Đêm càng về khuya, cơn mưa vẫn không ngớt, như muốn gột rửa những vết nhơ của tội ác. Tuy nhiên, nó chỉ làm tăng thêm sự lạnh lẽo và u ám. Ánh sáng vàng vọt từ hiện trường dần bị thu gọn lại, nhường chỗ cho những chiếc xe chuyên dụng chậm rãi rời đi. Nguyễn Minh Dũng vẫn đứng đó một lúc lâu sau khi Lê Hoàng Nam và thi thể nạn nhân được đưa về phòng pháp y, mặc cho cái lạnh thấm sâu vào da thịt. Anh thắp một điếu thuốc, làn khói trắng cuộn xoáy trong không khí ẩm ướt, rồi tan biến vào màn đêm như một tiếng thở dài. Ánh mắt anh xa xăm, nhìn vào con hẻm nhỏ vừa chìm trong hỗn loạn, giờ lại tĩnh lặng đến đáng sợ. Đối với Nguyễn Minh Dũng, mỗi vụ án không chỉ là một cái chết, mà còn là một câu hỏi không ngừng vang vọng, một lời nhắc nhở đau đớn về những gì anh đã không thể làm được trong quá khứ. Cái "dấu ấn" mà Lê Hoàng Nam nhắc đến – thứ "chữ ký" bệnh hoạn của hung thủ – nó khiến anh rùng mình. Quả thực, nó quá giống, quá ám ảnh.
Trần Bình, đồng nghiệp của anh, tiến lại gần, vai anh ta cũng ướt sũng. "Đội trưởng Dũng, anh không định về nghỉ một lát sao? Anh đã đứng đây hơn ba tiếng rồi." Giọng Trần Bình pha chút lo lắng, nhưng Nguyễn Minh Dũng chỉ lắc đầu nhẹ. "Chưa được. Còn nhiều việc phải làm." Nói đoạn, anh dụi tàn thuốc xuống vũng nước đọng, tiếng xì xèo nhỏ xíu lẫn vào tiếng mưa. "Cứ liên lạc với phòng pháp y. Cậu cứ về trước đi."
Trần Bình hiểu rằng không thể lay chuyển được Nguyễn Minh Dũng khi anh đã hoàn toàn "nhập" vào vụ án. Vì vậy, anh chỉ thở dài rồi xoay người bước đi, để lại Nguyễn Minh Dũng một mình giữa màn đêm và cơn mưa. Nguyễn Minh Dũng nhìn theo bóng lưng Trần Bình, sau đó quay xe, thẳng tiến về phòng pháp y. Anh biết, Lê Hoàng Nam đang đợi anh ở đó, không phải là sự chờ đợi theo nghĩa đen, mà là sự chờ đợi của những mảnh ghép cần được kết nối, của những câu chuyện cần được lắng nghe. Hơn lúc nào hết, anh cần Lê Hoàng Nam, cần cái nhìn sắc bén của Lê Hoàng Nam, cần sự điềm tĩnh và khách quan của cậu để thoát khỏi những ám ảnh của chính mình.
Phòng pháp y vào buổi đêm, dưới ánh đèn trắng lạnh lẽo, luôn mang một không khí riêng biệt. Mùi formol và hóa chất khử trùng nồng nặc, hòa lẫn chút mùi tanh nhợt nhạt của máu và tử khí, tạo nên một bản giao hưởng mùi hương đặc trưng mà những người làm nghề này đã quá quen thuộc. Lê Hoàng Nam đứng trước bàn mổ thép không gỉ, thi thể nạn nhân đã được đặt ngay ngắn. Ánh đèn công suất lớn hắt xuống, làm nổi bật từng chi tiết nhỏ nhất. Cậu đã thay chiếc áo blouse trắng thường ngày bằng một chiếc áo choàng chuyên dụng cho phòng mổ, tóc được búi gọn gàng dưới mũ y tế, chỉ còn lại đôi mắt tập trung cao độ, sắc bén như tia laser. Lê Hoàng Nam không hề vội vàng; ngược lại, từng cử động đều chậm rãi, chính xác, như thể đang thực hiện một nghi lễ thiêng liêng. Bên cạnh cậu là một trợ lý, tuy nhiên, hầu hết công việc chính đều do Lê Hoàng Nam tự tay thực hiện.
Lê Hoàng Nam cầm một chiếc kính lúp công suất lớn, tỉ mỉ kiểm tra từng kẽ móng tay của nạn nhân. "Xác nhận có sợi vải bám dính, kích thước khoảng 0.5 milimet, màu xanh đậm." Giọng cậu trầm tĩnh, đều đều, như đang đọc một bài báo khoa học. "Đặc điểm sợi vải thô, cấu trúc dệt chặt, không phải loại vải thông thường. Do đó, có thể là từ trang phục lao động, hoặc một loại vật liệu đặc biệt nào đó." Cậu dùng nhíp chuyên dụng gắp từng sợi vải nhỏ xíu vào ống nghiệm đã được đánh số, cẩn thận dán nhãn và đưa cho trợ lý để chuẩn bị gửi đi kiểm nghiệm hóa học và phân tích cấu trúc.
Tiếp theo, Lê Hoàng Nam chuyển sang vết cắt ở cổ. Cậu dùng thước đo tỉ mỉ chiều dài, độ sâu, góc độ của vết thương. "Vết cắt thẳng, không có dấu hiệu lưỡi dao bị trượt hay khựng lại. Độ sắc bén của hung khí rất cao, và lực tác động mạnh mẽ. Điều này gợi ý một người có kỹ năng sử dụng dao thành thạo, không phải là hành động bộc phát. Hung thủ có thể là một người có kinh nghiệm về giải phẫu, hoặc một người thường xuyên tiếp xúc với các vật sắc nhọn, có khả năng gây án một cách chính xác đến kinh ngạc." Lê Hoàng Nam dùng một thanh que nhỏ luồn vào vết thương, kiểm tra hướng đi của lưỡi dao. "Vết cắt hướng xuống dưới, từ trái sang phải, xuyên qua động mạch cảnh và khí quản, gần như cắt rời phần đốt sống cổ. Vì vậy, nạn nhân tử vong gần như ngay lập tức, không có cơ hội phản ứng hay kêu cứu."
Nguyễn Minh Dũng bước vào phòng pháp y, tiếng đế giày vang lên khô khốc trên sàn gạch men. Lê Hoàng Nam không ngẩng đầu lên, dường như đã biết sự hiện diện của anh. Nguyễn Minh Dũng đứng cách bàn mổ một khoảng, khoanh tay trước ngực, quan sát Lê Hoàng Nam làm việc. Anh thấy sự tập trung đến hoàn hảo của Lê Hoàng Nam, và một lần nữa, anh cảm thấy một sự tin tưởng lạ lùng dâng lên trong lòng. Giữa anh và Lê Hoàng Nam, dường như có một sợi dây liên kết vô hình, một sự thấu hiểu không cần lời nói.
"Vết bầm ở cổ tay và mắt cá chân, anh đã kiểm tra chưa?" Nguyễn Minh Dũng hỏi, giọng anh hơi khàn.
"Đã kiểm tra. Vết bầm hình tròn, kích thước đồng đều, cho thấy nạn nhân bị trói bằng dây thừng hoặc một vật liệu tương tự có tiết diện tròn, không quá rộng. Mặc dù không có dấu hiệu bị cào cấu hay giãy giụa quá mạnh, nhưng vẫn có những vết hằn sâu do lực siết." Lê Hoàng Nam đáp, tay cậu nhẹ nhàng lật úp thi thể nạn nhân, kiểm tra phần lưng. "Trên lưng nạn nhân có vài vết xước nhỏ, mảnh, không sâu. Có lẽ là do ma sát với bề mặt thô ráp nào đó trước khi bị vứt bỏ, hoặc do hung thủ đã kéo lê nạn nhân một đoạn ngắn. Ngoài ra, không có dấu vết ADN khác được tìm thấy ngay tại hiện trường, chỉ có dấu vân tay mờ nhạt đã được thu thập."
Lê Hoàng Nam di chuyển đến phần đầu nạn nhân, cẩn thận kiểm tra tóc và da đầu. "Hơn nữa, tôi phát hiện một lượng nhỏ bụi phấn hoa bám trên tóc nạn nhân. Loại phấn hoa này thuộc về cây phong lan Cattleya, một loài lan không phổ biến, thường được trồng trong nhà kính hoặc các khu vườn kiên cố. Tôi sẽ gửi mẫu đi phân tích chính xác nguồn gốc và tuổi đời của phấn hoa."
Nguyễn Minh Dũng hơi nhíu mày. "Lan Cattleya? Vậy hung thủ có thể có một vườn lan, hoặc làm việc ở một nơi có trồng loại cây này?"
"Đó là một khả năng. Và nó thu hẹp phạm vi điều tra đáng kể." Lê Hoàng Nam gật đầu, ánh mắt không rời khỏi mẫu vật đang được đặt dưới kính hiển vi. "Bên cạnh đó, trên trang phục của nạn nhân, tôi còn tìm thấy một vết mực nhỏ, gần như không thể thấy bằng mắt thường. Sau khi kiểm tra sơ bộ, đây là loại mực in chuyên dụng cho máy in offset công nghiệp, không phải mực in thông thường."
Nguyễn Minh Dũng đứng thẳng dậy, đôi mắt anh lóe lên tia sáng. "Mực in công nghiệp? Phấn hoa lan hiếm? Điều này cho thấy hung thủ không chỉ là một kẻ giết người ngẫu nhiên, mà hắn còn có những đặc điểm nghề nghiệp hoặc sở thích đặc biệt. Điều này gợi ý rằng hung thủ có thể là một người có học thức, hoặc ít nhất là có khả năng tiếp cận với những thứ không phổ biến. Hắn không hề che giấu điều đó; ngược lại, hắn để lại nó như một dấu vết, một sự thách thức." Nguyễn Minh Dũng cảm thấy một tia hứng thú, một tia hy vọng len lỏi trong mình. Rõ ràng, đây không phải là một vụ án bế tắc như "Rừng Cấm" năm xưa. Lần này, hung thủ đã để lại "dấu vết" rõ ràng hơn, và quan trọng hơn, anh có Lê Hoàng Nam kề vai sát cánh.
"Đây là một manh mối rất quan trọng, Đội trưởng Dũng. Nó cho chúng ta biết nhiều điều về hung thủ hơn là vẻ ngoài của hắn." Lê Hoàng Nam nói, đôi mắt vẫn đăm chiêu. "Hắn muốn chúng ta tìm thấy những thứ này. Hắn muốn chúng ta 'đọc' được thông điệp của hắn. Bởi lẽ, sự tự mãn của hắn, nó toát ra từ từng chi tiết nhỏ này."
"Sự tự mãn... giống như Trần Long." Nguyễn Minh Dũng lẩm bẩm, giọng anh chìm vào trong tiếng quạt thông gió của phòng pháp y. Anh lại nhớ đến ánh mắt chế giễu của Trần Long khi hắn được trắng án, cái cách hắn coi thường luật pháp và những người cố gắng bảo vệ nó. Một lần nữa, nỗi đau cũ lại nhói lên.
Lê Hoàng Nam dường như nhận ra sự thay đổi trong biểu cảm của Nguyễn Minh Dũng, dù anh cố gắng che giấu. Cậu ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Nguyễn Minh Dũng. "Đội trưởng Dũng, tôi nghe nói anh từng là điều tra viên chính trong vụ án 'Tiếng Vọng Từ Khu Rừng Cấm' năm xưa?" Giọng Lê Hoàng Nam vẫn điềm tĩnh, không chút phán xét, nhưng ánh mắt cậu lại chứa đựng một sự tò mò và thấu hiểu.
Nguyễn Minh Dũng hơi khựng lại, cảm giác bị Lê Hoàng Nam "đọc vị" khiến anh không khỏi bất ngờ. Anh quay mặt đi, nhìn vào bức tường trắng. "Chuyện cũ rồi, pháp y Nam. Không liên quan đến vụ này." Anh cố gắng gạt bỏ, giọng nói cộc lốc hơn thường lệ.
Lê Hoàng Nam không truy vấn thêm. Cậu biết Nguyễn Minh Dũng đang trốn tránh, và cậu cũng không ép. Thay vào đó, cậu quay lại với thi thể, tiếp tục công việc của mình. "Dù sao, những manh mối này rất có giá trị. Chúng ta có thể bắt đầu bằng việc rà soát những người có liên quan đến ngành in ấn công nghiệp, hoặc những người sở hữu những vườn lan Cattleya lớn trong thành phố. Hơn nữa, nếu kết hợp với dữ liệu camera an ninh khu vực hiện trường, chúng ta sẽ có một danh sách nghi phạm tiềm năng."
Sáng hôm sau, phòng họp của Đội Trọng Án ngập tràn không khí căng thẳng. Bảng trắng được phủ kín bởi những sơ đồ, hình ảnh hiện trường, và các giả thuyết ban đầu. Nguyễn Minh Dũng đứng giữa phòng, trên tay là bản báo cáo sơ bộ của Lê Hoàng Nam. Mặc dù chỉ ngủ được vài tiếng, anh vẫn giữ được vẻ tập trung và sắc bén.
"Theo báo cáo từ pháp y Lê Hoàng Nam, chúng ta có hai manh mối chính: sợi vải thô màu xanh đậm tìm thấy ở móng tay nạn nhân, và bụi phấn hoa phong lan Cattleya cùng vết mực in công nghiệp trên trang phục nạn nhân." Nguyễn Minh Dũng chỉ vào từng gạch đầu dòng trên bảng. "Điều này cho thấy hung thủ không chỉ là một kẻ tàn bạo, mà hắn còn có những đặc điểm nghề nghiệp hoặc sở thích rõ ràng. Do đó, đây là một vụ án được lên kế hoạch tỉ mỉ, không phải một hành động bộc phát. Hung thủ muốn chúng ta biết hắn là ai, hoặc ít nhất là gợi ý về thân phận của hắn."
Trần Bình và các thành viên khác gật gù, bắt đầu ghi chép. "Vậy chúng ta sẽ rà soát các xưởng in công nghiệp lớn trong thành phố, đặc biệt là những nơi có liên kết với việc trồng lan, hoặc những người có sở thích sưu tầm lan quý hiếm?" Trần Bình hỏi.
"Chính xác. Chúng ta sẽ chia làm hai nhóm. Nhóm của Đại úy Trần Bình sẽ phụ trách rà soát các xưởng in và các công ty có liên quan. Ưu tiên những người có tiền án tiền sự về bạo lực hoặc các vấn đề tâm lý." Nguyễn Minh Dũng chỉ định. "Trong khi đó, nhóm còn lại sẽ phụ trách rà soát các vườn lan lớn, các biệt thự có nhà kính trồng lan Cattleya, và những người có sở thích sưu tầm loại lan này. Đồng thời, chúng ta cũng cần tiếp tục kiểm tra toàn bộ camera an ninh trong bán kính 2km từ hiện trường. Bất kỳ phương tiện nào lạ, bất kỳ bóng người khả nghi nào trong đêm mưa đó, đều phải được xem xét kỹ lưỡng."
Cuộc họp diễn ra sôi nổi. Nguyễn Minh Dũng lắng nghe ý kiến của mọi người, đưa ra những chỉ đạo rõ ràng. Anh không ngừng liên hệ với Lê Hoàng Nam qua điện thoại, hỏi về những chi tiết nhỏ nhất trong báo cáo pháp y. Mối liên hệ giữa họ, dù mới chớm nở, nhưng đã trở nên ăn ý đến kinh ngạc. Lê Hoàng Nam cung cấp những mảnh ghép khoa học, còn Nguyễn Minh Dũng sử dụng kinh nghiệm điều tra để xâu chuỗi chúng lại thành một bức tranh tổng thể.
"Pháp y Nam vừa báo lại," Nguyễn Minh Dũng thông báo, nhìn vào ánh mắt của các đồng đội, "sợi vải đó có thể là từ một loại áo khoác bảo hộ lao động đặc thù, thường dùng trong các môi trường công nghiệp nặng hoặc những nơi có điều kiện khắc nghiệt. Điều này càng củng cố giả thuyết về nghề nghiệp của hung thủ." Anh nói thêm: "Các cậu có thể thu hẹp hơn nữa phạm vi tìm kiếm."
Buổi chiều, đội điều tra bắt đầu công việc. Nguyễn Minh Dũng cùng Trần Bình trực tiếp đến một trong những xưởng in lớn nhất thành phố. Tiếng máy móc ồn ào, mùi mực in nồng nặc, không khí đặc quánh bụi giấy. Nguyễn Minh Dũng quan sát từng công nhân, từng khu vực làm việc. Anh không bỏ qua ánh mắt nào, cử chỉ nào. Sự sắc bén của một điều tra viên lão luyện giúp anh nhanh chóng nhận ra những điều bất thường.
"Thưa đội trưởng, chúng tôi đã kiểm tra danh sách nhân viên, không ai có tiền án tiền sự đáng kể, và không có ai có vẻ ngoài quá khả nghi." Một viên cảnh sát báo cáo.
Nguyễn Minh Dũng không nói gì; thay vào đó, anh bước vào khu vực kho nguyên liệu. Một góc của xưởng, nơi những cuộn giấy khổng lồ xếp chồng lên nhau, mùi hóa chất và mực in càng nồng hơn. Anh đưa tay lướt qua một chồng vải bạt cũ kỹ, cảm nhận độ thô ráp của nó. Anh nhớ lại lời của Lê Hoàng Nam về sợi vải tìm thấy ở móng tay nạn nhân. "Loại vải này..." Anh lẩm bẩm.
Đúng lúc đó, điện thoại Nguyễn Minh Dũng reo. Là Lê Hoàng Nam. "Đội trưởng Dũng, tôi đã có kết quả phân tích sơ bộ về phấn hoa. Phấn hoa trên tóc nạn nhân không chỉ là của lan Cattleya, mà còn có một lượng rất nhỏ của phấn hoa cây thông đỏ. Điều đáng chú ý là loài cây này thường chỉ mọc ở vùng núi phía Bắc, hoặc được trồng trong các khu biệt thự cao cấp, có yêu cầu về môi trường sống rất nghiêm ngặt."
Nguyễn Minh Dũng sững sờ. "Thông đỏ? Vậy hung thủ vừa làm việc ở xưởng in, vừa có liên quan đến lan Cattleya, lại còn tiếp xúc với thông đỏ vùng núi? Điều này không đơn giản là sở thích. Hẳn đây là một sự kết hợp lạ lùng. Hắn đang cố ý để lại dấu vết hay đang chơi đùa với chúng ta?"
"Tôi cũng không rõ. Tuy nhiên, sự kết hợp này cho thấy một điều: hung thủ rất tỉ mỉ, và hắn có một cuộc sống khá phức tạp, hoặc hắn có nhiều mối liên hệ khác nhau. Ngoài ra, hắn có thể có một nơi ẩn náu đặc biệt, một nơi mà hắn có thể tự do thực hiện những hành vi của mình, và nơi đó có đủ điều kiện để trồng những loại cây đó." Lê Hoàng Nam nói, giọng cậu trầm lại. "Đặc biệt là thông đỏ, nó gợi ý đến một không gian rộng lớn, có thể là một khu đất rộng hoặc một biệt thự biệt lập."
Nguyễn Minh Dũng gật đầu, suy nghĩ của anh xoay vòng. "Thông đỏ... Rừng Cấm..." Anh lẩm bẩm. Khu rừng cấm năm xưa, nơi vụ án ám ảnh anh, cũng có rất nhiều cây thông. Nỗi sợ hãi cũ lại dâng lên, một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Anh tự hỏi liệu có thể nào lại có sự trùng hợp đến mức này.
"Đội trưởng Dũng?" Lê Hoàng Nam hỏi, giọng cậu hơi lo lắng. "Anh ổn chứ?"
"Tôi ổn." Nguyễn Minh Dũng cố gắng trấn tĩnh, nhưng giọng anh vẫn còn hơi khàn. "Cảm ơn cậu, pháp y Nam. Đây là manh mối rất quan trọng. Cứ tiếp tục điều tra, tôi sẽ quay lại đội để họp khẩn."
Nguyễn Minh Dũng cúp máy, vẻ mặt anh trở nên nghiêm trọng hơn bao giờ hết. Anh ra lệnh cho Trần Bình và đội của mình tiếp tục rà soát xưởng in, còn anh sẽ quay về trụ sở. Trên đường về, tâm trí Nguyễn Minh Dũng không ngừng quay cuồng. Những mảnh ghép mà Lê Hoàng Nam cung cấp không chỉ giúp anh hình dung rõ hơn về hung thủ, mà còn kéo anh trở lại quá khứ. Phấn hoa thông đỏ, sự tàn bạo có tính toán, sự "ngạo mạn" trong cách để lại dấu vết... Tất cả đều gợi nhớ đến Trần Long, kẻ đã thoát tội trong vụ án Rừng Cấm, kẻ đã gieo rắc nỗi ám ảnh vào cuộc đời Nguyễn Minh Dũng.
Về đến trụ sở, Nguyễn Minh Dũng lập tức yêu cầu một cuộc họp khẩn với đội mình và các chuyên gia liên quan. Anh trình bày những phát hiện mới nhất từ Lê Hoàng Nam: sợi vải thô, mực in công nghiệp, và đặc biệt là phấn hoa lan Cattleya kết hợp với phấn hoa thông đỏ.
"Sự kết hợp này là chìa khóa." Nguyễn Minh Dũng nói, giọng dứt khoát. "Hung thủ không phải là một kẻ ngẫu nhiên. Hắn có một cuộc sống hai mặt, hoặc một nơi ẩn náu đặc biệt. Vì vậy, chúng ta cần tập trung vào những người có liên quan đến cả hai lĩnh vực: in ấn và cây cảnh quý hiếm, đặc biệt là lan và thông đỏ. Đồng thời, chúng ta cũng cần rà soát lại toàn bộ hồ sơ của những kẻ tâm thần nguy hiểm, hoặc những kẻ có tiền án về các tội danh tương tự, đặc biệt là những kẻ có liên quan đến các vụ án chưa được giải quyết, hoặc những kẻ đã được thả tự do."
Trần Bình gật đầu. "Đội trưởng Dũng, tôi sẽ cho người kiểm tra ngay. Tuy nhiên, thông đỏ thường mọc ở những vùng núi xa xôi, hoặc những biệt thự rất lớn mới có thể trồng được."
"Đó chính là điểm mấu chốt." Nguyễn Minh Dũng nói, ánh mắt anh lóe lên tia sáng của sự quyết tâm. "Hắn có thể có một tài sản nào đó ở vùng núi, hoặc một biệt thự biệt lập có điều kiện trồng cây quý hiếm. Chúng ta cần khoanh vùng những khu vực đó." Anh nói thêm: "Đồng thời, tôi muốn các cậu truy xuất lại hồ sơ của những vụ án tương tự trong vòng mười năm trở lại đây. Đặc biệt là những vụ án có dấu hiệu của sự tàn bạo quá mức, hoặc những vụ án có hung thủ để lại những 'dấu vết' mang tính biểu tượng."
Nguyễn Minh Dũng biết, anh đang đi theo một con đường nguy hiểm, một con đường có thể dẫn anh trở lại với bóng ma quá khứ. Anh không thể nói thẳng với đồng nghiệp về nỗi ám ảnh của mình với vụ "Rừng Cấm", về cảm giác quen thuộc đến rợn người này. Thay vào đó, anh chỉ có thể dựa vào những bằng chứng khoa học mà Lê Hoàng Nam mang lại, và những kinh nghiệm đau đớn của chính mình. Anh cần một người đồng hành, một người có thể nhìn thấy những gì anh thấy, cảm nhận những gì anh cảm nhận mà không cần phải nói ra thành lời. Và người đó, dường như chỉ có Lê Hoàng Nam.
Khi cuộc họp kết thúc, Nguyễn Minh Dũng trở về văn phòng của mình. Anh bật máy tính, bắt đầu tìm kiếm thông tin về những vụ án cũ, đặc biệt là những vụ án liên quan đến thông đỏ hoặc những khu rừng. Anh gõ từ khóa "Trần Long", và những bài báo cũ ố vàng hiện ra trên màn hình. Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Trần Long, kẻ đã thoát tội. Ánh mắt Nguyễn Minh Dũng trở nên sắc lạnh. Anh tự nhủ sẽ không để điều đó xảy ra lần nữa.
Chuông điện thoại Nguyễn Minh Dũng reo. Lại là Lê Hoàng Nam. "Đội trưởng Dũng, tôi vừa tìm thấy một chi tiết nhỏ. Trên móng tay nạn nhân, ngoài sợi vải, còn có một lượng rất nhỏ hạt bụi kim loại. Nó rất nhỏ, nhưng có đặc tính của hợp kim thép không gỉ. Tôi sẽ tiến hành phân tích sâu hơn, nhưng nó có thể đến từ hung khí, hoặc từ một thiết bị nào đó mà hung thủ đã sử dụng."
Nguyễn Minh Dũng hít một hơi sâu. "Hạt bụi kim loại? Điều đó có nghĩa là gì?"
"Có thể là từ lưỡi dao gây án, nếu nó là một loại thép đặc biệt. Hoặc có thể từ một công cụ khác, một thiết bị chuyên dụng. Tất cả điều này càng củng cố giả thuyết về kỹ năng và sự chuẩn bị của hung thủ." Giọng Lê Hoàng Nam vẫn điềm tĩnh, nhưng Nguyễn Minh Dũng có thể cảm nhận được sự nghiêm trọng trong lời nói của cậu. "Và một điều nữa... tôi vừa phát hiện một điểm bất thường trong báo cáo khám nghiệm tử thi. Trong dạ dày nạn nhân, có dấu vết của một loại thuốc an thần liều cao. Có lẽ nạn nhân đã bị đánh thuốc mê trước khi bị sát hại."
"Thuốc an thần?" Nguyễn Minh Dũng nắm chặt tay. "Vậy ra hắn không chỉ tàn bạo, hắn còn rất xảo quyệt. Hắn đã khống chế nạn nhân hoàn toàn, không cho họ bất kỳ cơ hội nào để phản kháng. Rõ ràng, hắn không muốn một cuộc giằng co, hắn muốn một màn trình diễn hoàn hảo, một 'tác phẩm' không tì vết." Lời nói của Lê Hoàng Nam như một cú đánh mạnh vào Nguyễn Minh Dũng. Mọi thứ càng trở nên rõ ràng hơn, và cũng đáng sợ hơn. "Pháp y Nam, cậu đã làm rất tốt. Hãy tiếp tục công việc của mình. Tôi sẽ chỉ đạo đội điều tra theo hướng này. Chúng ta sẽ tìm ra hắn, nhanh thôi."
Nguyễn Minh Dũng cúp máy. Anh nhìn vào tấm bản đồ thành phố treo trên tường, khoanh vùng những khu vực có thể liên quan đến các manh mối mà Lê Hoàng Nam đã cung cấp. Một vài địa điểm ở ngoại ô, nơi có những nhà máy in lớn và những khu biệt thự rộng rãi. Một vài vùng núi lân cận, nơi có thể có những khu đất hoang vắng hoặc những ngôi nhà ẩn mình.
Anh cảm thấy một sự thôi thúc mạnh mẽ. Anh không thể ngồi yên. Anh cần hành động. Ám ảnh về quá khứ vẫn còn đó, nhưng giờ đây, nó không còn là một gánh nặng đè nén anh. Thay vào đó, nó trở thành một ngọn lửa, một động lực để anh không bao giờ bỏ cuộc. Lần này, anh sẽ không để công lý bị bẻ cong. Lần này, anh sẽ không để kẻ ác được nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật . Và lần này, anh có Lê Hoàng Nam, người đồng hành duy nhất có thể nhìn thấy sự thật cùng anh. Cả hai, một người mang vết sẹo quá khứ, một người có khả năng "lắng nghe" những lời thì thầm của kẻ chết, sẽ cùng nhau bước vào cuộc chiến cam go này, một cuộc chiến không chỉ để tìm ra hung thủ, mà còn để đối mặt với những bí mật bị chôn vùi. Màn đêm bao trùm thành phố, và một cuộc săn đuổi mới đã bắt đầu, một cuộc săn đuổi nơi ranh giới giữa sự thật và ám ảnh trở nên mong manh hơn bao giờ hết.