Vậy mà tên A Xung còn nói gì, nếu hắn không mở cửa thì hậu quả không phải thứ Hoa gia gánh vác được ư?
Những lời này khiến Hoa Thần Vũ vô cùng tức giận.
Hắn là ai? Là con trai trưởng của Hoa gia, là cháu trai của thần hộ mệnh thành phố Đông Hải.
Ở Đông Hải, có ai dám dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với hắn?
Có thể nói là không ai cả,, dù là gia tộc hạng nhất Tô gia và Tôn gia, cũng tuyệt nhiên không dám nói Hoa gia bọn họ không gánh nổi hậu quả!
Dĩ nhiên, chưa tính đến Hứa gia trong này, vì đối với phần lớn thực lực, bọn họ hoàn toàn không biết đến gia tộc ẩn dật Hứa gia.
Được gọi là gia tộc ẩn dật, là vì bọn họ chưa trải qua thế tục, nên thông thường không có ai bận tâm đến gia tộc ẩn dật.
Tức là, ngoại trừ gia tộc ẩn dật, thì không một ai ở Đông Hải dám nói với Hoa Thần Vũ như vậy.
Điều này khiến hắn rất giận dữ.
“Được lắm, A Xung, cậu dám nói vậy với tôi đúng không?
“Hoa gia chúng tôi không gánh nổi trách nhiệm? Hôm nay tôi muốn nhìn xem, trách nhiệm nào mà chúng tôi không gánh nổi?”
Hoa Thần Vũ nói xong, thẳng tay cúp điện thoại.
Hắn không mở cửa ra, mà vốn hắn cũng không định làm vậy, nên rung chuông đóng cửa vào.
Cùng lúc, hắn gọi cho một ông lớn khác, yêu cầu người đó đến nhà để xử lí A Xung và Chu Dương.
Nói trắng ra, hắn thấy đây chẳng phải chuyện to tát, hắn không cho rằng A Xung sẽ không xông vào biệt thự của hắn, nên chỉ cần gọi ba tên côn đồ ra xử lí là được.
Gọi điện thoại xong, hắn định đi ngủ.
Lúc này, một tiếng động lớn vang lên bên ngoài biệt thự.
Hoa Thần Vũ thấy bất an, khẽ kêu một tiếng rồi chạy ra cửa sổ ngó xuống, thì thấy cửa biệt thự bị mở toang.
Đương nhiên là Chu Dương đã ra tay.
Anh đến đây để hỏi tội, không phải đến nhờ vả, nên có cần đứng chờ ở cửa không?
Ông đây đi hỏi tội mà cần lễ phép sao? Cần sự đồng ý của người khác ư? Đương nhiên không cần! Do đó anh dùng chân đá vỡ cửa, ngang nhiên đi vào.
Cảnh tượng này khiến anh tài xế ngây người.
Anh ta thấy thân phận Chu Dương không hề tầm thường, có thể tạo quan hệ thân thiết với khách sạn Huy Hoàng.
Nhưng bây giờ xem ra, người tên Chu Dương này có vẻ kì lạ.
Chả nhẽ là yêu quái!
Người nào lại một cước đá vỡ cửa biệt thự được!
Chuyện hài hước này, con người làm được sao?
Nhưng sợ thì sợ, anh ta vẫn không dám nói linh tinh, đi theo Chu Dương vào trong.
Hoa Thần Vũ tức giận, hắn không ngờ đám người này to gan như vậy, đến cửa biệt thự của hắn cũng đá vỡ tung.
Phải dạy bọn họ một bài học.
Nghĩ đến đây, hắn lấy điện thoại gọi thêm một cuộc.
Nhóm Chu Dương xông vào, thấy Hoa Thần Vũ ngồi trêи ghế sofa, dùng ánh mắt vênh váo nhìn bọn họ.
“To gan quá nhỉ, dám xông vào biệt thự của tôi, biết tôi là ai không?”, Hoa Thần Vũ nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Giờ hắn rất tức giận nhóm Chu Dương vì đã phá hỏng cửa nhà hắn.
“Không biết”, Chu Dương không quan tâm hắn, thản nhiên ngồi xuống ghế sofa bên cạnh: “Nhưng chuyện này không quan trọng, hôm nay chúng tôi đến đây đòi lại công bằng”.
Hổ gia và anh tài xe cũng ngồi xuống ghế sofa.
Cảnh này lại khiến Hoa Thần Vũ nổi điên.
“Đứng lên! Ai cho các người ngồi”, hắn nghiêm giọng quát.
Với hắn, đám người vô danh tiểu tốt ngồi trêи ghế sofa của hắn, chính là một sự sỉ nhục!
Những người khác không nói gì, còn Chu Dương chân thành lắc đầu: “Ừ đúng, chưa ai bảo tôi ngồi”.
“Vậy mày còn không mau đứng lên”, Hoa Thần Vũ mừng thầm, trong lòng nghĩ mình vẫn uy hϊế͙p͙ được.
Nhưng Chu Dương lại nói: “Không ai cho ngồi, đâu có nghĩa tôi không được tự ngồi”.
“Giống như cậu không cho tôi vào, nhưng tôi vẫn vào đó thôi”.
Khuôn mặt Chu Dương đầy mỉa mai nhìn Hoa Thần Vũ.
Mấy lời này khiến Hoa Thần Vũ nhớ lại cửa nhà bị phá, lại thấy trong người ngứa ngáy tức giận.
“Được lắm, mày là người dẫn đầu mấy người vào đây, xem ra nếu không dạy mày một bài học, mày sẽ không biết trời cao đất dày”, Hoa Thần Vũ vừa nói, ánh mắt lộ rõ sự tàn nhẫn, hắn lấy một con dao găm dưới bàn trà.
Trước khi mấy tên côn đồ hắn gọi tới nơi, hắn muốn tự tay đánh Chu Dương bị thương!
Dù hắn không nghĩ tới chuyện, hắn chỉ có một người, còn Chu Dương và Hổ gia với anh tài xế có tận ba người,
Nguyên nhân đơn giản vì, đây là địa bàn của hắn, hắn là con trai trưởng của Hoa gia, chẳng lẽ đám người này dám ra tay với hắn sao?
Sở dĩ gọi côn đồ tới là vì hắn là người quý tộc cao ngạo hơn người, tự mình đánh Chu Dương chỉ khiến hắn bẩn tay, mà tương lai có phiền toái gì, lại vấy bẩn luôn ca danh tiếng của hắn.
Nên hắn mới gọi côn đồ tới, chủ yếu là để phủi sạch, không để chuyện dính dáng đến hắn. Đây là phong cách làm việc trước sau như một của đám người thượng đẳng trong xã hội.
Nhưng lần này thì khác, Chu Dương quá kiêu ngạo, khiến hắn cực kì tức giận, nên hắn muốn đích thân dạy dỗ anh!
Hắn cầm dao găm tới sát Chu Dương.
Nhưng kết quả khác hẳn với tưởng tượng của hắn.
Chu Dương không chỉ phản kháng lại, mà còn đánh bại hắn dễ như trở bàn tay.
Chu Dương nhanh chóng cướp dao găm của hắn, sau đó đè cánh tay của hắn xuống bàn trà.
“Đau quá! Đau”, Hoa Thần Vũ la lớn: “Buông tôi ra!”
“Không buông”, Chu Dương thành thật nói.
“Tôi bảo anh buông ra”, Hoa Thần Vũ hét lên, hết sức tức giận.
“Tôi biết, nhưng tôi không nghe cậu”, dáng vẻ Chu Dương vẫn như cũ.
“Hơn nữa, tôi không chỉ ghìm cậu xuống, mà còn đánh cậu!”
Dứt lời, Chu Dương mạnh mẽ dùng tay tát vào mặt Hoa Thần Vũ.
“Mày, mày dám đánh tao”, Hoa Thần Vũ nổi giận.
Người này, không chỉ chống đối, mà còn dám chủ động tấn công hắn.
Đây là điều hắn không ngờ tới.
Hắn nghĩ Chu Dương cùng lắm né tránh hai lần đã là to gan lắm rồi.
“Đúng, tôi dám đánh cậu”, Chu Dương đáp: “Hơn nữa, tôi còn dám đánh mạnh”.
Nói xong, anh quay đầu Hoa Thần Vũ lại, rồi hung hăng dùng tay tát mạnh, khiến mặt Hoa Thần Vũ sưng lên nhanh chóng.
Hai cái tát hung hãn khiến hắn thấy mặt mình tê dại, mất sạch cảm giác.
“Mày không thể đánh tao nữa”, Hoa Thần Vũ cuối cùng cũng sợ hãi, che mặt mình lại, thận trọng trốn sau ghế sofa, nhìn Chu Dương chằm chằm.
Khóe miệng Chu Dương nhếch lên cười khẩy: “Nhưng tôi đâu nghe lời cậu”.