
Tuy rằng họ cũng biết năng lực của Văn Ngọc Thư không thể bị người thường làm tổn thương, nhưng vẫn không khỏi lo lắng, cho dù sau khi kiểm tra thấy cậu ổn, sắc mặt vẫn khó coi muốn chết.
Họ đã nghĩ tới việc không cho Văn Ngọc Thư làm công việc này, cứ đi theo bọn họ muốn làm gì thì làm, lúc đầu khi nhận thấy mình có những suy nghĩ không bình thường về cậu, họ cũng định nhốt cậu lại giữ làm của riêng nhưng cuối cùng vẫn không làm.