Thắng làm vua, thua làm giặc!
Dù anh là người đàng hoàng thế nào, biết rõ tâm can mày như nào khi mày chết rồi, thì ông đây không phải muốn nói gì cũng được sao?
Bọn mày cùng lắm chỉ là con kiến hôi trong thế giới ngầm, đợi đến khi bọn tao tuyên bố với mọi người rằng bọn mày là một lũ côn đồ, xông vào nhà tao mưu đồ bất chính, rồi tranh chấp nội bộ với một nhóm côn đồ khác, một lũ chó cắn xé nhau, ai dám bảo tao nói sai chứ?
Hoa Thần Vũ đã thầm suy tính xong lí do đối đáp với bên ngoài, khi ấy, nói Lang gia là côn đồ, đánh chết Chu Dương và Hổ gia, còn hắn không liên quan.
Hình tượng hắn lại chói lóa như cũ, vô số người đến tán tụng hắn, có ai biết được chân tướng? Mà có ai thèm quan tâm?
Chỉ cần bọn mày chết, tất cả đều do ông đây định đoạt.
Trong đầu Hoa Thần Vũ thầm toan tính, yêu cầu Lang gia mau ra tay.
Lúc này, Lang gia không biết dù mình đánh thắng cũng bị Hoa Thần Vũ bán đứng, nên trong đầu chỉ có suy nghĩ giết chết Hổ gia, vội vã thực hiện mệnh lệnh.
Đại chiến bắt đầu!
Trong trận chiến này, mười bảy tên đàn em đánh ba người bình thường, xem ra bộ dạng rất thê thảm… Nhưng cuộc chiến chỉ kéo dài mười bảy giây.
Bên Chu Dương, chỉ có mình Hổ gia ra tay.
Đối mặt với những người bên Lang gia, ông thẳng tay tát một cái không do dự.
Đùa gì vậy, thế giới ngầm ở Đông Hải, không hề liên quan gì đến truyền thuyết tông sư võ giả.
Bọn họ không hiểu sự tồn tại của tông sư võ giả, đối mặt với thực lực thật sự của Hổ gia, bọn họ hoàn toàn không phải kẻ thù.
Cứ hình dung cú đánh dễ như ăn bánh.
Lang gia và Hoa Thần Vũ đần mặt ra.
Trò đùa gì thế?
Vừa rồi là cái gì vậy? Sao vèo một cái, người bên phe bọn họ đã không còn ai đứng vững?
Phép thuật à? Hay là ma thuật?
Hoa Thần Vũ cấu vào mặt mình.
Còn khuôn mặt Lang gia cũng ngơ ngác.
“Lang gia, không phải tôi đã nói, mạnh mẽ ra tay sao”.
Hổ gia nhìn Lang gia cười khẩy: “Không phải ông muốn thay thế tôi sao?”
“Ra tay đi, tôi đứng đây chờ ông đến thế chỗ tôi”.
“Nếu ông thật sự có năng lực để làm vậy, thì không cần hao tổn tâm trí, sẽ tự có cách đuổi tôi xuống, lúc đó không cần ông ra tay, tôi sẽ chủ động nhường ngôi cho ông”.
Hổ gia vỗ vai Lang gia: “Nhưng xem ra ông không có tư cách này”.
“Hổ, Hổ gia”, Lang gia lắp bắp: “Ông, rốt cuộc ông là ai?”
“Lực lượng của ông như này, thế giới ngầm ở Đông Hải hoàn toàn không giữ chân ông được”.
Lang gia không cam lòng nói.
Ông ta cũng là một nhân vật tầm cỡ.
Dù Hổ gia không biết tại sao lại có sức mạnh như vậy, nhưng ông ta chấp nhận sự thật, rằng thực lực của Hổ gia đã vượt xa sự tưởng tượng của ông ta.
Là một ông lớn ở thế giới ngầm, Lang gia vẫn có khí chất dám nhận thua.
Ông ta bằng lòng để Hổ gia xử lí, dù không cam tâm, nhưng nếu Hổ gia muốn giết, ông ta cũng sẽ không oán hận. Song ông ta muốn biết, tại sao Hổ gia lại chỉ hoạt động trong thế giới ngầm Đông Hải.
Tài nghệ võ thuật như này, phải lên võ đài rộng lớn trêи cao mới xứng.
Hổ gia lắc đầu: “A Lang à, có nhiều việc không giống vẻ bên ngoài”.
“Tóm lại, làm người nhất định phải lắng nghe tâm can mình, chân đạp về phía trước, có vậy mới không gặp bất trắc”.
“Hôm nay tôi không làm gì ông cả, nhưng từ bây giờ, ông hãy rút khỏi thế giới ngầm Đông Hải đi”.
Hổ gia thản nhiên nói.
Giọng điệu rất bình tĩnh, nhưng một ông lớn ở thế giới ngầm như Lang gia, nghe đương nhiên hiểu ý.
Đóng băng hoạt động.
Hổ gia cho ông ta một cơ hội, lần này sẽ không giết ông ta.
Nhưng nếu ông ta còn dám xuất hiện ở thế giới ngầm, Hổ gia sẽ thẳng tay giết chết, lúc đó, cả thế giới ngầm sẽ chẳng có ai dám báo thù thay ông ta.
Đó cũng là một trong những quy tắc của thế giới ngầm.
“Được, tôi biết”, sắc mặt Lang gia không biến đổi, chỉ gật đầu dự định rời đi, vì nơi này chẳng liên quan gì ông ta nữa.
Nhưng Hoa Thần Vũ ngăn lại.
“Không được, Lang gia, ông đừng đi”, lúc này Lang gia như vậy khiến Hoa Thần Vũ rất luống cuống.
“Hai tên khốn này vẫn ở đây, ông chưa giải quyết xong thì sao có thể rời đi được?”, Hoa Thần Vũ sốt ruột nói.
Lang gia thầm mắng Hoa Thần Vũ đúng là thằng ngu.
Mẹ nó, không thấy ông đây thua rồi sao? Lại còn đòi giải quyết chuyện, ông đây còn sống là may lắm rồi!
Nhưng giờ ông ta đã mất tất cả, cũng không tiện xúc phạm Hoa Thần Vũ, chỉ thản nhiên đáp: “Xin lỗi Hoa thiếu gia, chuyện lần này tôi cũng giúp được cậu”.
“Nếu cậu có cách, thì hãy mời người tài giỏi khác”.
Lang gia thẳng thắn nói, vì ông ta và Hoa Thần Vũ là quan hệ hợp tác, trong quá trình này, ông ta có thể nhượng bộ Hoa Thần Vũ, nhưng giờ quan hệ hai bên đã kết thúc, nên ông ta không cần phải làm vậy nữa.
Do đó, ông ta chỉ đơn giản nói lại kết cục vấn đề thôi.
Nhưng Hoa Thần Vũ nghe vậy thì không hề vui vẻ.
Bây giờ Hổ gia lật mặt, không coi hắn ra gì, thậm chí Chu Dương còn tát hắn ba cái.
Vậy mà Lang gia lại có ý gì đây?
Dám bỏ mặc hắn?
Sao ông ta dám?
Ông ta chỉ là thứ cặn bã, sao dám bỏ mặc hắn ta?
Một thứ hèn kém như ông ta, chẳng nhẽ không nên sống tầm gửi để bảo vệ bản thân không bị nguy hiểm dù chỉ sợi tóc sao?
Hoa Thần Vũ tức giận hét lớn: “Lang gia, ý ông là gì? Không biết xấu hổ à?”
“Ông đây vẫn còn nguy hiểm mà đã muốn bỏ chạy rồi sao?”
“Tôi không quan tâm ông làm gì, mau ngăn bọn họ lại, để ông đây tìm người giúp”.
“Nếu bị đánh chết, tôi sẽ bồi thường cho ông!”
Hoa Thần Vũ thản nhiên nói.
Hắn nói những lời này nhiều lần rồi, lần nào cũng là dáng vẻ ung dung tự tại. Đương nhiên, nói vậy thôi, chứ nếu người khác bỏ mạng vì hắn, hắn chắc chắn sẽ không bồi thường cho người nhà nạn nhân.
Đây chỉ là thủ đoạn quen thuộc để người khác hi sinh vì hắn.
Song lần này, hắn tìm nhầm đối tượng rồi.
Lang gia không phải những tên côn đồ hạng bét của hắn, dễ dàng bỏ mạng vì hắn. Ông ta là một ông lớn, sao dễ bị hắn chi phối vậy được?
“Đồ thần kinh”, Lang gia thẳng thắn chửi rồi quay đầu bước đi.
Hành động này khiến Hoa Thần Vũ điên tiết.
“Lang gia, hôm nay ông dám đi, tôi sẽ giết cả nhà ông”.