Liễu Thính Lam dừng lại, dường như vẫn còn nhớ lời tỏ tình của Liễu Nhiễm Nhiễm với Văn Ngọc Thư, trầm ngâm hồi lâu mới không vui đồng ý.
Liễu Trì ở bên cạnh nhẹ giọng hừ một tiếng, nếu không phải không đi được hắn cũng muốn trở về, để lão già này ở lại một mình. Liễu Nhiễm Nhiễm có vẻ rất khó chịu, sau khi nhận được câu trả lời liền đáng yêu nhìn Văn Ngọc Thư: “Này, chúng ta đi thôi.”
Văn Ngọc Thư cúi đầu nhìn cô ta, theo cốt truyện, chiếc nhẫn tượng trưng cho thân phận của cậu đã bị lấy đi, cậu không có cách nào chứng minh thân phận của mình, cũng không biết rằng nữ chính đã biết cậu phát hiện ra hành động chiếm chỗ của cô ta, vì vậy chỉ có thể cố chịu đựng trước rồi âm thầm điều tra bằng chứng sau.
Cậu ngẫm nghĩ, đang muốn tìm cơ hội thay đổi thái độ đối với hai nam chính, cơ hội lại tự mình đưa tới? Thế thì theo thôi.
Liễu Trì và Liễu Thính Lam không để ý, bữa tiệc hôm nay là để kỷ niệm nghiên cứu thành công chip của Tập đoàn Sáng Thế. Họ là chủ nhà, không thể về trước.
Mãi cho đến một cuộc điện thoại nửa tiếng sau, Liễu Trì và Liễu Thính Lam mới thay đổi hoàn toàn sắc mặt.
“Có mai phục trên đường Vạn Dụ, để ông chủ và thiếu gia sơ tán——! Đừng tìm tôi.”
Có tiếng xe ô tô va vào thứ gì đó và tiếng hét chói tai của người phụ nữ. Sau khi vệ sĩ kết thúc mệnh lệnh với giọng bình tĩnh, cậu thì thầm một câu không đầu không đuôi trong âm thanh hỗn loạn.
“Mẹ tôi nói rằng cha tôi có nhiều kẻ thù trong suốt cuộc đời của mình, vì vậy họ của tôi là Văn, và cha tôi, Kế Viêm, là vệ sĩ của ông chủ.”
Điện thoại bị ngắt.
Sảnh tiệc rực rỡ ánh đèn, náo nhiệt và sôi động, tiếng piano và saxophone du dương, tao nhã, mọi người cầm sâm panh cười nói, cha con nhà họ Liễu đứng trên ban công nghe tiếng cúp điện thoại, cảm thấy lạnh buốt thấu xương, máu như đông cứng lại.
Hai cha con sắc mặt tệ đến đỉnh điểm, Liễu Thính Lam lập tức gọi điện cho một vị chính khách, còn Liễu Trì thì ảm đạm nhìn đám vệ sĩ cách đó không xa, khàn giọng nói:
“Chuẩn bị xe, cứu người.”
Nhóm vệ sĩ không tán thành chuyện này, hôm nay có rất nhiều người ở đây, nhưng từ lời đội trưởng bình tĩnh nói với họ đừng đến cứu mình cũng có thể suy ra bên phe địch rất đông, họ cắn răng: “Thiếu gia, cậu không thể đi.”
Khuôn mặt tuấn tú tuấn tú của Liễu Trì âm u đến đáng sợ, trầm giọng nói: “Tôi nói chuẩn bị xe!”
Điều duy nhất họ quan tâm lúc này là sự an toàn của Văn Ngọc Thư, nhưng chuyện này không liên quan gì đến việc người bên kia có phải là con của đội trưởng cũ, nếu có cũng chỉ là tiếc nuối và bồi thường sai lầm vì đã nhận nhầm người để cậu phải chịu đựng rất nhiều năm.
Như những người vệ sĩ đã nói, những gì họ làm là công việc nguy hiểm đến tính mạng, đây là công việc của họ, tiền lương nhiều cũng có lý do, chưa kể nhà họ Liễu có ơn với họ, và trong trường hợp họ không may qua đời tại vì làm việc, nhà Liễu cũng sẽ giúp chăm sóc người nhà của họ, bao gồm cả đội trưởng, nhưng lúc đầu do Liễu Thính Lam bị thương không có thời gian để thu xếp gia đình bên kia cho hợp lý nên vợ ông ấy sau khi tha hương mới bất hạnh qua đời, đứa trẻ ở trong trại trẻ mồ côi, nên Liễu Nhiễm Nhiễm mới đặc biệt được Liễu Thính Lam nuôi dưỡng như con gái nuôi của mình trong suốt nhiều năm.
Bây giờ vấn đề này đã không làm cho họ lo lắng bằng sự an toàn của Văn Ngọc Thư.
——
Nửa tiếng trước.
Để không làm liên lụy đến người khác, Văn Ngọc Thư từ chối tài xế lái giùm, tự mình lái xe trở về với nữ chính "đau bao tử".
Lúc này trời đã tối, đèn pha bật sáng, hai luồng sáng soi đường, cậu ngồi vào ghế lái, tay cầm vô lăng, từ trong gương chiếu hậu nhìn nữ chính đang quay đầu ngắm khung cảnh bên ngoài cửa sổ, dường như đang ở trong một tâm trạng tốt.
Liễu Nhiễm Nhiễm không biết Văn Ngọc Thư đang nhìn mình, cô ta ngồi ở phía sau nhìn ra ngoài cửa sổ, nắm chặt điện thoại di động vừa gửi thông tin vị trí cho người khác.