Buổi sáng hôm đó, trụ sở Đội Trọng Án không còn vẻ tĩnh lặng thường ngày. Thay vào đó, một không khí hối hả, căng thẳng bao trùm. Những tiếng điện thoại reo liên tục, tiếng bước chân vội vã trên sàn gạch, và những cuộc thảo luận trầm trọng vang lên từ mọi góc. Trên tấm bảng trắng lớn, bản đồ thành phố đã được khoanh vùng tỉ mỉ bằng những chấm đỏ và mũi tên, đánh dấu các địa điểm tiềm năng của hung thủ và các tuyến đường di chuyển khả thi.
Nguyễn Minh Dũng đứng giữa phòng họp, ánh mắt anh quét qua từng gương mặt đồng đội. Anh không giấu được sự mệt mỏi đã hằn sâu trên khuôn mặt, nhưng đôi mắt anh vẫn sắc lạnh và đầy quyết tâm. Kể từ cuộc họp khẩn cấp đêm qua, anh và Lê Hoàng Nam đã làm việc không ngừng nghỉ, cùng nhau xây dựng một kế hoạch chi tiết để đối phó với kẻ sát nhân bí ẩn này.
"Chúng ta đã có đủ bằng chứng để tin rằng hung thủ có thể là Trần Long," Nguyễn Minh Dũng bắt đầu, giọng anh trầm vang, "hoặc ít nhất, là một kẻ đang bắt chước hắn một cách tinh vi. Những dấu vết mà pháp y Lê Hoàng Nam tìm thấy đã cho chúng ta thấy rõ điều đó." Anh dừng lại, nhìn về phía Lê Hoàng Nam, người đang đứng bên cạnh máy chiếu, chuẩn bị trình bày.
Lê Hoàng Nam gật đầu, ánh mắt cậu vẫn giữ vẻ điềm tĩnh thường thấy, nhưng sâu thẳm lại ẩn chứa một sự tập trung cao độ. "Dựa trên những phát hiện từ khu biệt thự cũ, nhà kính lan, và khu đất thông đỏ, chúng ta có thể phác họa chân dung hung thủ như sau: Hắn là một người có trí thức cao, am hiểu sâu về y học, hóa học và thực vật học. Hắn có thể có một cuộc sống bình thường, che giấu danh tính một cách hoàn hảo. Điều đáng sợ hơn là hắn có xu hướng bạo lực tiềm ẩn, bộc phát thành những hành vi tàn độc có tính toán."
Cậu nhấp chuột, hình ảnh một bản phác thảo khuôn mặt được tạo ra từ thuật toán phác thảo chân dung từ trí tuệ nhân tạo (AI) hiện lên trên màn hình. "Đây là chân dung phác họa của Trần Long từ hồ sơ cũ. Tuy nhiên, chúng ta cần lưu ý rằng thời gian đã trôi qua, và một kẻ biến thái có thể đã thay đổi diện mạo hoặc hành vi. Hắn rất có thể đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng cho sự trở lại này."
"Về động cơ," Lê Hoàng Nam tiếp tục, giọng cậu trở nên nghiêm trọng hơn, "ký hiệu 'vật hiến tế' và sự tỉ mỉ trong cách gây án cho thấy một yếu tố nghi lễ. Hắn không giết người ngẫu nhiên. Nạn nhân có thể là một phần của một 'nghi lễ' lớn hơn, một thông điệp mà hắn muốn gửi đến chúng ta, đặc biệt là Đội trưởng Dũng."
Cả phòng họp chìm vào im lặng. Mỗi người đều cảm nhận được sự nặng nề của những lời mà Lê Hoàng Nam vừa nói ra. Đó không chỉ là một vụ án mạng thông thường; đó là một trò chơi mà hung thủ đang cố tình lôi kéo cảnh sát vào.
"Vậy, kế hoạch của chúng ta là gì?" Trần Bình hỏi, phá vỡ sự im lặng.
Nguyễn Minh Dũng hít một hơi sâu, đôi mắt anh lóe lên tia sáng của sự quyết đoán. "Chúng ta sẽ không ngồi yên chờ đợi. Hắn muốn chơi, chúng ta sẽ chơi cùng hắn. Nhưng chúng ta sẽ là người đặt luật chơi."
Anh chỉ vào bản đồ. "Đầu tiên, chúng ta sẽ tăng cường giám sát tất cả các vườn lan lớn, các xưởng in công nghiệp và các khu biệt thự ngoại ô có đặc điểm tương tự ba địa điểm chúng ta đã khám xét. Chúng ta sẽ làm điều đó một cách kín đáo nhất, không để hắn biết rằng chúng ta đã nắm được manh mối về hắn."
"Thứ hai, chúng ta sẽ tạo ra một 'mồi nhử'." Nguyễn Minh Dũng tiếp tục, giọng anh trở nên lạnh lùng. "Hắn muốn một 'nghi lễ', một 'tác phẩm'. Chúng ta sẽ cho hắn một cơ hội để thực hiện điều đó, nhưng dưới sự kiểm soát của chúng ta."
Cả phòng họp xôn xao. Một vài ánh mắt tỏ vẻ hoài nghi, nhưng hầu hết đều tin tưởng vào sự chỉ đạo của Nguyễn Minh Dũng.
"Cụ thể hơn," Nguyễn Minh Dũng nói, "chúng ta sẽ công bố một thông tin 'giả' về một vụ án tương tự, với những đặc điểm 'chữ ký' mà chúng ta biết hung thủ sẽ quan tâm. Chúng ta sẽ dàn dựng một hiện trường giả, với những bằng chứng 'giả' nhưng đủ thuyết phục để thu hút sự chú ý của hắn."
Lê Hoàng Nam bước lên. "Tôi sẽ chịu trách nhiệm dàn dựng hiện trường giả. Tôi sẽ đảm bảo mọi chi tiết đều hoàn hảo, giống như cách hắn làm. Chúng ta sẽ đặt những manh mối mà hắn sẽ không thể bỏ qua: một loại lan quý hiếm, một vết mực in đặc trưng, và đặc biệt là một 'ký hiệu' được chạm khắc cẩn thận, mang tính khiêu khích."
Trần Bình tỏ vẻ lo lắng. "Nhưng nếu hắn phát hiện ra đây là một cái bẫy thì sao, Đội trưởng? Hắn có thể trở nên hung hãn hơn."
"Đó là rủi ro chúng ta phải chấp nhận," Nguyễn Minh Dũng đáp, ánh mắt anh kiên định. "Chúng ta cần kéo hắn ra khỏi hang ổ, đưa hắn vào tầm ngắm của chúng ta. Hắn sẽ không thể cưỡng lại sự tò mò và lòng tự mãn của mình. Chúng ta sẽ đặt bẫy ở một địa điểm biệt lập, đã được cài đặt camera giám sát và các thiết bị theo dõi tinh vi nhất."
Nguyễn Minh Dũng chỉ vào một khu vực trên bản đồ, cách xa trung tâm thành phố, một khu đất hoang vắng với những công trình bỏ dở. "Đây là nơi chúng ta sẽ đặt bẫy. Nó đủ rộng để chúng ta có thể bố trí lực lượng một cách kín đáo, đồng thời đủ hẻo lánh để hắn cảm thấy an toàn khi hành động."
Kế hoạch nhanh chóng được triển khai. Các đội chuyên trách bắt đầu chuẩn bị hiện trường giả. Lê Hoàng Nam, với kiến thức sâu rộng về pháp y và sự tỉ mỉ đến từng chi tiết, đóng vai trò quan trọng trong việc tạo ra những "manh mối giả" thuyết phục. Cậu dành hàng giờ để nghiên cứu các loại hoa lan, các kỹ thuật in ấn cổ điển, và thậm chí cả lịch sử của các ký hiệu nghi lễ cổ xưa, đảm bảo rằng mọi thứ đều chân thực đến mức không thể phân biệt được với bằng chứng thật.
Trong khi đó, Nguyễn Minh Dũng điều động các đội trinh sát giỏi nhất để giám sát các khu vực trọng điểm. Anh cũng tăng cường việc theo dõi Trần Long một cách kín đáo, dù biết rằng hắn đã được thả tự do. Nỗi ám ảnh về quá khứ vẫn còn đó, nhưng giờ đây nó đã được chuyển hóa thành sự cảnh giác và quyết tâm.
Hai ngày sau, hiện trường giả đã hoàn thành. Đó là một căn phòng bỏ hoang trong khu công nghiệp cũ, được "dàn dựng" một cách công phu. Một con ma nơ canh được đặt nằm trên sàn, với một "vết cắt" tương tự vết thương của nạn nhân thật. Xung quanh đó, những dấu vết của "phấn hoa lan Cattleya" được rải rác một cách khéo léo, cùng với những tờ giấy có "vết mực in công nghiệp" đặc trưng. Và quan trọng nhất, một "ký hiệu hiến tế" được khắc lên cổ tay của ma nơ canh, với độ chính xác đến ghê rợn, giống hệt ký hiệu mà Lê Hoàng Nam tìm thấy trên nạn nhân.
"Mọi thứ đã sẵn sàng, Đội trưởng Dũng," Lê Hoàng Nam báo cáo, giọng cậu vẫn điềm tĩnh, nhưng ánh mắt lại ánh lên vẻ mong chờ. "Chúng ta đã đặt camera hồng ngoại và micro siêu nhỏ ở khắp mọi nơi. Bất kỳ chuyển động hay âm thanh nào cũng sẽ được ghi lại."
Nguyễn Minh Dũng gật đầu, nhìn vào hiện trường giả. Mặc dù chỉ là một màn kịch, nhưng nó vẫn toát lên một không khí rùng rợn, chân thực đến không ngờ. "Giờ là lúc chờ đợi."
Thông tin về "vụ án mới" nhanh chóng được rò rỉ ra ngoài một cách có kiểm soát, thông qua các kênh thông tin không chính thức và một vài "người đưa tin" mà cảnh sát đã sắp xếp. Câu chuyện được thêu dệt một cách khéo léo, tập trung vào những chi tiết "độc đáo" của hung thủ: vết cắt hoàn hảo, dấu hiệu của lan quý và mực in, đặc biệt là ký hiệu "hiến tế" bí ẩn. Đây là những "manh mối" mà hung thủ đã để lại trong vụ án thật, và chắc chắn hắn sẽ không thể bỏ qua khi nghe tin về một vụ án "tương tự" lại xảy ra.
Trong những ngày tiếp theo, sự căng thẳng bao trùm đội điều tra. Từng thành viên đều làm việc hết công suất, theo dõi màn hình giám sát không ngừng nghỉ. Nguyễn Minh Dũng và Lê Hoàng Nam gần như sống trong phòng điều khiển, phân tích từng tín hiệu nhỏ nhất. Họ biết rằng đây là một canh bạc lớn, và một sai lầm nhỏ cũng có thể phải trả giá bằng mạng sống.
Ngày thứ ba, một tín hiệu bất thường xuất hiện. Camera hồng ngoại tại hiện trường giả ghi lại một bóng người lướt qua. Bóng người đó rất khéo léo, di chuyển trong bóng tối, tránh né các góc chết của camera. Hắn mặc một chiếc áo khoác thô màu xanh đậm, đúng như miêu tả về sợi vải mà Lê Hoàng Nam đã tìm thấy. Tim Nguyễn Minh Dũng đập thình thịch. Hắn đã cắn câu.
"Zoom cận cảnh!" Nguyễn Minh Dũng ra lệnh, giọng anh gấp gáp.
Hình ảnh trên màn hình được phóng to, nhưng bóng người đó vẫn rất mờ ảo, ẩn mình trong bóng tối. Hắn di chuyển chậm rãi, cẩn thận, như thể đang khảo sát hiện trường. Hắn cúi xuống, kiểm tra ma nơ canh, thậm chí còn chạm tay vào "ký hiệu hiến tế" trên cổ tay của nó. Một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng Nguyễn Minh Dũng. Kẻ này đang chơi đùa với họ, và hắn đang tận hưởng điều đó.
Lê Hoàng Nam chợt phát hiện một điều. "Đội trưởng Dũng, nhìn vào cách hắn di chuyển. Hắn không hề vội vàng. Hắn đang quan sát, đang đánh giá. Và đặc biệt, nhìn vào cách hắn cầm một vật gì đó trong tay trái. Nó không phải là vũ khí, mà giống như một chiếc kính lúp nhỏ, hoặc một thiết bị đo đạc nào đó."
Nguyễn Minh Dũng nheo mắt nhìn. Quả thật, bóng người đó đang cầm một vật nhỏ, thỉnh thoảng đưa lên quan sát. "Một kẻ tỉ mỉ," anh lẩm bẩm. "Hắn muốn kiểm tra xem chúng ta đã làm giả đến mức nào."
Sau khoảng mười lăm phút, bóng người đó biến mất khỏi tầm nhìn của camera, không để lại bất kỳ dấu vết nào.
"Hắn đã bỏ đi," Trần Bình nói, giọng anh ta pha chút thất vọng. "Chúng ta không thể xác định được khuôn mặt hắn."
"Không sao," Nguyễn Minh Dũng đáp, ánh mắt anh vẫn dán vào màn hình. "Hắn sẽ quay lại. Hắn sẽ không thể cưỡng lại được 'tác phẩm' này. Hắn muốn hoàn thiện nó."
Quả nhiên, rạng sáng ngày hôm sau, bóng người đó lại xuất hiện. Lần này, hắn có vẻ tự tin hơn, ít thận trọng hơn. Hắn bước thẳng vào căn phòng, mang theo một chiếc túi vải. Từ trong túi, hắn lấy ra một bông lan Cattleya thật, tươi roi rói, và một lọ mực nhỏ. Hắn tỉ mỉ đặt bông lan bên cạnh ma nơ canh, sau đó dùng mực vẽ thêm một vài ký hiệu nhỏ trên tường, bên cạnh "hiện trường".
"Hắn đang 'hoàn thiện' tác phẩm của mình!" Lê Hoàng Nam reo lên, giọng cậu pha chút phấn khích. "Hắn đang thêm 'dấu ấn' của mình vào hiện trường giả của chúng ta."
Trong quá trình hắn vẽ, Nguyễn Minh Dũng nhận ra một chi tiết nhỏ nhưng quan trọng. Hắn dùng ngón tay cái để giữ chặt lọ mực, và trên ngón tay đó, có một vết sẹo cũ mờ. Đó là một vết sẹo rất đặc trưng, giống như vết sẹo mà Trần Long từng có, do một vụ tai nạn thời thơ ấu.
"Zoom vào ngón tay cái của hắn!" Nguyễn Minh Dũng ra lệnh, giọng anh đột ngột trở nên dứt khoát.
Hình ảnh trên màn hình được phóng to, tuy vẫn còn mờ nhưng vết sẹo trên ngón tay cái của bóng người đó hiện lên khá rõ nét. Nguyễn Minh Dũng nhìn chằm chằm vào nó, tim anh đập mạnh. Đó chính là vết sẹo mà anh đã từng nhìn thấy rất nhiều lần trên tay Trần Long trong quá trình điều tra vụ án Rừng Cấm năm xưa. Không thể lẫn vào đâu được.
"Là hắn," Nguyễn Minh Dũng thì thầm, giọng anh đầy căm hờn và quyết tâm. "Là Trần Long."
Lê Hoàng Nam cũng nhìn thấy vết sẹo. Cậu quay sang Nguyễn Minh Dũng, ánh mắt cậu chứa đựng sự thấu hiểu. "Vậy ra, những nghi ngờ của anh là đúng. Hắn đã trở lại."
"Chúng ta sẽ không để hắn thoát nữa," Nguyễn Minh Dũng nói, giọng anh kiên định. "Kế hoạch đã thay đổi. Hắn đã lộ diện. Giờ là lúc kết thúc trò chơi này."
Nguyễn Minh Dũng lập tức ra lệnh cho các đội đặc nhiệm chuẩn bị tấn công. Anh không muốn chần chừ thêm một phút nào. Hắn đã đến, và hắn đã lộ diện. Đây là cơ hội duy nhất để tóm gọn hắn.
Tuy nhiên, khi các đội đặc nhiệm tiếp cận hiện trường giả, họ phát hiện ra một điều đáng sợ. Căn phòng trống rỗng. Bóng người đã biến mất. Hắn đã biến mất như một bóng ma, không để lại một dấu vết nào ngoài bông lan và những ký hiệu mới trên tường.
"Hắn biết chúng ta đang ở đây," Trần Bình báo cáo, giọng anh ta đầy vẻ thất vọng. "Hắn đã phát hiện ra cái bẫy."
Nguyễn Minh Dũng cảm thấy một cú đấm vào dạ dày. Hắn đã chơi đùa với họ, một lần nữa. Hắn không chỉ tự mãn, hắn còn cực kỳ xảo quyệt. Hắn đã đến, hoàn thiện "tác phẩm" của mình, và sau đó biến mất ngay trước mũi cảnh sát, để lại một lời thách thức rõ ràng.
Lê Hoàng Nam bước vào căn phòng, tỉ mỉ quan sát những ký hiệu mới mà hung thủ đã vẽ. "Đây không chỉ là những ký hiệu bình thường, Đội trưởng Dũng," cậu nói, giọng cậu trầm lại. "Nó là một mật mã. Hắn đang cố gắng nói cho chúng ta biết điều gì đó. Hoặc, hắn đang chỉ ra mục tiêu tiếp theo của hắn."
Nguyễn Minh Dũng cúi xuống, nhìn vào những ký hiệu phức tạp. Chúng không giống bất kỳ ngôn ngữ nào anh từng biết. Nhưng Lê Hoàng Nam, với trí tuệ sắc bén của mình, đã nhìn thấy điều mà người khác bỏ qua.
"Hắn đang chỉ dẫn chúng ta đến một địa điểm cụ thể," Lê Hoàng Nam giải thích, ngón tay cậu lướt trên những ký hiệu. "Nếu tôi không nhầm, đây là một biến thể của một loại mật mã cổ, thường được dùng để chỉ ra tọa độ địa lý."
Cả Nguyễn Minh Dũng và Trần Bình đều ngạc nhiên nhìn Lê Hoàng Nam. Cậu pháp y trẻ tuổi này luôn có những khả năng đáng kinh ngạc.
"Vậy thì, giải mã nó đi, Nam," Nguyễn Minh Dũng nói, giọng anh đầy hy vọng. "Vì nếu hắn đã cất công cho chúng ta một lời nhắn thì không có lí do gì để chúng ta không đọc nó cả."
Lê Hoàng Nam gật đầu, khuôn mặt cậu đầy vẻ tập trung. Anh và Nguyễn Minh Dũng quay trở lại phòng điều khiển, cùng nhau giải mã những ký hiệu mà Trần Long đã để lại. Cuộc săn đuổi vừa trở nên phức tạp hơn, và cũng nguy hiểm hơn. Trần Long không chỉ là một kẻ giết người, hắn còn là một kẻ thách thức trí tuệ, một bậc thầy của những trò chơi bệnh hoạn. Và giờ đây, hắn đã kéo Nguyễn Minh Dũng và Lê Hoàng Nam vào vòng xoáy của hắn.