Lang gia hạ quyết tâm, lúc này sẽ phế truất địa vị của Hổ gia, nên thẳng thừng ra tay.
Tổng cộng ông ta mang mười mấy tên côn đồ tới, trong khi Chu Dương, Hổ gia và anh tài xế thì chỉ có ba người.
Nhìn là đã biết cục diện thắng thua như nào.
Hơn nữa, Lang gia cũng không sợ Hổ gia trả thù sau chuyện lần này.
Vì đây là ông ta thay mặt Hoa gia ra tay!
Nên nếu ông ta chém giết Hổ gia, thì về sau cũng sẽ được Hoa gia hỗ trợ nhiệt tình! Nên ông ta không sợ hãi gì cả!
Lang gia nhanh chóng ra lệnh, yêu cầu mọi thuộc hạ giải quyết việc ông ta được giao phó!
Thấy vậy, Hoa Thần Vũ hài lòng gật đầu, dần đắc ý trở lại.
“Lại còn dám ra tay với ông đây, hôm nay tao sẽ cho bọn mày một bài học”.
“Một đám cặn bãdưới đáy xã hội, mà còn ra vẻ thanh cao trước mặt ông đây? Muốn báo thù? Các người đủ trình sao?”
Hoa Thần Vũ khinh bỉ nói, rõ ràng từ đầu tới cuối hắn không coi Chu Dương và Hổ gia ra gì.
Trong lòng hắn, thân phận hai phe có mức chênh lệch rất lớn.
Hắn là đời sau của thần hộ mệnh Đông Hải, tượng trưng cho chính nghĩa tuyệt đối, có địa vị được tôn sùng.
Sự tồn tại của Chu Dương và Hổ gia, với hắn chỉ là thứ cống rãnh hôi thối, tượng trưng cho bóng tối bẩn thỉu, hèn mọn núp trong góc để sống.
Thứ rác rưởi như vậy dám ra tay với hắn sao?
Hoa Thần Vũ hạ quyết tâm, phải hành hạ hai tên phế vật này, khiến họ sống không bằng chết!
Nghe Hoa Thần Vũ nói xong, Chu Dương liếc mắt nhìn.
“Thân phận cậu cao quý, đó là nhờ vào huyết thống của cậu, là đời sau của Hoa lão gia. Hoa lão gia mới là tiền bối được cả Đông Hải trọng vọng, ông ta mới đại diện cho ánh sáng chính nghĩa”.
“Nhưng mọi hành động của cậu, đều chỉ làm vấy bẩn danh tiếng của lão gia, nếu cậu đúng là người của Hoa gia, tôi khuyên cậu nên từ bỏ mối quan hệ với Hoa gia”.
“Bởi vì cậu, là con người bẩn thỉu nhất, hèn mọn nhất cái thế giới này”.
Chu Dương đường đường chính chính nói, vì những lời này đều là sự thật.
Trước khi đến đây, nhờ có Hổ gia, anh đã nắm được vài thông tin nhất định về Hoa gia.
Lúc đó Hổ gia còn hơi lo lắng.
Như Hoa Thần Vũ nói, bất kể thực lực lớn nhỏ, sức ảnh hưởng của Hoa lão gia là rất lớn.
Là thần hộ mệnh của toàn Đông Hải!
Trong thâm tâm nhân dân Đông Hải, địa vị ông ta không ai sánh kịp, thậm chí có người còn nói, nếu không nhờ ông ta thì sẽ không có Đông Hải ngày hôm nay.
Khắp Đông Hải, chỗ nào cũng có ơn cứu mạng của Hoa lão gia.
Nên muốn động tới cháu trai ông ta, Hổ gia vẫn còn chút băn khoăn.
Nhưng Chu Dương thẳng thừng gạt bỏ mối băn khoăn này.
Bọn họ có thể tôn trọng Hoa lão gia, nhưng việc nào ra việc nấy, nếu Hoa lão gia đúng là vĩ nhân như lời đồn đại, thì nhất định ông ta sẽ không bênh vực cháu mình.
Ngược lại, nếu Hoa lão gia gây sự lại với Chu Dương và Hổ gia vì chuyện này, thì tức là ông ta cũng chẳng được như lời đồn.
Giả như tình huống hai thật sự xảy ra, thì Đông Hải không cần sự hiện diện của ông ta.
Song dù Chu Dương nói vậy, Hổ gia vẫn còn khá bận tâm.
Vì ông ấy thấy, nếu mình bọn họ biết Hoa lão gia là kẻ ích kỉ, dựa vào danh tiếng của mình để dung túng cho con cháu muốn làm gì thì làm, nhưng người khác trong Đông Hải đâu có ai biết!
Lúc này thẳng tay tiêu diệt Hoa gia, chẳng phải bọn họ sẽ bị cả Đông Hải phỉ nhổ đến chết sao.
Coi như khi đó bọn họ đứng lên vạch trần chân tướng rằng Hoa lão gia không phải người tốt, có thể có người tin, nhưng họ sẽ cho rằng đám người Chu Dương đang nói dối, che giấu chân tướng sự việc.
Lúc này, Chu Dương nói thêm: “Chân tướng sự việc, mình chúng ta biết là đủ rồi”.
“Chỉ cần chúng ta không hổ thẹn với lương tâm thì cứ làm, không cần bận tâm người khác”.
“Bị thiên hạ chửi rủa thì sao ư? Chỉ cần bản thân biết cái mình làm là đúng, thế là đủ rồi”.
Chu Dương thoải mái nói.
Những lời này khiến Hổ gia xúc động.
Đó là sự tự tin như nào?
Dù bị tất cả mọi người hiểu lầm, hoàn toàn không có vấn đề!
Vì tôi đâu có làm những chuyện này vì họ, tôi làm vì bản thân tôi!
Nên mình tôi biết tôi cần làm gì, vậy là đủ!
Với tư tưởng như vậy, hai người họ cùng tới biệt thự Hoa Thần Vũ.
Nên lúc Hoa Thần Vũ nói như thế, Chu Dương đáp trả lại mà không mảy may cảm xúc.
“Cậu là mới là thứ bọ rệp sống ở cống rãnh hôi thối”.
“Còn tôi, dù không phải đại diện cho ánh sáng chính nghĩa, nhưng tôi đại diện cho trái tim mình, nên loại cặn bã như cậu không so bì được”.
Lúc Chu Dương nói những điều này, trêи người anh tỏa ra sự tự tin, trong nháy mắt khiến Hoa Thần Vũ vô cùng tức giận.
Vì thứ duy nhất hắn tự hào, chính là thân phận của hắn.
Dù hắn đi tới đâu, làm chuyện gì, đều có thể đường hoàng nói mình là tượng trưng cho ánh sáng công lý.
Dù hắn làm bao chuyện bẩn thỉu hay phi lý đến mức nào, cũng không ai dám phản bác, là nhờ thân phận của hắn.
Nhưng giờ Chu Dương thẳng tay xé rách lớp ngụy trang cuối cùng, vạch trần thứ nhân cách ghê tởm của hắn.
Hơn nữa, sự tự tin của Chu Dương lớn đến mức khiến hắn phải dè chừng, nể trọng.
Đúng như Chu Dương nói, lúc này hắn giống như một tên hề hổn hển nhảy dựng lên òm sòm.
“Dám bêu xấu ông đây, mau đánh chết bọn họ đi.”
Hoa Thần Vũ rống lên.
“Cậu càng cuống cuồng, càng chứng minh những điều tôi nói là thật, đúng không?”, Chu Dương cười khẩy.
Những tên côn đồ Hoa Thần Vũ gọi tới đều xông lên, đám người đó đang vây kín quanh Chu Dương, nhưng lại xuất hiện hiện tượng rất lạ.
Chu Dương bình tĩnh đứng giữa đám người, nói chuyện vui vẻ, còn những người bị anh động đến thì sắc mặt u ám, hơi thở gấp gáp.
“Đừng lảm nhảm nữa, ra tay!”
Cuối cùng Hoa Thần Vũ cũng không nhịn nổi.
Hắn không muốn tiếp tục nói chuyện, vì hắn biết không nói lại được Chu Dương. May hắn là người thông minh, cũng biết ‘đẹp thì phô ra xấu xa thì đậy lại’.
Không phải mày nói đạo lí rất hay sao?
Vậy giờ ông đây đánh chết mày, thì dù mày tự tin nói đạo lí cũng có được cái ích gì?
Ai nghe được mày nói gì? Mày chết rồi, ông đây lại quay về làm thiếu gia Hoa gia được vạn người ngưỡng mộ.