Đêm đã buông sâu, nhưng phòng pháp y của Đội Trọng Án vẫn sáng trưng, không khí đặc quánh mùi cồn và formol. Sau cuộc gọi với Nguyễn Minh Dũng, Lê Hoàng Nam tiếp tục công việc của mình với sự tỉ mỉ đến ám ảnh. Cậu không chỉ khám nghiệm một thi thể mà cậu đang lắng nghe, đang tìm kiếm những lời thì thầm cuối cùng mà nạn nhân không thể nói ra. Dưới ánh đèn mổ lạnh lẽo, những hạt bụi kim loại li ti được thu thập từ móng tay nạn nhân được đặt dưới kính hiển vi điện tử. Hình ảnh phóng đại hiện rõ trên màn hình máy tính: những tinh thể nhỏ bé, ánh bạc, có cấu trúc tinh xảo của hợp kim thép không gỉ đặc biệt.
"Đúng như tôi dự đoán," Lê Hoàng Nam lẩm bẩm, giọng cậu trầm khẽ trong căn phòng tĩnh lặng, chỉ có tiếng quạt thông gió và tiếng gõ lách cách của bàn phím. Cậu quay sang trợ lý. "Gửi mẫu này đến phòng thí nghiệm vật liệu, yêu cầu phân tích thành phần hóa học chính xác và cấu trúc vi mô. Tôi muốn biết liệu đây có phải là một loại thép chuyên dụng hay không, đặc biệt là loại dùng trong các lưỡi dao phẫu thuật, hoặc các công cụ cắt gọt độ chính xác cao."
Về phần bụi phấn hoa, kết quả sơ bộ đã đủ để Lê Hoàng Nam đưa ra những suy luận đầu tiên. Phấn hoa lan Cattleya và phấn hoa thông đỏ. Sự kết hợp này là bất thường, gần như mâu thuẫn. Lan Cattleya, vốn là loài cây nhiệt đới, cần độ ẩm cao và môi trường kiểm soát chặt chẽ, thường được trồng trong nhà kính. Ngược lại, thông đỏ lại là loài cây ôn đới, phát triển mạnh ở vùng núi cao, khí hậu mát mẻ. "Hai môi trường sống hoàn toàn khác biệt," Lê Hoàng Nam suy tư, ngón tay gõ nhẹ lên bàn. "Điều này có nghĩa là hung thủ hoặc có quyền tiếp cận cả hai loại môi trường này, hoặc hắn có khả năng di chuyển qua lại giữa chúng một cách thường xuyên. Hắn có thể sở hữu một biệt thự lớn có nhà kính, và một khu đất ở vùng núi, hoặc hắn làm việc trong cả hai môi trường."
Lê Hoàng Nam mở máy tính bảng, truy cập vào cơ sở dữ liệu về các loại tội phạm và hồ sơ tâm lý. Cậu bắt đầu xây dựng một hồ sơ phác thảo về hung thủ dựa trên những bằng chứng vật chất. Sức khỏe tốt, kỹ năng sử dụng dao thành thạo, khả năng khống chế nạn nhân bằng thuốc an thần. Đặc điểm về môi trường sống hoặc nghề nghiệp liên quan đến cây cảnh quý hiếm (lan Cattleya, thông đỏ) và lĩnh vực in ấn công nghiệp. Tính cách tự mãn, muốn phô trương, tỉ mỉ đến mức ám ảnh, và có xu hướng kiểm soát mạnh mẽ.
"Một kẻ yêu thích sự hoàn hảo đến bệnh hoạn," Lê Hoàng Nam khẽ thì thầm. "Hắn muốn tác phẩm của mình phải được chiêm ngưỡng, phải được giải mã. Hắn không chỉ giết người; hắn đang truyền tải một thông điệp, một lời thách thức." Cậu chợt nhớ đến ánh mắt đầy ám ảnh của Nguyễn Minh Dũng khi anh nhắc đến "dấu ấn" và cái tên Trần Long. Liệu có mối liên hệ nào giữa vụ án hiện tại và quá khứ đau buồn của Đội trưởng Dũng? Lê Hoàng Nam gõ tên Trần Long vào thanh tìm kiếm, và một hồ sơ cũ hiện ra, kèm theo thông tin về vụ án "Tiếng Vọng Từ Khu Rừng Cấm". Cậu bắt đầu đọc, từng câu, từng chữ, với sự tập trung cao độ.
Trong khi Lê Hoàng Nam miệt mài trong phòng pháp y, Nguyễn Minh Dũng cũng không nghỉ ngơi. Anh trở về văn phòng, đèn bàn sáng rực, và màn hình máy tính chiếu lên hàng loạt hồ sơ cũ. Anh đã yêu cầu truy xuất tất cả các vụ án mạng chưa giải quyết trong vòng mười năm qua, đặc biệt là những vụ có dấu hiệu bạo lực cực đoan hoặc những "chữ ký" độc đáo của hung thủ. Anh cũng tập trung vào vụ án "Rừng Cấm", lật lại từng trang hồ sơ đã ố vàng.
Nguyễn Minh Dũng nhớ như in ngày đó. Anh, một thanh tra trẻ tuổi đầy nhiệt huyết, đã đặt tất cả niềm tin và công sức vào việc bắt giữ Trần Long – một kẻ có tâm lý biến thái, chuyên gây án trong khu rừng vắng, để lại những thông điệp bệnh hoạn trên thi thể nạn nhân. Những vụ án đó đã gây chấn động dư luận, nhưng rồi, vì thiếu bằng chứng thuyết phục, Trần Long đã được trắng án, để lại một vết nhơ không thể xóa trong lòng Nguyễn Minh Dũng và cả đội điều tra. Nỗi bất lực khi đó, cái cảm giác công lý bị bẻ cong, đã ám ảnh anh suốt bao năm.
Nguyễn Minh Dũng vuốt mặt, cảm nhận sự mệt mỏi đã hằn sâu trên khuôn mặt. Sự trùng hợp của phấn hoa thông đỏ trong vụ án này khiến anh không thể không liên tưởng. Khu rừng cấm năm xưa, nơi những vụ án của Trần Long xảy ra, là một khu vực rộng lớn với rất nhiều cây thông. Liệu đây có phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, hay là một lời thách thức khác từ một kẻ nào đó? Hay, tệ hơn, là một sự trở lại của chính Trần Long, hoặc một kẻ "kế thừa" tư tưởng bệnh hoạn của hắn? Anh nghĩ đến Lê Hoàng Nam, người duy nhất có vẻ như có thể hiểu được cảm giác của anh lúc này, người có khả năng "nhìn thấy" những điều mà người khác bỏ qua.
"Đội trưởng Dũng," Trần Bình bước vào, trên tay cầm một tập tài liệu. "Chúng tôi đã rà soát danh sách nhân viên của các xưởng in lớn. Có một cái tên đáng chú ý: Lê Văn Khoa. Hắn ta từng có tiền án về tội cố ý gây thương tích năm năm trước, và hắn làm việc tại một xưởng in cách hiện trường khoảng 5km."
Nguyễn Minh Dũng nhận lấy hồ sơ. "Kiểm tra kỹ hơn về Lê Văn Khoa. Đặc điểm cá nhân, sở thích, mối quan hệ. Và đặc biệt, điều tra xem hắn có liên quan gì đến cây cảnh, đặc biệt là lan Cattleya hay thông đỏ không."
"Còn về phía các vườn lan và biệt thự có trồng cây quý hiếm, chúng tôi cũng đã lập được danh sách sơ bộ. Hiện tại, có ba địa điểm đáng chú ý." Trần Bình trải bản đồ ra, chỉ vào các chấm đỏ. "Một là khu biệt thự cổ ở ngoại ô, có lịch sử lâu đời với những vườn lan quý. Hai là một khu nhà kính lớn chuyên nuôi trồng lan để xuất khẩu. Và ba là một khu đất rộng rãi trên đồi, mới được một đại gia mua lại để xây dựng biệt thự vườn, có trồng rất nhiều cây thông đỏ nhập khẩu."
"Tốt." Nguyễn Minh Dũng gật đầu. "Cho người theo dõi ba địa điểm này một cách kín đáo. Chúng ta cần sự cẩn trọng tuyệt đối. Đồng thời, thu thập thông tin về chủ sở hữu và những người liên quan đến các địa điểm đó."
Khi Trần Bình rời đi, Nguyễn Minh Dũng lại một mình trong phòng, ánh đèn văn phòng hắt bóng anh lên tường. Anh chìm vào suy nghĩ, cố gắng kết nối những mảnh ghép rời rạc. Sợi vải thô, mực in công nghiệp, phấn hoa lan Cattleya, phấn hoa thông đỏ, thuốc an thần, và hạt bụi kim loại. Tất cả đều vẽ nên một bức chân dung về hung thủ – một kẻ không chỉ tàn bạo, mà còn có trí óc phức tạp, tỉ mỉ, và tự mãn. Hắn có thể có một cuộc sống bình thường, nhưng ẩn sâu bên trong là một tâm hồn bệnh hoạn, khao khát sự chú ý và kiểm soát.
Chuông điện thoại lại reo, lần này là số máy của Lê Hoàng Nam. "Đội trưởng Dũng, tôi đã có kết quả phân tích hạt bụi kim loại. Đó là hợp kim thép không gỉ loại cao cấp, thường dùng trong chế tạo dao phẫu thuật, hoặc các lưỡi kiếm sắc bén, đòi hỏi độ bền và độ cứng cực cao." Giọng Lê Hoàng Nam vang lên đều đều, nhưng Nguyễn Minh Dũng cảm nhận được sự nghiêm trọng trong đó. "Hơn nữa, tôi đã kiểm tra kỹ lưỡng đường vào hệ hô hấp của nạn nhân. Có dấu vết của một loại khí gây mê, có thể là chloroform. Nạn nhân không chỉ bị đánh thuốc mê qua đường uống, mà còn bị hít khí gây mê. Điều này giải thích tại sao không có dấu hiệu vật lộn dữ dội."
Thông tin từ Lê Hoàng Nam khiến Nguyễn Minh Dũng rùng mình. "Chloroform? Vậy hắn có kiến thức về hóa học và y học. Sự chuẩn bị của hắn kỹ lưỡng đến mức này sao?"
"Chính xác. Hắn muốn nạn nhân hoàn toàn bất lực, không thể phản kháng. Hắn muốn kiểm soát toàn bộ quá trình gây án." Lê Hoàng Nam tiếp tục. "Và một điều nữa, Đội trưởng Dũng. Trong quá trình khám nghiệm tử thi, tôi phát hiện một hình xăm rất nhỏ, gần như ẩn dưới lớp da ở cổ tay nạn nhân. Nó là một ký hiệu, một biểu tượng cổ xưa của một bộ tộc ở vùng núi phía Bắc. Tôi đã tìm hiểu và biết rằng ký hiệu này thường được dùng để đánh dấu 'vật hiến tế' trong các nghi lễ cổ."
Nguyễn Minh Dũng gần như nín thở. "Ký hiệu 'vật hiến tế'?" Anh ngồi bật dậy khỏi ghế, cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng. "Điều đó có nghĩa là gì? Hung thủ không chỉ giết người vì sự tự mãn, mà còn vì một mục đích nào đó mang tính nghi lễ?"
"Là một khả năng. Nó giải thích cho sự sắp đặt tỉ mỉ của hiện trường, và cả sự tàn bạo mang tính biểu tượng của vết thương." Lê Hoàng Nam phân tích. "Nếu đây là một vụ án mang tính nghi lễ, vậy thì nạn nhân không phải là ngẫu nhiên. Cô ấy có thể là một phần của một kế hoạch nào đó, hoặc đại diện cho một điều gì đó mà hung thủ muốn nhắm đến. Và nếu là nghi lễ, rất có thể sẽ có nhiều hơn một nạn nhân. Đây có thể là khởi đầu của một chuỗi án mạng."
Những lời của Lê Hoàng Nam như một đòn giáng mạnh vào tâm trí Nguyễn Minh Dũng. "Một chuỗi án mạng... giống như Rừng Cấm..." Anh lẩm bẩm. Vụ án Trần Long cũng bắt đầu bằng một vụ án đơn lẻ, sau đó là một chuỗi những vụ giết người tàn bạo, mỗi nạn nhân đều mang một "dấu ấn" riêng, một thông điệp ẩn ý. Anh cảm thấy như mình đang quay trở lại những ngày tháng đen tối đó, khi anh phải đối mặt với một kẻ điên loạn không thể nắm bắt.
"Đội trưởng Dũng, anh có nghe tôi nói không?" Giọng Lê Hoàng Nam có chút lo lắng khi không thấy Nguyễn Minh Dũng phản ứng. "Anh... có cảm thấy điều gì bất thường về ký hiệu này không?"
Nguyễn Minh Dũng hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh. "Ký hiệu... tôi... tôi cần xem nó." Anh biết, Lê Hoàng Nam đang cố gắng khơi gợi điều gì đó trong anh, điều mà anh đã cố gắng chôn vùi. Anh biết Lê Hoàng Nam không chỉ đơn thuần là một pháp y, cậu còn là một nhà tâm lý học tinh tế, người có thể cảm nhận được những vết thương ẩn sâu trong tâm hồn anh.
Lê Hoàng Nam gửi một hình ảnh qua điện thoại. Đó là một ký hiệu nhỏ, được xăm một cách tinh xảo, ẩn dưới lớp da. Khi nhìn thấy nó, Nguyễn Minh Dũng gần như đứng không vững. Ký hiệu đó... nó không phải là một ký hiệu thông thường. Nó là một biểu tượng mà anh đã từng thấy, từng ám ảnh anh trong những giấc mơ. Đó là một trong những ký hiệu Trần Long thường khắc lên thi thể nạn nhân của mình trong vụ án Rừng Cấm, một phần của "nghi lễ" bệnh hoạn của hắn.
"Không thể nào..." Nguyễn Minh Dũng thì thầm, giọng anh run rẩy. "Ký hiệu này... Trần Long đã dùng nó. Hắn đã dùng nó trong vụ án Rừng Cấm."
Đầu dây bên kia, Lê Hoàng Nam im lặng một lúc, sau đó giọng cậu vang lên, nhẹ nhàng nhưng kiên định. "Tôi đã tìm hiểu. Trần Long đã được thả tự do ba năm trước vì thiếu bằng chứng. Anh ta sống ẩn dật, không có tin tức gì từ đó đến nay. Nhưng ký hiệu này... nó giống hệt."
"Tôi biết," Nguyễn Minh Dũng nói, giọng anh đầy căm hờn. "Tôi biết hắn là ai. Tôi đã cố gắng bắt hắn bao nhiêu năm qua. Nhưng hắn đã thoát tội. Lần này... lần này thì không." Nỗi ám ảnh của quá khứ bỗng chốc trở thành một ngọn lửa dữ dội trong lòng anh. Anh cảm thấy một sự tức giận bùng lên, một sự quyết tâm sắt đá hơn bao giờ hết. Hắn đã trở lại. Hoặc một kẻ nào đó đang bắt chước hắn, thậm chí còn tinh vi hơn.
"Nếu đây là một vụ án có liên quan đến quá khứ của anh, Đội trưởng Dũng," Lê Hoàng Nam nói, giọng cậu đầy thấu hiểu, "thì chúng ta cần phải chuẩn bị cho một cuộc chiến dài. Kẻ này không chỉ là một kẻ giết người đơn thuần. Hắn là một kẻ có mục đích, có kế hoạch. Và hắn muốn gửi một thông điệp đến anh."
"Tôi sẽ không lùi bước." Nguyễn Minh Dũng siết chặt điện thoại, ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào bản đồ thành phố trên tường. "Tôi sẽ không để hắn nhởn nhơ lần nữa. Chúng ta sẽ bắt hắn, Nam. Bất kể hắn là ai, hay hắn muốn gửi thông điệp gì."
Lê Hoàng Nam im lặng một lát, sau đó cậu nói: "Vậy thì, chúng ta hãy bắt đầu từ những nơi mà hắn có thể ẩn náu. Với đặc điểm về lan Cattleya, thông đỏ, và mực in công nghiệp... đó là một sự kết hợp rất đặc trưng. Rất có thể hắn có một nơi ẩn náu biệt lập, nơi hắn có thể thực hiện những hành vi của mình một cách kín đáo. Tôi đã tìm thấy một vài địa điểm tiềm năng. Một khu biệt thự cũ kỹ ở ngoại ô, từng thuộc về một gia đình giàu có phá sản, hiện đang bỏ hoang nhưng có một nhà kính lớn với nhiều loại cây quý hiếm được bảo tồn. Một khu đất khác là một trang trại cũ trên một ngọn đồi ở vùng núi lân cận, nơi có nhiều cây thông đỏ tự nhiên và một xưởng in nhỏ đã ngừng hoạt động từ lâu."
"Đánh dấu những địa điểm đó trên bản đồ." Nguyễn Minh Dũng ra lệnh. "Tôi sẽ điều động thêm người. Chúng ta sẽ chia ra để kiểm tra từng nơi. Nhưng phải hết sức cẩn trọng. Kẻ này rất nguy hiểm."
Cuộc gọi kết thúc, Nguyễn Minh Dũng cảm thấy một luồng năng lượng mới bùng cháy trong mình. Anh không còn cảm thấy mệt mỏi hay ám ảnh bởi quá khứ nữa. Giờ đây, quá khứ đã trở thành động lực, thành một ngọn lửa thúc đẩy anh tiến về phía trước. Anh có một mục tiêu rõ ràng, một kẻ thù cần phải đối mặt. Và quan trọng nhất, anh có Lê Hoàng Nam, người duy nhất có thể nhìn thấy những mảnh ghép ẩn giấu, người duy nhất có thể cùng anh giải mã "lời thì thầm của kẻ chết". Mối quan hệ giữa họ, được xây dựng trên sự tin tưởng tuyệt đối và sự thấu hiểu sâu sắc, đã trở thành một sức mạnh đáng gờm trong cuộc chiến chống lại tội ác.
Nguyễn Minh Dũng nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi màn đêm vẫn bao trùm thành phố. Cơn mưa đã tạnh, nhưng không khí vẫn còn nặng trĩu. Một cuộc chiến mới đã bắt đầu, một cuộc chiến mà anh tin rằng sẽ không kết thúc bằng sự thất bại. Anh sẽ tìm ra hắn, tìm ra chân tướng đằng sau những "dấu vết" này, và đưa công lý trở lại.