Chạy Đâu Cho Thoát: Chàng Vệ Sĩ Của Tôi

Chương 23

Trước Sau

break

Nhìn những vết nước trên sàn, hai cha con hít một hơi dài, biết đó là gì.

 

Liễu Thính Lam chuyển qua camera giám sát trong phòng Văn Ngọc Thư, muốn xem cậu đang làm gì, nhưng vừa bước vào đã thấy bàn tay mảnh khảnh lạnh lùng của người kia tháo khóa thắt lưng, cởi áo vest và quần tây, cúi người cởi chiếc qυầи ɭóŧ cotton đen đã ướt một mảng xuống.

 

Cậu quay lưng về phía máy quay, thân trên vẫn gọn gàng trong âu phục nhưng thân dưới chỉ có một đôi tất đen, cặp mông trắng nõn vểnh lên, một dấu nước ướt chảy dài từ đùi trong đến bắp chân, tác động thị giác vô cùng hấp dẫn.

 

Mắt Liễu Thính Lam tối sầm lại.

 

Hắn quan sát cậu nhìn nhìn chiếc qυầи ɭóŧ của mình, tỏ vẻ rất khó hiểu, đi vào phòng tắm một lúc lâu mới bước ra, sau đó ngồi trên chăn với mái tóc ướt, cúi đầu tìm kiếm một vài từ trong thanh tìm kiếm trên điện thoại di động.

 

Liễu Thính Lam chỉnh góc nhìn, tầm mắt cực tốt thấy cậu đang tìm kiếm trên Baidu “Nguyên nhân mông chảy nước.”

 

Ngẩn người một hồi, nhìn thấy Văn Ngọc Thư đọc kỹ câu hỏi và đáp án hiện ra, nghi vấn dần dần bình tĩnh lại.

 

            

 

              

 

                    

 

Khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng cất giọng điệu không hề dao động: “Chắc chắn rồi. Mình bị bệnh trĩ.”

 

Liễu Thính Lam không nhịn được cười thành tiếng, đôi mắt đào hoa cong lên, nhìn người trên màn hình.

 

——

 

Buổi chiều, Văn Ngọc Thư theo Liễu Trì đi học, sau khi tan học, Liễu Trì đến sân chơi bóng một lát, lúc cùng Văn Ngọc Thư đi ngang qua một quán trà sữa, hắn dừng lại nhìn Văn Ngọc Thư, trên khuôn mặt trẻ trung nở nụ cười đẹp trai, nghiêng đầu một chút, bớt đi cảm giác hung hăng kiêu ngạo, giọng điệu lười biếng như đang làm nũng với Văn Ngọc Thư.

 

“Anh Văn ơi mua trà sữa cho em uống đi.”

 

Nghe này, nghe những lời nói điên cuồng này, ông chủ trả lương vậy mà đòi vệ sĩ mua trà sữa cho mình, đồ tư bản chết tiệt!

 

Văn Ngọc Thư tức giận nghĩ, nhưng chân thì nhấc lên bước vào quán trà sữa, đứng sau một đám học sinh nhìn menu gọi món sặc sỡ của quán, cam tâm tình nguyện móc ví ra, thở dài.

 

[Nhưng cậu ấy gọi mình là anh trai]

 

Hệ thống nghe được trong lòng cậu nói: “...”

 

Tiệm trà sữa này là của trường mở ra, sinh viên đến rất đông, Văn Ngọc Thư mặc tây trang đen, vẻ mặt lạnh lùng, trông rất chuyên nghiệp, đứng giữa đám sinh viên đợi trà sữa rất nổi bật, được nhiều người chú ý.

 

Khi cậu bước đến trước, nhân viên bán hàng cũng ngẩn người một lúc mới mỉm cười hỏi cậu muốn uống gì.

 

Cậu nhìn ra khỏi màn hình gọi món, cất giọng nói lạnh lùng, “Tôi muốn món đắt nhất.”

 

Nói xong, cậu cúi đầu, lấy trong ví ra một tờ tiền màu đỏ đưa cho nhân viên bán hàng, bây giờ người ta không trả nhiều tiền mặt, cậu mặc một bộ âu phục đen, bàn tay trắng xinh đẹp cần tờ tiền vẫn rất gây chú ý.

 

Nhân viên bán hàng không khỏi nhìn thêm một chút, sau đó cầm tiền tìm một ít tiền lẻ thối cho cậu.

 

Các sinh viên xung quanh thỉnh thoảng liếc nhìn cậu, thì thầm với người bên cạnh. Văn Ngọc Thư rất hấp dẫn về ngoại hình, thậm chí cả nam sinh cũng thấy cậu ăn mặc như thế này, thêm tainghe chiến thuật kia trông rất ngầu, mãi nhìn theo cho đến khi cậu cầm trà sữa ra cửa đưa nó cho một thanh niên mặc áo đỏ đứng dưới gốc cây.

 

Liễu Trì là người nổi tiếng trong trường, gần như không ai là không biết đến hắn, khi nhìn thấy hắn, mọi người càng không muốn rời mắt, tiếp tục nhìn trộm qua cửa kính. Thiếu gia và vệ sĩ bên ngoài không biết nói cái gì, Liễu Trì hất cằm lên, vệ sĩ cúi đầu cầm ống hút nhấp vài ngụm trà sữa, định giải quyết hết.

 

Nhưng không lâu sau, người bên kia đột nhiên đổi ý, cười nói vài câu cầm lấy nửa ly trà sữa trong tay, cắn ống hút trước mặt vệ sĩ, tiếp tục uống.

 

“Hít......”

 

Ai đó hít một hơi, kỳ lạ lẩm bẩm.

 

“Móa, sao cứ gay gay thế nào.”

 

Mọi người nhìn thấy cảnh này đều nhất trí gật đầu.

 

Nhưng phải nói Liễu Trì thuộc tạng người mặc quần áo nhìn gầy cởi ra thì cường tráng, lại mặc áo đỏ tràn đầy sức trẻ. Chàng vệ sĩ xinh đẹp lạnh lùng mặc vest đen, đeo tai nghe chiến thuật sau tai, cung kính đứng trước mặt hắn, một mực nhìn chằm chằm hắn mọi lúc, khiến họ có vẻ xứng đôi một cách kỳ lạ.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc