Chạy Đâu Cho Thoát: Chàng Vệ Sĩ Của Tôi

Chương 22

Trước Sau

break

Văn Ngọc Thư mặc vest đen đeo tai nghe chiến thuật bước vào, đến bên cạnh Vũ Oanh đã có mặt, cụp mắt xuống lặng lẽ đứng gác.

 

Xử lý xong mấy bản kế hoạch trong tay, Liễu Trì đặt tài liệu sang một bên, liếc mắt nhìn Văn Ngọc Thư dường như không biết chuyện gì, trên môi nở nụ cười, uể oải gọi cậu.

 

“Anh trai đêm qua ngủ ngon không?”

 

Vũ Oanh đứng cảnh giác với vẻ mặt không thay đổi, không tò mò hay quan tâm. Liễu Trì không hỏi đến thì cô xem mình như không khí. Văn Ngọc Thư bên cạnh cũng đang xem mình là không khí nghiêng đầu, bước đến bên cạnh Liễu Trì.

 

Thiết lập của Văn Ngọc Thư trung thành với cha con nhà họ Liễu, nghe Liễu Trì hỏi, trong lòng cậu nảy sinh hứng thú, tiếng nói thanh lãnh thành thật trả lời: “Thiếu gia, không ngon lắm, tôi còn nằm mơ.”

 

Cậu mặc âu phục, cà vạt đen, đeo tai nghe chiến thuật, dáng người cao lớn, khiến Liễu Trì liếc mắt nhớ lại chiếc váy đỏ xẻ tà cùng giày cao gót tối hôm qua, còn cao hơn hắn một chút, trong lòng có chút ngứa ngáy.

 

 "Ồ?" Hắn hỏi: “Anh mơ thấy gì?”

 

Vệ sĩ cao lãnh cau mày: “Mơ thấy ... thiếu gia nhờ tôi cảm ơn?”

 

Liễu Trì bị sặc nước bọt, ho khan mấy tiếng mới chịu dừng lại, lỗ tai hơi đỏ lên, lầm bầm chột dạ: 

 

“Đây là giấc mơ kiểu gì vậy?”

 

Văn Ngọc Thư rũ mắt xuống, không nói gì.

 

Phòng làm việc yên tĩnh trở lại, ngoại trừ những âm thanh nhàn nhạt khi lật giấy tờ và dùng bút ký tên thì không còn âm thanh nào khác. Liễu Trì tiếp tục giải quyết công việc của công ty. Văn Ngọc Thư và Vũ Oanh im lặng đứng một bên, đứng một thời gian dài, một dòng nước nóng từ lỗ thịt mềm mại mẫn cảm chậm rãi trượt xuống, ướt hết cả mông.

 

Văn Ngọc Thư nhíu mày, nghĩ tối hôm qua Liễu Trì bắn quá sâu, một phần chưa được dọn dẹp sạch sẽ, đứng một hồi, tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn sót lại ở chỗ sâu trong bị trọng lực hút chảy xuống.

 

tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng sữa từ lâu đã thấm thành nước trong suốt, nước là thứ không thể kẹp được, chảy qua da từng chút một dọc theo ống quần, cuối cùng nhớp nháp nhỏ xuống sàn nhà sát bên giày da, để lại vài giọt nước.

 

                                          

 

              

 

                    

 

Hơi thở cậu gấp gáp, gương mặt cùng ánh mắt lạnh lùng khi nhẫn nhịn lại có sức mê hoặc chết người, rõ ràng cậu đang mặc một bộ tây trang nghiêm nghị màu đen, bộ dáng cũng quạnh quẽ, lại có một kiểu lẳng lơ quyến rũ không thể bỏ qua.

 

“Sao vậy? Không khỏe sao?”

 

Liễu Trì vốn đã chú ý tới Văn Ngọc Thư khi đang xử lý công việc, thấy cậu không thoải mái liền ngừng viết, nhìn cậu bằng đôi mắt đào hoa.

 

Văn Ngọc Thư hơi nhíu mày, có vẻ khó hiểu trạng thái bây giờ của mình, cậu cảm giác được dị vật trong lỗ cúc từ sáng thức dậy, bây giờ nước chảy ra, suy nghĩ một chút, kết hợp với kiến thức khoa học của mình, bình tĩnh nói ra một kết luận:

 

“Thiếu gia, hình như tôi bị trĩ.”

 

Liễu Thính Lam đang quan sát sau màn hình máy tính, vừa nhấp một ngụm trà thì bị sặc, che môi ho khan không thể nhịn được cười.

 

Câu này vừa nói ra, ngay cả Vũ Oanh vốn coi mình là không khí cũng không khỏi nhìn về phía cậu, mặc dù nữ vệ sĩ vẫn vô cảm, nhưng chữ đồng cảm lần lượt được viết trên hai mắt, hóa ra đội trưởng cũng phải nếm qua những đau khổ trần tục của con người.

 

Liễu Trì: “...”

 

Khóe miệng hắn giật giật, có lẽ cũng đoán được tại sao đối phương lại nói ra lời này, nhưng chuyện này sẽ không giữ bí mật được bao lâu, hắn rất mong đợi phản ứng của Văn Ngọc Thư, không ngờ Văn Ngọc Thư lại còn....thẳng hơn cả những gì hắn tưởng tượng ...thẳng hơn nhiều.

 

“Anh đi nghỉ ngơi đi, buổi chiều đến trường lại ra.”

 

Văn Ngọc Thư cũng thật sự cần trở lại thay một cái quần, cậu lãnh đạm cúi đầu với Liễu Trì nói: “Vâng.”

 

Hai cha con họ Liễu một ngồi sau bàn làm việc, một qua màn hình máy tính, đôi mắt đào hoa giống hệt nhau nhìn vệ sĩ đang đi về phía cửa, nhận thấy lưng cậu cứng đờ dưới bộ âu phục màu đen, tựa hồ như đang kẹp thứ gì đó, động tác của cậu hơi chậm, một giọt chất lỏng đột nhiên chảy ra từ ống quần, nhỏ giọt trên mặt đất, theo động tác bước mà rải dọc một đường.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc