Bây giờ Hoa Thần Vũ vô cùng khϊế͙p͙ sợ.
Dù là kẻ ngu, hắn cũng nhận ra sự khủng bố từ Chu Dương.
Bối cảnh và thế lực của hắn, trước mặt Chu Dương đều chỉ là vô nghĩa!
Chu Dương không hề bận tâm!
Lời tốt lời xấu hắn đều nói hết, nhưng không hề lọt tai Chu Dương, anh chỉ nghĩ nên đánh hắn hay không, điều này làm hắn vô cùng bất lực.
Cũng may, lúc sau, mấy tên côn đồ hắn gọi cũng tới.
Hoa Thần Vũ bỗng chốc hưng phấn hẳn lên, chưa bao giờ hắn thấy mong chờ mấy tên côn đồ như vậy.
Lúc trước, hắn chỉ coi bọn họ họ là công cụ để giật dây.
Nhưng lúc này, hắn coi bọn họ là người thân, anh em huynh đệ.
“Lang gia! Lang gia! Cứu tôi”, Hoa Thần Vũ kêu gào thảm thiết, bò trêи đất ra ôm lấy chân Lang gia: “Lang gia, ông tới rồi, giúp tôi bắt mấy tên khốn kiếp này rồi đánh chúng một trận!”
Lang gia được cưng chiều nhưng thấy lo sợ.
Ông ta cũng là một nhân vật tầm cỡ ở thế giới ngầm, nhưng đương nhiên địa vị kém Hổ gia.
Song ông ta vừa vào biệt thự còn chưa kịp thấy Hổ gia, thì Hoa Thần Vũ đã bò dưới đất tới gần ông ta. Hành động này đã thu hút mọi sự chú ý.
Ông ta hơi sợ hãi, dù ông ta cũng biết lai lịch của Hoa Thần Vũ, nhưng sao giờ Hoa thiếu gia bất bại lại bị đánh thành bộ dạng này?
Song nhìn bộ dạng này của Hoa Thần Vũ, không hiểu sao trong lòng Lang gia thấy khá thỏa mãn.
Thỏa mãn là thỏa mãn, cơ mà ông ta không thể ngang nhiên nói lời như vậy được, hơn nữa còn phải giả bộ khϊế͙p͙ sợ: “Ui cha, ui cha, Hoa thiếu gia của tôi, sao cậu lại thành ra thế này, là kẻ nào đã ra tay!”
“Chính là bọn họ! Mau bắt bọn họ lại cho tôi”, Hoa Thần Vũ thất thanh.
Lúc này, Lang gia mới từ từ ngẩng đầu, nhìn Chu Dương và Hổ gia.
“Thằng kia, tôi không biết cậu là ai, nhưng cậu đã gây ra chuyện lớn… Tôi sẽ, Hổ, Hổ gia? Sao ông lại ở đây?”
Lang gia còn chưa nói xong, bỗng thấy Hổ gia ngồi bên cạnh, khí thế lúc này giảm đi rất nhiều, có phần không chắc chắn như trước.
Ông ta không hiểu sao Hổ gia lại ở đây.
Chẳng lẽ Hổ gia đánh Hoa Thần Vũ thành như vậy? Nhưng, không phải, thực lực của Hổ gia đâu phải vậy?
Không sai, Hoa Thần Vũ tượng trưng lực lượng của Hoa gia, đạt đến trình độ mạnh mẽ.
Nhìn bề ngoài đã vượt xa cả mấy người như Hổ gia và Lang gia.
Ông nội của Hoa Thần Vũ – ông tổ Hoa gia là ai? Đó là thần hộ mệnh ở Đông Hải!
Mà người như Hổ gia thì thế nào? Là tập hợp mọi thứ cặn bã trêи trời dưới đất, không đáng được nhắc tên đến.
Hổ gia dù có mạnh hơn nữa, cũng khổng thể đối đầu với Hoa gia, ít nhất thì đó là viễn cảnh của tất cả các thế lực ngầm.
Bọn họ cũng không biết, thân phận của thế giới ngầm chỉ là một phần của Hổ gia, thân phận thật của ông ấy là người thừa kế nhánh phụ của Hứa gia, đây mới là chỗ dựa vững chắc nhất.
Bằng thân phận này, ông ấy hoàn toàn có tư cách tiếp cận với Hoa gia.
Song cả Đông Hải và Lang gia, số người biết thân phận thật của Hổ gia không nhiều, nên trong mắt ông ta, Hổ gia không xứng đáng trở thành đối thủ Hoa gia.
“Thì ra là Lang gia, ông tới đây có chuyện gì không?”, nhìn thấy Lang gia, Hổ gia mới chào hỏi xã giao.
“Tôi, Hoa thiếu gia gọi tôi tới, thế còn ông, sao ông ở đây?”
Lang gia lúc này đã bình tĩnh lại, hé mắt nhìn Hổ gia: “Hổ gia, rõ ràng ông đang ở đây, sao lại trơ mắt ra nhìn Hoa thiếu gia bị đánh thành thế này? Hay ông chính là hung thủ?”
Sau khi nghĩ thông suốt vài chuyện, Lang gia đột nhiên không còn sợ Hổ gia nữa.
Đúng là thực lực ông ta không mạnh bằng Hổ gia, thậm chí là kém hơn rất nhiều.
Nhưng lúc này Hổ gia ở đây, rõ ràng là đang thách thức Hoa gia!
Trong mắt Lang gia, thực lực Hổ gia còn kém xa Hoa gia, nói cách khác thì, đây là cơ hội để Lang gia thay thế Hổ gia.
“Không sai, người biến thằng nhóc nhà Hoa gia thành thế này là tôi làm, sao nào? Ông địnhra mặt vì cậu ta sao?”
Hổ gia hứng thú hỏi.
Là một người dày dặn kinh nghiệm dưới thế giới ngầm cả chục năm nay, Hổ gia sao có chuyện không rõ trong lòng Lang gia nghĩ gì?
Lúc trước Hổ gia vì che giấu thân phận mình nên nói với Chu Dương mình không phải tông sư võ giả.
Nhưng thực tế, ông ta chính là tông sư võ giả.
Thực lực như vậy hoàn toàn không ai cản được ở Đông Hải này!
Nhưng do che giấu nên trước giờ ông ấy không để lộ ra, còn bây giờông ấy không cần giấu giếm nữa.
“Lang gia, chúng ta là người cùng ngành, có ý gì thì không cần lằng nhằng, muốn ra tay thì ra luôn đi”.
“Có phải là nhân cơ hội này phế truất tôi?”
Hổ gia thẳng thắn phá hỏng ý định của Lang gia.
Việc đến nước này, Hổ gia không giấu giếm nữa.
“Không sai, Hổ gia, ai thắng làm vua, thế giới này có ai không muốn leo lên chứ?”
“Nếu hôm nay ông đối đầu với Hoa gia, thì ông chuẩn bị chết là vừa”.
“Ngoan ngoãn đầu hàng, đừng để tôi lãng phí sức lực, nể tình bạn bè xưa cũ, tôi cũng muốn ưu ái ông một chút”.
Lang gia đắc ý cười nói.
Xem ra, lần này Hổ gia chết chắc!
Thực lực ông ta chắc chắn không bằng Hổ gia, nhưng nếu Hổ gia đắc tội với Hoa gia thì chỉ còn đường chết!
Ông ta nói ra những suy tính trong lòng, thậm chí còn muốn Hổ gia chủ động xin hàng để chịu sự hành hạ nhẹ nhàng.
Nhưng Hoa Thần Vũ nghe vậy thì rất mất hứng.
“Hả, thì ra ông là Hổ gia à!”
“Lại còn là con hổ hết thời, thứ cặn bã của thế giới ngầm, mà dám ra tay với tôi sao!”
“Lang gia, mau giết chết ông ta đi, ra tay thẳng thắn không thương hại!”
“Mà ông thương hại cái quái gì vậy, ông là thứ cặn bã giống ông ta, loại rắn chuột thấp kém, dám động vào tôi, còn không mau đánh chết ông ta sao!”
“Ông không phải loại súc sinh giống vậy đúng không!”
Hoa Thần Vũ khôi phục lí trí, vẻ phách lối cũng được hồi phục vẹn nguyên, mắng chửi Lang gia một trận.
Sắc mặt Lang gia hơi khó coi, nhưng không dám phản bác, mà chỉ dồn hết sự tức giận lên người Hổ gia.
“Nghe rõ chưa Hổ gia, lần này không phải tôi không nể tình nghĩa với ông, mà do Hoa thiếu gia yêu cầu!”
“Ông muốn trách, thì hãy tự trách sao bản thân lại đắc tội với Hoa thiếu gia đi!”
Lang gia vừa nói, vừa nhanh chóng đưa mười mấy tên đàn em vây quanh Hổ gia và Chu Dương.