Gã bước đi vội vã, nhưng không nhận ra rằng sau khi vừa rời đi, Văn Ngọc Thư đã quay lại nhìn gã.
Đằng kia, Liễu Trì và Liễu Thính Lam không có cảm giác ngon miệng nên tùy tiện ăn chút gì đó, lên lầu thay quần áo chỉnh tề để tham gia hội nghị Microchip hôm nay, Liễu Nhiễm Nhiễm vừa ăn xong đang lau miệng, cáu kỉnh nghĩ cách đối phó với Văn Ngọc Thư tránh cho cậu phá hỏng cuộc sống hiện tại của mình liền nhìn thấy người vệ sĩ vì một vài chuyện vặt vãnh mà thề trung thành với mình vội vàng đi tới. Cô ả cau mày hỏi có chuyện gì mà vội vàng như vậy, bên kia cúi đầu thì thầm vào tai cô ta vài câu.
Khuôn mặt xinh đẹp của Liễu Nhiễm Nhiễm ngay lập tức mặt cắt không còn hột máu.
…
Khi hai cha con sửa soạn xong đi ra ngoài thì thấy một nam thanh niên mặc vest đen hờ hững đứng bên chiếc ô tô hạng sang.
Hôm nay thời tiết tốt, ánh mặt trời nhẹ rơi vào người, cậu cao gầy, mặc một bộ âu phục màu đen thản nhiên đứng bên chiếc xe hơi sang trọng, làn da trắng nõn nổi bật đôi môi mỏng đỏ mọng,
Đôi mắt đăm chiêu không biết đang suy nghĩ gì, với chiếc thắt lưng kim loại thắt chặt ngang hông, Liễu Trì và Liễu Thính Lam đều biết cậu thích để súng sau thắt lưng, không nén được tưởng tượng đến cảnh vòng eo gầy của cậu bị che khuất một phần bởi một khẩu súng lục đen …
Liễu Thính Lam kiềm chế ánh mắt đi tới bên cạnh cậu, giọng nói dịu dàng lộ ra vài phần kinh ngạc: “Hôm nay tôi đã dặn quản gia bảo em nghỉ ngơi rồi mà? Bụng còn đau không?”
Hôm nay hắn mặc một bộ lễ phục rất chỉnh tề.
Bộ vest màu xám nhạt tôn lên dáng người được giữ gìn tốt của người đàn ông. Dù là kẹp cà vạt hay khuy măng sét đều rất lịch lãm, đôi mắt như lúc nào cũng biết cười, rõ ràng là có vẻ ngoài tuấn tú hiền lành, nhưng khi nói cười lại khiến người ta có chút rùng mình. Miệng nam mô bụng một bồ dao găm, không ai đoán được tâm tư của hắn.
Đương nhiên, khi đối mặt với Văn Ngọc Thư, chỉ còn lại sự dịu dàng thuần túy.
Liễu Trì bên cạnh ăn mặc không quá chỉnh tề, hắn còn trẻ, không muốn quá nhiều quy củ, lúc này hắn đã đổi quần áo thể ȶᏂασ trên sân bóng rổ thành một bộ âu phục đỏ sậm sơ mi đen đắt tiền, cà vạt không thắt, cổ áo mở ra để lộ xương quai xanh. Hắn đeo một chiếc đồng hồ cơ màu bạc, đứng ở bên cạnh Liễu Thính Lam tràn đầy sức trẻ của một thanh niên, giống như một con sói sắc bén, khiến người ta cảm thấy áp chế.
Nhìn vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt của vệ sĩ, hắn cũng cau mày nói: “Anh Văn về nghỉ ngơi đi, hôm nay anh không cần phải đi theo chúng em đâu, về ngủ một giấc thật ngon, đừng quên bôi thuốc.”
Văn Ngọc Thư cũng biết đã chuẩn bị xong mọi thứ, không chỉ có người của bọn họ, còn có người của an ninh quốc gia canh gác nghiêm ngặt, nhưng cậu vẫn lo lắng, lắc đầu bình tĩnh nói:
“Buổi họp báo sắp bắt đầu. Phương tiện đã được kiểm tra kỹ càng. Mời ông chủ và thiếu gia lên xe.”
Thấy cậu lảng tránh đề tài, Liễu Thính Lam thở dài liếc nhìn Liễu Trì bên cạnh, hai cha con không nói gì lên xe.
Chip là bộ não và trung tâm của các thiết bị điện tử, chúng không chỉ hữu ích mà thậm chí có thể được sử dụng trong ngành công nghiệp quân sự, có ảnh hưởng lớn đến đất nước.
Quốc gia Y luôn là một quốc gia lớn về chip, 60% số chip trong nước được nhập khẩu từ quốc gia Y. Giờ đây, Sáng Thế đã vượt qua khó khăn này và thậm chí có thể tiến xa hơn, điều này tự nhiên gây ra chấn động lớn.
Buổi họp báo hoành tráng chưa từng có, rất nhiều người đến, hiện trường cũng vô cùng nghiêm ngặt.
Phía sau Liễu Thính Lam là một màn hình cực lớn hiển thị con chip, đứng trên sân khấu thuyết trình với một phong cách điềm tĩnh, Văn Ngọc Thư đứng sau hắn nửa bước, khuôn mặt lạnh lùng và xinh đẹp không cảm xúc nghe báo cáo của vệ sĩ liên tục vang lên trong tai nghe chiến thuật, đôi mắt bình tĩnh nhẹ liếc nhìn bên dưới.