Cậu nghe hệ thống thông báo, khóe môi nở nụ cười, sau đó liền biến mất.
Hai kỹ năng được rút ra từ thế giới lần này là "sự kiện đặc biệt" và "cảnh báo nhìn trộm".
Cái trước có thể làm cho mọi thứ trở nên hợp lý, nhưng nó chỉ có thể ảnh hưởng đến một số việc nhỏ, chẳng hạn như để hai anh trai định chơi dã chiến vào phòng vệ sinh quán bar, hay khiến Vũ oanh đột nhiên muốn ra ngoài đi dạo, tình cờ gặp được Liễu Nhiễm Nhiễm gọi cậu rồi nói với Liễu Trì, nhưng điều gì ảnh hưởng đến cốt truyện chính phụ thuộc vào xác suất, Văn Ngọc Thư đã cố gắng gần một tháng, hôm nay mới thành công. Còn cái cảnh báo nhìn trộm, tất nhiên là nhắc nhở cậu khi Liễu Thính Lam biến thái quan sát cậu, nhờ thế cậu có thể chuẩn bị sẵn sàng.
Cậu đến căng tin của vệ sĩ, gọi một bữa ăn thịnh soạn, một mình ngồi vào bàn, lưng thẳng, yên lặng ăn.
Những vệ sĩ đi theo Liễu Thính Lam nhìn thấy cậu không khỏi ngạc nhiên, sau đó bưng đồ ăn tiến đến vô tư ngồi bên cạnh.
"Ui, đội trưởng Văn."
Văn Ngọc Thư nhướng mắt, gật đầu với họ rồi tiếp tục dùng bữa của chính mình.
Cậu đã chứng tỏ năng lực của mình, những vệ sĩ lâu năm đi theo Liễu Thính Lam được vị đội trưởng trẻ tuổi này dạy dỗ làm người, cuối cùng cũng tâm phục khẩu phục. Biết tính tình cậu luôn như thế này nên họ cũng không quan tâm, họ đi theo Liễu Thính Lam lâu, biết khá nhiều chuyện, vừa ăn vừa trò chuyện, không hiểu sao lại đột nhiên nhắc đến đội trưởng tiền nhiệm và xuất thân của ŧıểυ thư.
Một trong những người đàn ông nhìn Văn Ngọc Thư nói, “Đội trưởng Văn, anh chưa biết. Độ trưởng nhiệm kỳ trước cũng là một người có khả năng bắn súng rất giỏi. Nghe nói.... ŧıểυ thư có quan hệ với ông ấy.”
“ŧıểυ thư không phải là con ruột của ông chủ, mà là con của đội trưởng tiền nhiệm. Chuyện này có lẽ cậu đã nghe một chút.”
Người vệ sĩ làm nghề lâu năm nhất nhếch môi: “Chúng ta làm nghề này, kiếm tiền bằng mạng sống của mình, ai cũng biết nhà họ Liễu đãi ngộ tốt nhất, cho dù là người sống hay người chết. Nếu chúng ta có vấn đề gì xảy ra, sẽ có người chăm sóc cho người thân. Nhóm vệ sĩ mất vài năm mới tìm thấy đứa con của vị đội trưởng tiền nhiệm tại trại trẻ mồ côi Ngôi Sao ở thành phố C, thấy cô ấy cô đơn lẻ loi mới đem về làm con gái nuôi trong nhiều năm như vậy.”
“Lúc tôi vừa mới nhận chức còn gặp qua...à... Đúng rồi...đội trưởng Kế Viêm, ha, thật sự ông ấy bắn súng rất tài, không ngờ lại ra đi sớm như vậy, nhưng may mắn ông chủ nhớ kỹ ơn nghĩa, không để con gái ông ấy tiếp tục chịu khổ.”
Một vài vệ sĩ thở dài, trong khi ăn họ hay nói chuyện trên trời dưới đất, cậu vệ sĩ kia bắt đầu nói chuyện không ngừng cho đến giữa bữa ăn mới tự hỏi tại sao mình lại đề cập đến ngày hôm nay. Mà bên Văn Ngọc Thư, một tiếng đinh vang lên nhắc nhở "sự kiện đặc biệt" đã kết thúc.
Lông mi của cậu run lên, cậu đã ngừng ăn từ lâu, giọng điệu hơi lạnh lùng hỏi.
“Tôi ... đội trưởng tiền nhiệm tên là Kế Viêm? ŧıểυ thư cũng là do ông chủ mang về từ trại trẻ mồ côi Ngôi Sao ở thành phố C?”
Vệ sĩ kia ngẩn ra, nhai nuốt một miếng bánh bao lớn, tuy rằng tự hỏi tại sao lại đột nhiên nhắc tới chuyện cũ này, cũng không biết vì cậu sao lại hỏi lại, nhưng chuyện ŧıểυ thư không phải con ruột ông chủ không có gì là bí mật, liền nhẹ gật đầu: “Đúng vậy, nghe nói chiếc nhẫn của đội trưởng vẫn còn trong tay ŧıểυ thư. Về phần tên của ông ấy ... phát âm thì là như thế, còn viết thế nào tôi không nhớ rõ cụ thể. ”
Văn Ngọc Thư im lặng hồi lâu mới gật đầu.
Họ không tránh ai khi nói chuyện, một vệ sĩ ngồi ở bàn sau chăm chú nghe, thấy không ổn vội vàng ăn vội vài miếng cơm, nói vài câu với những vệ sĩ bên cạnh rồi sải bước ra khỏi nhà ăn.