Chân Tướng Phía Sau Vết Sẹo

Chương 6: Lời Giải Mã Của Quỷ

Trước Sau

break

Ánh đèn văn phòng vẫn sáng rực, chiếu thẳng xuống tấm bản đồ thành phố trải rộng trên bàn làm việc của Nguyễn Minh Dũng. Đồng hồ điểm ba giờ sáng, nhưng cả anh và Lê Hoàng Nam đều không cảm thấy mệt mỏi hay rệu rã. Thay vào đó, một sự hưng phấn tột độ bao trùm căn phòng, pha lẫn với cảm giác căng thẳng tột độ. Trước mặt họ là những ký hiệu phức tạp mà Trần Long đã để lại tại hiện trường giả, một mật mã thách thức trí tuệ của hai người, như một lời khiêu chiến trực diện từ bóng ma quá khứ.

Lê Hoàng Nam, với vẻ mặt tập trung cao độ, dùng bút chì khoanh tròn những nhóm ký hiệu khác nhau. Từng đường nét trên giấy đều được cậu phân tích kỹ lưỡng. "Đây là một biến thể của mật mã Vigenère, Đội trưởng Dũng," cậu giải thích, giọng cậu trầm khẽ, đủ để Nguyễn Minh Dũng nghe rõ trong không gian tĩnh lặng của căn phòng. "Tuy nhiên, điều đặc biệt là nó có một lớp mã hóa thứ hai, được xây dựng dựa trên một hệ thống biểu tượng cổ. Hắn đã sử dụng những ký hiệu từ bộ tộc miền núi mà tôi đã nghiên cứu trước đó, kết hợp với một dạng chuỗi Fibonacci đảo ngược." Cậu đưa mắt nhìn Nguyễn Minh Dũng, như muốn kiểm tra xem anh có theo kịp những lý thuyết phức tạp này không.

Nguyễn Minh Dũng gật gù lắng nghe, ánh mắt anh dán chặt vào những ký hiệu, cố gắng hình dung cách chúng hoạt động. Anh tin tưởng tuyệt đối vào khả năng của Lê Hoàng Nam, người luôn có thể "đọc" được những điều mà người khác bỏ qua. Suốt những năm tháng làm nghề, anh chưa từng thấy ai có khả năng giải mã những điều phức tạp, tinh vi như Lê Hoàng Nam. "Vậy có thể giải mã được không?" Nguyễn Minh Dũng hỏi, một tia hy vọng lóe lên trong lòng.

"Đương nhiên là có thể. Nhưng cần thời gian. Và sự kiên nhẫn," Lê Hoàng Nam đáp, ngón tay cậu lướt trên những ký hiệu, đôi mắt không rời khỏi chúng, như thể chúng đang nói chuyện với cậu. "Mỗi ký hiệu tương ứng với một giá trị số. Và khi chúng ta áp dụng chuỗi Fibonacci đảo ngược, chúng ta sẽ có được tọa độ. Vấn đề cốt lõi lúc này là tìm ra khóa giải mã cho lớp mật mã Vigenère. Nếu không có nó, mọi thứ đều vô nghĩa."

Hai người chìm vào im lặng, chỉ có tiếng bút chì sột soạt trên giấy, tiếng lật trang tài liệu và tiếng máy tính hoạt động nhẹ nhàng. Nguyễn Minh Dũng bắt đầu rà soát lại tất cả những thông tin về Trần Long mà anh có, tìm kiếm bất kỳ manh mối nào về sở thích, kiến thức, hoặc mối liên hệ của hắn với các loại mật mã. Anh nhớ lại những báo cáo cũ, những ghi chép vội vã từ vụ án Rừng Cấm năm xưa. Anh nhớ ra, Trần Long từng là một sinh viên xuất sắc của ngành khảo cổ học tại một trường đại học danh tiếng, có niềm đam mê mãnh liệt với các nền văn minh cổ đại và những ngôn ngữ đã thất truyền. Đó có thể là khóa giải mã, một thứ gì đó gắn liền với chính hắn, với sự tự tôn bệnh hoạn của hắn.

Thời gian trôi qua, từng phút một, chậm rãi và căng thẳng. Ngoài trời, ánh sáng bình minh đã rạng rõ, xua đi màn đêm u tối, nhưng trong căn phòng, cuộc chiến trí tuệ của Nguyễn Minh Dũng và Lê Hoàng Nam vẫn tiếp diễn trong ánh đèn vàng vọt. Họ đã xem xét hàng trăm khả năng, thử vô số từ khóa, nhưng vẫn chưa có kết quả. Nỗi lo lắng len lỏi trong lòng Nguyễn Minh Dũng. Nếu họ không giải mã được, Trần Long sẽ lại trốn thoát, hoặc tệ hơn, hắn sẽ lại gây ra một tội ác khác.

Cuối cùng, sau gần ba tiếng đồng hồ căng thẳng, khi sự mệt mỏi bắt đầu len lỏi vào từng thớ thịt, Lê Hoàng Nam chợt reo lên, một tiếng reo nhỏ nhưng đầy phấn khích. "Được rồi! Tôi tìm thấy chìa khóa để giải mã rồi!"

Cậu chỉ vào một dòng chữ viết tay nhỏ xíu trên một bức thư cũ của Trần Long mà Nguyễn Minh Dũng đã cung cấp. Đó là một câu nói tiếng Latin cổ, trích dẫn từ một triết gia Hy Lạp mà Trần Long từng rất tâm đắc: "Nosce te ipsum" – "Hãy tự biết mình". Câu nói này không chỉ là một mật mã; nó còn là một lời tuyên bố về sự tự mãn, về cái tôi vĩ đại của Trần Long. "Đây chính là chìa khóa để giải mã, Đội trưởng Dũng. Hắn không thể che giấu được sự tự mãn của mình. Hắn muốn chúng ta biết rằng hắn thông minh hơn, và hắn muốn chúng ta hiểu được 'triết lý' của hắn."

Với chìa khóa để giải mã trong tay, việc còn lại chỉ là vấn đề thời gian và kỹ năng. Lê Hoàng Nam nhanh chóng nhập các ký hiệu và khóa giải mã vào máy tính. Từng dòng chữ số, từng ký tự dần hiện ra trên màn hình, như những mảnh ghép cuối cùng của một bức tranh khổng lồ. Và cuối cùng, một chuỗi tọa độ địa lý rõ ràng xuất hiện, cùng với một vài dòng chữ khó hiểu.

"Chúng ta có nó rồi!" Lê Hoàng Nam nói, giọng cậu không giấu được sự phấn khích, nhưng vẫn giữ được vẻ chuyên nghiệp. "Đây là tọa độ của một địa điểm ở rìa thành phố, gần khu vực hồ Bán Nguyệt."

Nguyễn Minh Dũng ngay lập tức đối chiếu tọa độ với bản đồ. Khu vực hồ Bán Nguyệt là một khu dân cư khá biệt lập, với nhiều biệt thự lớn và một vài khu đất trống đang chờ quy hoạch. Đặc biệt, có một biệt thự cổ kính nằm nép mình giữa những hàng cây cổ thụ, đã bỏ hoang từ lâu và ít người qua lại. "Biệt thự Thiên Nguyệt," Nguyễn Minh Dũng lẩm bẩm, một cảm giác quen thuộc dâng lên trong lòng. Anh nhớ ra, đây là một trong những địa điểm mà đội của Trần Bình đã liệt kê vào danh sách tiềm năng ban đầu, nhưng không có dấu hiệu đặc biệt nào ngoài vẻ ngoài hoang tàn, khiến nó bị loại khỏi diện ưu tiên. Hắn đã quá tinh vi khi chọn một nơi như vậy, một nơi "vô danh" nhưng lại ẩn chứa bí mật chết người.

"Lập tức tập hợp đội," Nguyễn Minh Dũng ra lệnh, giọng anh dứt khoát và mạnh mẽ, xua tan mọi mệt mỏi. "Thông báo cho tất cả các đơn vị hỗ trợ. Chúng ta sẽ tiến hành đột kích ngay lập tức. Không được chần chừ."

Chưa bao giờ một cuộc đột kích lại được chuẩn bị nhanh chóng và tỉ mỉ đến thế. Toàn bộ lực lượng đặc nhiệm tinh nhuệ nhất của Đội Trọng Án đã được huy động. Kế hoạch tấn công được vạch ra chi tiết từng bước, dựa trên sơ đồ của biệt thự Thiên Nguyệt mà họ thu thập được. Nguyễn Minh Dũng quyết định đích thân dẫn đầu mũi tấn công chính, bởi anh biết, cuộc đối đầu này không chỉ là một nhiệm vụ, mà còn là một trận chiến cá nhân với bóng ma quá khứ đã ám ảnh anh suốt bao năm.

Lê Hoàng Nam không được phép tham gia vào cuộc đột kích trực tiếp vì lý do an toàn, đó là quy định bắt buộc đối với nhân viên pháp y. Tuy nhiên, cậu vẫn theo sát mọi diễn biến từ trung tâm chỉ huy, nơi màn hình lớn chiếu trực tiếp hình ảnh từ camera gắn trên người các sĩ quan. Cậu sẽ là "mắt xích" quan trọng, cung cấp thông tin phân tích kịp thời cho Nguyễn Minh Dũng và cả đội để giải đáp mọi vấn đề phát sinh.

Khi những chiếc xe cảnh sát lặng lẽ tiến vào khu vực hồ Bán Nguyệt, ánh nắng ban mai đã rải đầy trên những tán lá cây xanh mướt, tạo nên một khung cảnh trái ngược hoàn toàn với sự căng thẳng trong từng chiếc xe. Biệt thự Thiên Nguyệt hiện ra sừng sững, vẻ ngoài cổ kính và u ám, ẩn chứa một bí mật chết người. Không một tiếng động, không một ánh đèn. Mọi thứ đều tĩnh lặng đến đáng sợ, như thể thời gian đã ngừng trôi tại nơi đây.

Nguyễn Minh Dũng ra hiệu cho đội bao vây chặt chẽ khu vực. Anh và đội của mình, trang bị đầy đủ áo chống đạn và vũ khí, tiến vào biệt thự từ lối chính. Cánh cửa gỗ lim cũ kỹ khẽ mở ra, tiếng kẽo kẹt vang lên rợn người trong không gian vắng lặng, để lộ một không gian tối tăm, lạnh lẽo, ám mùi ẩm mốc và chút hương hoa là lạ, pha lẫn mùi hóa chất nhẹ.

Từng bước chân thận trọng, đội hình cảnh sát tiến sâu vào bên trong biệt thự. Không một bóng người. Mọi thứ đều bừa bộn, phủ đầy bụi thời gian, nhưng lại có những dấu vết cho thấy nơi này đã được sử dụng gần đây. Dấu chân mờ nhạt trên sàn nhà, một vài vật dụng cá nhân còn sót lại trên bàn, và đặc biệt, mùi hóa chất khử trùng quen thuộc của phòng pháp y vẫn còn vương vấn trong không khí, càng khẳng định những suy đoán của họ.

"Kiểm tra từng phòng," Nguyễn Minh Dũng ra lệnh, giọng anh trầm khẽ qua bộ đàm, nhưng đầy uy lực. "Cẩn thận với bẫy. Kẻ này rất xảo quyệt."

Khi đội tiến vào khu vực tầng hầm, một cảm giác rợn người bao trùm lấy Nguyễn Minh Dũng. Mùi formol và máu tanh nồng nặc xộc lên, mạnh hơn bất cứ nơi nào khác trong biệt thự. Một mùi hôi thối khó chịu, pha trộn với mùi hương ngọt ngào của hoa lan. Anh biết, đây chính là nơi. Đây là "hang ổ" của hắn, nơi hắn đã thực hiện những tội ác kinh hoàng.

Cánh cửa tầng hầm bằng kim loại nặng nề, được khóa kín bằng một ổ khóa phức tạp. Nguyễn Minh Dũng ra hiệu cho đội phá cửa. Tiếng bản lề kêu rít lên một cách ghê rợn khi cánh cửa được đẩy ra, để lộ một không gian rộng lớn, được trang bị hệ thống chiếu sáng nhân tạo và thông gió, cùng với những thiết bị hiện đại không ngờ.

Và rồi, Trần Long hiện ra.

Hắn đứng giữa căn phòng, dưới ánh đèn trắng lạnh lẽo, mặc một chiếc áo blouse trắng dính vài vết máu khô, như một nghệ sĩ đứng trước tác phẩm của mình. Khuôn mặt hắn vẫn gầy gò, đôi mắt sáng quắc nhưng lại ánh lên sự điên loạn và tự mãn quen thuộc. Hắn không hề hoảng sợ, không hề tìm cách bỏ chạy. Ngược lại, hắn nở một nụ cười nhếch mép, một nụ cười đầy mỉa mai, chào đón sự xuất hiện của Nguyễn Minh Dũng như một người bạn cũ, như thể đây là một cuộc hội ngộ đã được định sẵn.

"Chào mừng, Đội trưởng Dũng," Trần Long nói, giọng hắn vang vọng trong căn hầm, lạnh lẽo và đầy mỉa mai, như một lời chào từ địa ngục. "Cuối cùng anh cũng tìm đến. Tôi đã biết anh sẽ không bỏ cuộc. Anh vẫn luôn là người kiên trì nhất trong số họ."

Nguyễn Minh Dũng siết chặt khẩu súng trong tay, nhưng anh vẫn giữ được sự bình tĩnh đáng kinh ngạc, không để cảm xúc lấn át lý trí. "Trần Long. Mày đã trở lại."

"Anh nghĩ sao?" Trần Long cười khẩy, tiếng cười nghe ghê rợn. "Tôi đã chờ đợi khoảnh khắc này từ rất lâu rồi, Dũng. Anh vẫn còn ám ảnh bởi những gì tôi đã làm phải không? Những 'tác phẩm' của tôi... chúng hoàn hảo đến mức anh không thể tìm ra bằng chứng, đúng chứ?" Hắn nhìn thẳng vào mắt Nguyễn Minh Dũng, ánh mắt đầy thách thức.

Nguyễn Minh Dũng nhìn xung quanh căn hầm. Đó là một phòng thí nghiệm kiêm xưởng in thu nhỏ. Những máy móc in ấn hiện đại, những kệ chứa đầy chai lọ hóa chất được dán nhãn cẩn thận, và một khu vực riêng biệt dành riêng cho việc trồng và chăm sóc lan Cattleya cùng một vài cây thông đỏ non đang phát triển xanh tốt. Tất cả đều sạch sẽ đến đáng sợ, như thể hắn đã lau chùi mọi thứ cẩn thận sau mỗi "tác phẩm" của mình, không để lại bất kỳ dấu vết nào. Ở một góc, một bàn mổ thép không gỉ, vẫn còn vương những vết máu khô và một vài dụng cụ y tế sắc bén, phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.

"Mày đã làm gì với nạn nhân?" Nguyễn Minh Dũng hỏi, giọng anh đầy căm phẫn, cố gắng giữ bình tĩnh trước cảnh tượng ghê rợn.

"Nạn nhân?" Trần Long nhếch mép, vẻ mặt hắn đầy khinh miệt. "Họ là những vật liệu, Dũng. Những vật liệu để tôi tạo ra 'tác phẩm' của mình. Anh không hiểu đâu. Đó là nghệ thuật. Anh và cái cậu pháp y kia, hai người có vẻ hiểu được một phần nào đó, nhưng không thể hiểu hết được cái tầm vóc vĩ đại này." Hắn đưa tay chỉ vào một góc căn hầm, nơi một vài bộ xương người được sắp xếp một cách nghệ thuật trên bệ đá, tạo thành những hình thù kỳ lạ, như những bức tượng điêu khắc ghê rợn. "Đó là những 'tác phẩm' hoàn thiện của tôi. Những 'vật hiến tế' cho triết lý của tôi về sự hoàn hảo, về cái chết như một hình thái nghệ thuật."

Cả đội cảnh sát đều rùng mình. Tiếng thét nhỏ vang lên từ một sĩ quan trẻ. Trần Long không chỉ là một kẻ giết người, hắn là một kẻ điên loạn, biến thái, coi mạng sống con người như những vật liệu để thỏa mãn dục vọng bệnh hoạn của mình, một kẻ không có chút lương tâm nào.

"Mày sẽ không thoát được lần này đâu, Trần Long," Nguyễn Minh Dũng nói, giọng anh lạnh lẽo và dứt khoát. "Chúng tao đã có đủ bằng chứng. Mày sẽ phải trả giá cho tất cả những gì mày đã làm. Mày sẽ phải đối mặt với công lý."

"Bằng chứng? Anh nói bằng chứng nào?" Trần Long cười khẩy, tiếng cười của hắn vang vọng trong căn hầm như một bản nhạc ma quái. "Những mảnh vải nhỏ xíu? Mùi phấn hoa? Vết mực? Hay cái ký hiệu mà tôi cố tình để lại? Anh nghĩ tôi không biết anh đang cố gắng giải mã nó sao? Tôi đã chờ đợi các anh. Tôi đã dẫn các anh đến đây, đến chính nơi này, để các anh chứng kiến 'tác phẩm' cuối cùng của tôi." Hắn nhếch mép, ánh mắt đầy thách thức.

Nguyễn Minh Dũng không nói thêm. Anh biết, đối thoại với một kẻ như Trần Long là vô ích. Hắn chỉ muốn chơi đùa, muốn kéo dài màn kịch của mình đến phút cuối cùng, để rồi lại biến mất như một bóng ma. Anh ra hiệu cho đội bao vây chặt chẽ, nhưng Trần Long không hề tỏ ra lo sợ hay có ý định chống cự.

"Anh nghĩ anh đã bắt được tôi?" Trần Long cười to, tiếng cười của hắn vang vọng trong căn hầm lạnh lẽo, đầy vẻ điên loạn và tự phụ. "Anh vẫn ngu ngốc như ngày xưa, Dũng. Anh chưa bao giờ thực sự hiểu được tôi."

Bất ngờ, Trần Long đưa tay lên cổ tay, một con dao nhỏ với lưỡi thép không gỉ đặc biệt xuất hiện trong tay hắn. Con dao phản chiếu ánh sáng trắng lạnh lẽo của căn hầm, một ánh sáng chết chóc. Hắn không định tấn công ai trong đội. Hắn chỉ nhìn Nguyễn Minh Dũng với ánh mắt đầy thách thức, một ánh mắt chiến thắng, sau đó, hắn nhanh chóng cắt một đường dứt khoát lên cổ tay của chính mình.

Máu tươi lập tức phun ra, đỏ thẫm trên nền áo blouse trắng, nhưng Trần Long không hề nhíu mày, không một tiếng kêu đau đớn. Hắn vẫn giữ nụ cười điên loạn trên môi, như thể đang thưởng thức một màn trình diễn đỉnh cao, một sự kết thúc hoàn hảo cho "tác phẩm" đời mình.

"Ngừng lại!" Nguyễn Minh Dũng quát lên, giọng anh khàn đặc vì sốc, nhưng đã quá muộn. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, không ai kịp phản ứng.

Trần Long ngã vật xuống sàn, máu tươi lênh láng trên nền đá lạnh lẽo, tạo thành một vũng đỏ rực. Hắn nhìn Nguyễn Minh Dũng một lần cuối, đôi mắt vẫn ánh lên sự chiến thắng bệnh hoạn, sự ngạo mạn đến tận hơi thở cuối cùng. "Anh không bao giờ bắt được tôi, Dũng," hắn thì thầm, tiếng nói yếu dần, nhỏ dần, trước khi hắn hoàn toàn bất động, đồng tử giãn ra vô hồn.

Cả đội cảnh sát sững sờ. Trần Long đã tự sát. Hắn đã chọn cái chết, một lần nữa, để thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật, để giữ lại "sự hoàn hảo" cho những tội ác của mình, để chứng minh rằng hắn luôn là kẻ chiến thắng trong trò chơi mà hắn tạo ra.

Nguyễn Minh Dũng cảm thấy một sự tức giận bùng lên, cùng với một nỗi thất vọng sâu sắc. Hắn đã trốn thoát, ngay trước mắt anh, một lần nữa. Mọi công sức, mọi sự cố gắng, cuối cùng lại kết thúc bằng cái chết của hắn, không phải bằng một bản án công minh, không phải bằng một lời thú tội. Cái bóng ma của Trần Long vẫn còn đó, và giờ đây, nó càng trở nên ám ảnh hơn bao giờ hết.

"Pháp y Nam, mau xuống đây!" Nguyễn Minh Dũng quát vào bộ đàm, giọng anh khàn đặc, đầy tức giận và bất lực. "Hắn đã tự sát. Xác nhận tử vong."

Lê Hoàng Nam có mặt chỉ vài phút sau đó. Cậu nhanh chóng tiến đến bên thi thể Trần Long, kiểm tra nhịp tim và các dấu hiệu sinh tồn một cách cẩn trọng. "Hắn đã chết, Đội trưởng Dũng," Lê Hoàng Nam nói, giọng cậu trầm lắng, pha chút sự nuối tiếc cho một kẻ phạm tội quá thông minh. "Vết cắt chí mạng, mất máu quá nhiều. Chắc chắn không thể cứu chữa."

Nguyễn Minh Dũng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bất động của Trần Long, nỗi ám ảnh quá khứ lại dâng lên, một cảm giác cay đắng lan tỏa trong lòng. Hắn đã thắng, theo cách của hắn. Hắn đã không bị bắt giữ, không bị xét xử, không bị phơi bày ra ánh sáng.

"Tìm kiếm kỹ lưỡng căn hầm này," Nguyễn Minh Dũng ra lệnh, giọng anh vẫn còn run rẩy vì cảm xúc dâng trào. "Thu thập tất cả bằng chứng, từng chi tiết nhỏ nhất. Chúng ta sẽ không để hắn ra đi một cách dễ dàng như vậy. Phải hiểu được tất cả những gì hắn đã làm, và tại sao hắn lại làm vậy."

Đội điều tra bắt đầu làm việc, thu thập từng mẫu vật, từng tài liệu, từng dấu vết tội ác trong căn hầm ghê rợn. Lê Hoàng Nam tỉ mỉ kiểm tra thi thể Trần Long, sau đó cậu quay sang các kệ sách, nơi chứa đầy những cuốn sách cổ về khảo cổ học, triết học, và các nền văn minh cổ đại, cùng với những cuốn sách về giải phẫu, hóa học và thực vật học.

"Đội trưởng Dũng," Lê Hoàng Nam nói, giọng cậu chợt pha chút kinh ngạc và sự nghiêm trọng, "Anh lại đây xem này. Tôi nghĩ chúng ta đã tìm thấy điều gì đó rất quan trọng."

Nguyễn Minh Dũng tiến lại gần. Lê Hoàng Nam chỉ vào một cuốn sổ tay cũ kỹ nằm lẫn trong một chồng sách. Cuốn sổ đó có một bìa da bị sờn, ố màu thời gian, và trên đó, một ký hiệu giống hệt ký hiệu "vật hiến tế" được khắc sâu, gần như đã mờ theo năm tháng.

"Đây là sổ tay của Trần Long," Lê Hoàng Nam nói, giọng cậu trầm lắng, như thể đang giải mã một bí ẩn lớn. "Và bên trong, có lẽ là tất cả những gì chúng ta cần để hiểu rõ hơn về hắn, và về những tội ác của hắn."

Nguyễn Minh Dũng lật mở cuốn sổ. Từng trang giấy ghi chép chi tiết về các vụ án của Trần Long, những "nghi lễ" mà hắn đã thực hiện, những suy nghĩ bệnh hoạn của hắn về nghệ thuật và cái chết. Hắn đã miêu tả cặn kẽ từng bước, từng cảm xúc, từng chi tiết mà hắn đã để lại. Và đặc biệt, có một chương dành riêng cho "người kế thừa" của hắn, một kẻ mà hắn đã huấn luyện, hoặc đã truyền cảm hứng để tiếp tục "tác phẩm" của mình, để di sản tội ác của hắn không bao giờ chấm dứt. Những dòng chữ cuối cùng của Trần Long trong cuốn sổ tay là một lời nhắn trực tiếp gửi đến Nguyễn Minh Dũng, đầy sự thách thức và chế giễu: "Anh nghĩ mình đã thắng sao, Dũng? Trò chơi chỉ mới bắt đầu. Tôi đã để lại một di sản, và anh sẽ không bao giờ có thể ngăn chặn nó."

"Hắn không chỉ là một mình," Nguyễn Minh Dũng thì thầm, cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng, một nỗi sợ hãi mới len lỏi trong lòng anh. "Hắn có đồng phạm. Hoặc hắn đã tạo ra một kẻ kế thừa. Một kẻ sẽ tiếp tục những tội ác của hắn."

Cuốn sổ tay đó chứa đựng những bằng chứng không thể chối cãi về tội ác của Trần Long, và hơn thế nữa, nó hé lộ một âm mưu đen tối hơn, một di sản tội ác mà hắn đã để lại, một lời nguyền sẽ ám ảnh họ trong tương lai.

Cái chết của Trần Long không phải là dấu chấm hết. Ngược lại, nó chỉ là khởi đầu của một chương mới, một cuộc chiến cam go hơn, phức tạp hơn. Nguyễn Minh Dũng nhìn vào cuốn sổ, sau đó nhìn sang Lê Hoàng Nam. Ánh mắt họ gặp nhau, chứa đựng sự quyết tâm và một nỗi lo lắng thầm kín. Kẻ thù của họ không chỉ là một người, mà là một tư tưởng bệnh hoạn, một di sản của tội ác đã được truyền lại. Cuộc săn đuổi vẫn chưa kết thúc. Nó chỉ mới bắt đầu một cách thực sự, một cuộc chiến với những bóng ma và những kẻ ẩn mình trong bóng tối.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc