Chân Tướng Phía Sau Vết Sẹo

Chương 1: Dấu Ấn Đầu Tiên

Trước Sau

break

Mưa.

Đêm tháng mười, cơn mưa như trút nước, kéo theo cái lạnh se sắt len lỏi vào từng ngóc ngách của thành phố. Tiếng còi xe cấp cứu, tiếng còi cảnh sát xé toạc màn đêm đặc quánh, nhuộm đỏ cả một con hẻm nhỏ ngoằn ngoèo, khiến không gian vốn tĩnh mịch trở nên hỗn loạn. Dưới ánh đèn chói chang của xe chuyên dụng, từng hạt mưa va vào tấm bạt ni lông che chắn hiện trường, tạo nên thứ âm thanh rào rào vô nghĩa, như thể đang khóc than cho một sinh mạng vừa vụt tắt. Dòng nước mưa cuốn theo bụi bẩn, chảy tràn trên mặt đường, mang theo một nỗi u uất, như thể chính thành phố cũng đang thở dài, nặng nề cùng những bi kịch.

Nguyễn Minh Dũng đứng đó, thẳng tắp, lạnh lẽo như một pho tượng tạc từ băng giá. Chiếc áo khoác cảnh sát sẫm màu dính đầy nước mưa, từng giọt nước nhỏ tong tong xuống mặt đất, nhưng anh dường như không cảm nhận được cái lạnh hay sự ẩm ướt. Mái tóc đen rủ xuống che đi vầng trán nhíu chặt, để lộ một phần xương gò má sắc cạnh, ẩn chứa vẻ mệt mỏi đã hằn sâu từ những đêm thức trắng triền miên. Ánh mắt anh, sâu hun hút như vực thẳm không đáy, lướt qua hiện trường vụ án, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào, dù là nhỏ nhất, dù là cái bóng khuất lấp nhất. Mùi tanh nồng của máu, mùi ẩm mốc của đất, và cả mùi tử khí lạnh lẽo như đang bám riết lấy anh, một thứ mùi quen thuộc đến rợn người, thứ mùi đã ám ảnh anh qua bao nhiêu năm, qua bao nhiêu vụ án mà anh đã từng chứng kiến và tham gia.

Đại úy Trần Bình, đồng nghiệp thân cận của Nguyễn Minh Dũng trong đội trọng án, tiến lại gần, giọng nói pha chút mệt mỏi và rùng mình: "Đội trưởng Dũng, bên trong đã ổn định rồi ạ. Thi thể... rất tệ." Trần Bình nhìn Nguyễn Minh Dũng, ánh mắt anh ta chất chứa sự lo lắng. Trần Bình đã làm việc cùng Nguyễn Minh Dũng gần năm năm, đủ để hiểu được sự bình tĩnh đáng sợ này của đội trưởng mình ẩn chứa điều gì. Với Nguyễn Minh Dũng, mỗi vụ án mạng tàn bạo đều là một cánh cửa mở ra quá khứ, một vết sẹo cũ bị day dứt không ngừng, một nỗi ám ảnh về sự bất lực đã hằn sâu trong tâm trí anh.

Nguyễn Minh Dũng không nói gì, chỉ gật đầu nhẹ, bước qua vạch chắn an ninh, tiến vào bên trong căn nhà cấp bốn cũ kỹ, nơi ánh sáng yếu ớt vật lộn với bóng tối. Căn phòng khách nhỏ hẹp chìm trong thứ ánh sáng vàng vọt, lập lòe của bóng đèn, càng làm cảnh tượng thêm ám ảnh, như một thước phim kinh dị được chiếu chậm. Từng hạt bụi lơ lửng trong không khí, phản chiếu ánh sáng yếu ớt, tạo cảm giác như thời gian cũng ngừng trôi, kẹt lại trong khoảnh khắc định mệnh đó. Một phụ nữ trẻ, khoảng ngoài đôi mươi, nằm gục giữa vũng máu đã khô đặc, sẫm màu trên nền gạch hoa cũ. Cơ thể cô ấy bị tổn hại nặng nề, gần như biến dạng, nằm co quắp một cách bất thường, như thể đã trải qua một cuộc giằng co kinh hoàng trước khi tử vong. Vết thương chí mạng nằm ở cổ, một nhát cắt sâu hoắm, gọn ghẽ đến mức gần như tách rời phần đầu khỏi thân. Điều đáng sợ hơn cả vết thương là cách cô ấy bị vứt bỏ, như một món đồ chơi cũ nát, không chút tôn trọng, không chút tiếc thương. Sự tàn bạo đó không chỉ nằm ở vết thương, mà còn nằm ở sự vô cảm tột độ, một sự khinh miệt rõ ràng đối với sinh mạng con người.

"Không có dấu hiệu đột nhập. Cửa chính không bị phá khóa. Các cửa sổ cũng đóng chặt từ bên trong." Trần Bình báo cáo nhanh, ghi chép cẩn thận vào sổ tay. "Không có dấu vết vật lộn quá lớn, các đồ đạc trong phòng đều nguyên vẹn, không hề bị xáo trộn. Mọi thứ dường như diễn ra rất nhanh gọn, như một cuộc hành quyết được lên kế hoạch tỉ mỉ."

Nguyễn Minh Dũng khụy gối xuống, khoảng cách vừa đủ để quan sát mà không chạm vào bất cứ thứ gì ngoài tầm mắt. Anh nhìn vào đôi mắt trợn trừng của nạn nhân, đôi mắt vẫn còn đọng lại sự kinh hoàng và tuyệt vọng tột độ, như thể cố gắng "đọc" câu chuyện cuối cùng từ nơi sâu thẳm nhất của linh hồn. Đôi mắt ấy không thể nói, nhưng sự ám ảnh vẫn hằn sâu đến ghê rợn, một sự ghê rợn mà Nguyễn Minh Dũng đã từng chứng kiến, đã từng nếm trải cảm giác bất lực trước nó. Anh cảm nhận được điều gì đó quen thuộc, một thứ gì đó đã từng ám ảnh anh suốt nhiều năm, một bóng ma của quá khứ. Nó không chỉ là cách gây án tàn bạo, mà còn là sự "kiêu ngạo" của hung thủ, một cách thức để lại "dấu vết" không lời, một sự thách thức ngầm mà chỉ có Nguyễn Minh Dũng mới cảm nhận được một cách rõ ràng.

"Kẻ này... nó không chỉ giết người." Nguyễn Minh Dũng nói, giọng khàn khàn, từng chữ như bị nghiến chặt trong cổ họng. Hơi thở anh nặng nề, mang theo sự nặng nề của những vụ án mà anh đã từng tham gia, những vụ án đã để lại những vết sẹo không thể xóa nhòa trong tâm hồn. "Nó đang muốn gửi thông điệp. Hoặc... nó đang tận hưởng. Cái cách nạn nhân bị đặt ra đây, sự lộ liễu của vết thương, sự 'ngăn nắp' đến đáng sợ của hiện trường... hắn muốn chúng ta thấy rõ 'tác phẩm' của hắn, hắn muốn chúng ta phải đối mặt với nỗi kinh hoàng mà hắn tạo ra."

Trần Bình im lặng, biết rằng Nguyễn Minh Dũng đang "nhập" vào vụ án theo cách riêng của anh. Với Nguyễn Minh Dũng, mỗi vụ án không chỉ là những mảnh ghép vật chất khô khan, những con số hay bằng chứng cứng nhắc, mà còn là một câu chuyện tâm lý phức tạp, một màn đấu trí cân não với kẻ đứng sau bức màn tội ác. Anh có khả năng đọc vị hung thủ qua những chi tiết nhỏ nhất, qua cả sự sắp đặt của hiện trường, qua những thông điệp vô hình mà kẻ gây án để lại, điều mà không phải ai cũng làm được. Nhưng chính khả năng ấy cũng khiến anh dễ bị tổn thương, dễ bị những ám ảnh tội ác bám víu, như những bóng ma không ngừng đeo bám tâm trí anh, day dứt anh mỗi khi màn đêm buông xuống.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng, đều đặn vang lên từ cửa, không quá vội vã, không quá dồn dập, nhưng mang theo một sự điềm tĩnh lạ thường giữa không khí hỗn loạn và căng thẳng tột độ. Nguyễn Minh Dũng không cần nhìn cũng biết đó là ai. Người duy nhất có thể bước vào hiện trường một cách tự nhiên đến vậy, không một chút gợn sóng cảm xúc, người duy nhất có thể giữ được sự bình thản gần như tuyệt đối trước cảnh tượng tàn khốc và đáng sợ này, không phải là một viên cảnh sát bình thường. Đó là người sẽ "lắng nghe" những lời cuối cùng mà nạn nhân không thể thốt ra, người sẽ giải mã những bí ẩn mà thi thể cất giấu.

Lê Hoàng Nam, pháp y của Đội Trọng Án, bước vào. Chiếc áo blouse trắng tinh khôi dưới lớp áo mưa vẫn giữ được vẻ sạch sẽ lạ thường, không một vết bẩn dù nhỏ, như thể cậu vừa bước ra từ một phòng thí nghiệm vô trùng. Mái tóc đen nhánh gọn gàng, chải chuốt, không dính lấy một hạt mưa nào, càng làm nổi bật vẻ ngoài thư sinh của cậu. Gương mặt cậu thanh tú, làn da trắng nhợt, đôi mắt toát lên vẻ thông minh, sắc bén nhưng lại ẩn chứa một chút gì đó mong manh, một sự tinh khiết đối lập hoàn toàn với vẻ gai góc, phong trần và đầy khắc khổ của Nguyễn Minh Dũng. Cậu mang theo một chiếc túi dụng cụ màu đen và một sự tập trung gần như tuyệt đối, một sự tập trung mà Nguyễn Minh Dũng hiếm khi thấy ở người khác, dù là những chuyên gia hàng đầu. Ánh mắt Lê Hoàng Nam ngay lập tức quét qua hiện trường, không bỏ qua một chi tiết nào, nhưng lại không hề tỏ ra ghê sợ hay kinh hoàng, chỉ có sự chuyên nghiệp và lạnh lùng cần thiết.

"Chào Đội trưởng Dũng, Đại úy Bình." Lê Hoàng Nam cất giọng chào, không hề vội vàng hay gấp gáp, giọng nói trầm ấm nhưng lại mang một sự lạnh lùng cần thiết của một pháp y, như thể cậu đang đọc một báo cáo khoa học. Ánh mắt cậu đã bắt đầu lướt qua tổng thể hiện trường, đánh giá, thu thập thông tin một cách có hệ thống và khoa học.

"Pháp y Nam. Cậu đến rồi." Nguyễn Minh Dũng đứng dậy, nhường chỗ cho Lê Hoàng Nam. Anh biết, đây là lúc Lê Hoàng Nam làm việc, và Lê Hoàng Nam sẽ không làm anh thất vọng. Anh tin tưởng vào sự tỉ mỉ, khả năng đặc biệt và những suy luận sắc bén của Lê Hoàng Nam, điều mà không phải ai cũng có được.

Lê Hoàng Nam nhẹ nhàng đi tới, đôi tay đeo găng cẩn thận, không chạm vào bất cứ thứ gì xung quanh mà chỉ cúi xuống quan sát thi thể. Cậu không vội vàng, không than thở, chỉ có sự chuyên tâm tuyệt đối. Đôi mắt cậu lướt qua từng vết bầm, từng nhát cắt, từng chi tiết nhỏ nhất trên cơ thể nạn nhân, như thể cậu đang đọc một cuốn sách được viết bằng máu và nỗi đau, một cuốn sách kể lại câu chuyện cuối cùng của nạn nhân.

"Vết cắt ở cổ rất sâu, dứt khoát, gần như xuyên qua đốt sống cổ. Cho thấy hung thủ có lực tay khỏe, và có kỹ năng sử dụng hung khí sắc bén, có thể là dao chuyên dụng hoặc thậm chí là một loại kiếm nhỏ, có khả năng cắt rất ngọt qua xương và thịt mà không hề bị chệch hướng." Lê Hoàng Nam bắt đầu phân tích, giọng nói của cậu là sự kết hợp của khoa học và một chút gì đó trừu tượng, như thể cậu đang dịch lại một ngôn ngữ bí ẩn mà chỉ mình cậu mới có thể nghe thấy. "Vết bầm ở cổ tay và mắt cá chân cho thấy nạn nhân đã bị trói chặt trước khi chết. Nhưng không có dấu hiệu giằng co dữ dội, không có vết cào cấu hay chống cự rõ ràng trên người nạn nhân hay xung quanh hiện trường. Điều này có nghĩa là hoặc nạn nhân đã bị bất ngờ hoàn toàn, không kịp phản ứng, hoặc hung thủ đã khống chế nạn nhân bằng một cách thức đặc biệt hiệu quả, khiến nạn nhân không thể phản ứng hoặc không có cơ hội phản ứng."

Nguyễn Minh Dũng lắng nghe, đầu óc anh bắt đầu sắp xếp các mảnh ghép mà Lê Hoàng Nam cung cấp. Mỗi chi tiết nhỏ đều là một manh mối quan trọng. "Có nghĩa là nạn nhân không kịp phản ứng, hoặc đã bị khống chế ngay lập tức mà không gây ra bất kỳ tiếng động nào, không một lời kêu cứu?"

"Hoặc... bị bất ngờ hoàn toàn, không có cơ hội chống cự." Lê Hoàng Nam bổ sung, tay cậu nhẹ nhàng lướt qua những ngón tay của nạn nhân, nơi có vài vết xước nhỏ li ti, gần như không thể nhận ra bằng mắt thường nếu không có sự tỉ mỉ đặc biệt. "Vết xước này... rất nông, không phải do giằng co mạnh. Có vẻ là do nạn nhân đã cố gắng với lấy thứ gì đó trong khoảnh khắc cuối cùng của sự sống, hoặc vô thức cào nhẹ vào bề mặt sần sùi của hung thủ. Không phải da thịt trần, mà có thể là vải thô, loại vải dệt không quá mịn, hoặc vật liệu tương tự có kết cấu đặc biệt."

Nguyễn Minh Dũng lập tức cúi xuống quan sát kỹ hơn, ánh mắt anh tập trung vào đầu ngón tay của nạn nhân. Anh thấy rõ những sợi vải mảnh như tơ, gần như vô hình. "Phải rồi... Có vẻ như có một ít sợi vải rất mảnh bám ở móng tay. Đại úy Bình, lấy mẫu ngay, thật cẩn thận! Tuyệt đối không để làm mất bất kỳ sợi nào!"

Trần Bình nhanh chóng đeo găng tay chuyên dụng, dùng nhíp nhỏ gắp những sợi vải li ti đó vào túi đựng mẫu vật, ghi chép cẩn thận. Nguyễn Minh Dũng quay sang Lê Hoàng Nam, ánh mắt anh mang theo sự kinh ngạc không che giấu, xen lẫn một chút ngưỡng mộ sâu sắc. "Cậu... có thể thấy rõ đến vậy sao, pháp y Nam? Cậu đang 'nói chuyện' với thi thể sao? Cậu dường như có thể đọc được suy nghĩ cuối cùng của họ vậy, những lời trăn trối mà không ai nghe được."

Lê Hoàng Nam mỉm cười nhẹ, nụ cười hiếm hoi trong hoàn cảnh này, một nụ cười vừa bình thản vừa có chút thấu hiểu, như thể cậu đã quen với những lời khen ngợi như vậy. Nụ cười ấy lại khiến Nguyễn Minh Dũng cảm thấy một chút ấm áp len lỏi, một sự dịu nhẹ bất ngờ giữa không khí căng thẳng và u ám của hiện trường. "Thi thể không nói dối, Đội trưởng Dũng. Chúng chỉ cần một người biết lắng nghe và một đôi tay đủ tỉ mỉ, đủ kiên nhẫn. Mỗi chi tiết, dù là nhỏ nhất, dù là vết xước mờ nhạt nhất, đều là một câu chuyện. Việc của chúng ta là giải mã nó và tìm ra người kể chuyện, người đã tạo ra những 'dấu vết' này."

Nguyễn Minh Dũng nhìn Lê Hoàng Nam, cảm thấy có điều gì đó đặc biệt và thu hút ở con người này. Khác với sự u uất, nặng nề, và đầy ám ảnh của anh, Lê Hoàng Nam mang một sự bình thản đến khó tin, nhưng không hề vô cảm. Trái lại, Nguyễn Minh Dũng cảm nhận được một sự đồng điệu, một sự thấu hiểu ngầm trong cách Lê Hoàng Nam tiếp cận với những cái chết, với những số phận bi thảm. Lê Hoàng Nam không chỉ là một pháp y, cậu còn là một "người phiên dịch" cho những linh hồn đã khuất, lắng nghe những lời thì thầm cuối cùng mà không ai khác có thể nghe thấy. Sự tinh tế trong quan sát của Lê Hoàng Nam, sự bình tĩnh đến đáng kinh ngạc của cậu, tất cả đều tạo nên một sức hút kỳ lạ đối với Nguyễn Minh Dũng. Anh chợt nhận ra, mình có thể tin tưởng Lê Hoàng Nam một cách tuyệt đối, tin tưởng vào những gì Lê Hoàng Nam nhìn thấy, cảm nhận được và phân tích. Đó là một sự tin tưởng mà anh hiếm khi dành cho ai, một sự tin tưởng được hình thành từ sự chuyên nghiệp và sự thấu hiểu sâu sắc.

Khi Lê Hoàng Nam bắt đầu thu thập bằng chứng tỉ mỉ hơn, dùng camera chụp ảnh chi tiết, dùng cọ quét lấy mẫu vân tay tiềm ẩn trên các bề mặt, Nguyễn Minh Dũng lặng lẽ quan sát. Anh thấy sự tập trung cao độ, sự cẩn trọng đến từng milimet của Lê Hoàng Nam. Từng cử động đều chính xác, chuyên nghiệp, không một chút thừa thãi hay sai sót, như thể cậu đang thực hiện một nghi thức thiêng liêng. Anh đã từng làm việc với nhiều pháp y trong suốt sự nghiệp của mình, nhưng chưa ai có được sự "tinh tế" và "nhạy cảm" này, chưa ai khiến anh cảm thấy có sự kết nối kỳ lạ như vậy, như thể họ là hai nửa của một chỉnh thể hoàn hảo. Lê Hoàng Nam không chỉ làm công việc của một chuyên gia, cậu còn mang theo một sự tôn trọng gần như thiêng liêng đối với người đã khuất, một sự tôn trọng mà Nguyễn Minh Dũng rất ít khi thấy ở những người đã quá quen với cảnh tượng chết chóc.

"Dựa vào vết thương, có thể thấy hung thủ đã dùng lực rất mạnh và dứt khoát. Đây không phải là hành động của một kẻ nghiệp dư. Kỹ năng của hung thủ rất cao, có thể là một người có kinh nghiệm trong việc sử dụng các loại dao sắc bén, hoặc có thể là một kẻ từng phục vụ trong các ngành nghề đặc biệt đòi hỏi sự chính xác và sức mạnh phi thường, ví dụ như quân nhân hoặc sát thủ chuyên nghiệp." Lê Hoàng Nam nói, giọng trầm tư, mắt vẫn không rời thi thể, tiếp tục khám nghiệm. "Hơn nữa, tư thế thi thể... cô ấy bị vứt bỏ một cách tùy tiện, không chút che đậy, nằm lộ liễu giữa căn phòng, như một vật trưng bày, một thông điệp trần trụi. Có thể hung thủ muốn khoe khoang 'thành quả' của mình, muốn chúng ta nhìn thấy rõ ràng. Hoặc... hắn muốn gửi một thông điệp thách thức trực tiếp đến một đối tượng cụ thể, một người mà hắn muốn cho thấy sự quyền năng, sự vượt trội của mình."

"Thách thức?" Nguyễn Minh Dũng lập lại, suy nghĩ của anh đã bắt đầu kết nối với những mảnh ký ức cũ, những mảnh ký ức anh đã cố gắng chôn vùi bấy lâu, không muốn chúng trỗi dậy. "Hắn đang thách thức ai? Chúng ta sao? Hay... một ai đó hắn đã từng đối mặt trong quá khứ, một đối thủ cũ, một mục tiêu chưa hoàn thành?"

"Có thể." Lê Hoàng Nam quay sang nhìn Nguyễn Minh Dũng, ánh mắt cậu sâu hơn một chút, như thể cậu đang nhìn thấu vào tâm tư của Nguyễn Minh Dũng, vào những bí mật đang ẩn chứa bên trong anh. "Hoặc... hắn đang thách thức niềm tin của ai đó. Án mạng này... có một chút gì đó quen thuộc, không chỉ về cách gây án, sự tàn bạo, mà còn về 'dấu ấn' mà hung thủ cố tình để lại. Một dấu ấn mang tính 'cá nhân', một cách thể hiện sự kiểm soát tuyệt đối, một chữ ký của riêng hắn, một sự ám chỉ mà chỉ những người liên quan mới có thể hiểu."

Lời nói của Lê Hoàng Nam như một tia sét đánh thẳng vào tâm trí Nguyễn Minh Dũng. "Dấu ấn." Đúng vậy, cái cảm giác quen thuộc này không chỉ là phương thức gây án, mà là cái cách hung thủ "khắc" lên "dấu vết" của mình, một cách để hắn khẳng định sự tồn tại và quyền lực của mình. Anh đã từng trải qua cảm giác này, trong vụ án Rừng Cấm năm xưa. Cái cách Trần Long phô trương tội ác, cái cách hắn "vẽ" lên thi thể những nạn nhân một cách bệnh hoạn, để lại những thông điệp ghê rợn mà chỉ những người trong cuộc mới hiểu, những thông điệp đã khiến Nguyễn Minh Dũng phải mất ăn mất ngủ, ám ảnh anh suốt nhiều năm. Dũng nhớ rõ sự ngạo mạn của Trần Long, cái cách hắn thách thức hệ thống pháp luật, thách thức cả anh, một viên cảnh sát trẻ tuổi đầy nhiệt huyết khi đó. Nỗi đau và sự bất lực năm xưa chợt ùa về, sống động như mới hôm qua, như thể anh đang sống lại khoảnh khắc kinh hoàng đó.

Nguyễn Minh Dũng cảm thấy lồng ngực mình siết chặt, một nỗi sợ hãi lạnh lẽo len lỏi từ xương sống, lan ra khắp cơ thể, khiến anh run rẩy. Anh cảm thấy cái bóng của quá khứ đang trỗi dậy, đe dọa nuốt chửng hiện tại, kéo anh vào vực sâu của sự tuyệt vọng. Sẽ không thể nào... Lẽ nào, kẻ nào đó đang bắt chước Trần Long một cách tinh vi đến vậy, thậm chí còn hơn cả sự ám ảnh? Hay... một khả năng tồi tệ hơn mà anh không dám nghĩ tới, một giả thuyết điên rồ mà anh đã cố gắng gạt bỏ trong nhiều năm qua, rằng kẻ gây án có thể có mối liên hệ trực tiếp với Trần Long hoặc với chính vụ án đó, một kẻ đã từng là đồng phạm hoặc là người kế thừa sự điên loạn của Trần Long?

"Pháp y Nam, cậu có thể phân tích thêm về tâm lý hung thủ từ hiện trường này không?" Nguyễn Minh Dũng hỏi, giọng anh đã trở nên căng thẳng hơn, pha chút gấp gáp, từng chữ như bị bóp nghẹt. Anh cần thêm thông tin, cần một góc nhìn khác, một góc nhìn đủ mạnh mẽ để thoát khỏi cái bóng ám ảnh của quá khứ, để đẩy lùi những suy nghĩ đen tối đang vây lấy anh. Anh cần Lê Hoàng Nam để kéo anh ra khỏi vực sâu đó, để anh không chìm đắm trong nỗi sợ hãi.

Lê Hoàng Nam nhìn Nguyễn Minh Dũng, đôi mắt cậu dường như nhận ra sự giằng xé, sự yếu lòng ẩn sâu bên trong vẻ ngoài sắt đá của viên cảnh sát, sự đấu tranh nội tâm dữ dội mà anh đang phải trải qua. Cậu không hỏi thêm, không đào sâu vào sự bất ổn của Nguyễn Minh Dũng, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, hiểu rằng đó là lúc cậu cần phát huy khả năng của mình, để hỗ trợ anh. "Hung thủ này có xu hướng kiểm soát mạnh mẽ, thích chơi đùa với nạn nhân và với cả người điều tra. Hắn không chỉ giết người, hắn còn muốn tạo ra một 'tác phẩm' hoàn hảo, một màn trình diễn của sự tàn bạo, một thông điệp bằng máu và cái chết. Hắn muốn được người khác 'nhìn thấy', được 'công nhận' tài năng bệnh hoạn của mình, một sự công nhận mà có lẽ hắn chưa từng có được trong cuộc sống bình thường, một sự thiếu thốn tình cảm dẫn đến sự lệch lạc tâm lý. Và 'tác phẩm' này... có vẻ là khởi đầu cho một chuỗi tội ác lớn hơn."

"Một chuỗi?" Nguyễn Minh Dũng nghiến răng, nắm chặt tay đến mức móng tay in hằn vào lòng bàn tay, cảm nhận sự đau nhói. "Vậy là hắn sẽ không dừng lại? Hắn sẽ còn tiếp tục gây án? Lịch sử sẽ lặp lại sao? Sẽ lại có những vụ án không lời giải đáp?"

"Thường thì những kẻ có tâm lý này sẽ không dừng lại cho đến khi chúng bị bắt, hoặc cho đến khi chúng đạt được mục đích cuối cùng, một mục đích lớn lao hơn việc chỉ giết một người, một mục đích mang tính biểu tượng hoặc trả thù sâu sắc hơn." Lê Hoàng Nam trả lời, giọng không cảm xúc, nhưng Nguyễn Minh Dũng có thể nhận ra một sự lo lắng tiềm ẩn trong ánh mắt cậu, một sự lo lắng cho những sinh mạng vô tội sắp tới, những người sẽ trở thành nạn nhân tiếp theo của kẻ điên loạn này, nếu họ không hành động nhanh chóng. "Mục đích của hắn không chỉ là giết người. Hắn muốn một sự công nhận nào đó. Hắn muốn được 'lắng nghe' tiếng nói của mình thông qua những hành vi tàn bạo này, muốn cả thế giới phải chú ý đến hắn, muốn trở thành trung tâm của sự sợ hãi."

"Chúng ta sẽ không cho hắn cái sự công nhận đó." Nguyễn Minh Dũng đứng thẳng dậy, ánh mắt sắc lạnh nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi cơn mưa vẫn đang xối xả, như không ngừng gột rửa những vết nhơ của thế giới. Nỗi ám ảnh của quá khứ chợt tan đi một chút, thay vào đó là sự quyết tâm mãnh liệt, một ngọn lửa mới bùng cháy trong anh, rực sáng hơn bao giờ hết. "Chúng ta sẽ tóm cổ hắn, pháp y Nam. Và chúng ta sẽ tìm ra cái 'chân tướng' đằng sau tất cả những 'dấu vết' này, bất kể nó liên quan đến ai, hay đến điều gì trong quá khứ. Không ai có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật một lần nữa! Lần này, công lý phải được thực thi đến cùng!" Giọng Nguyễn Minh Dũng đầy kiên quyết, mang theo một lời hứa, không chỉ với nạn nhân mà còn với chính bản thân anh, và với Lê Hoàng Nam – người duy nhất có thể hiểu và đồng hành cùng anh lúc này, người đã giúp anh tìm lại được sự kiên định.

Lê Hoàng Nam nhìn theo bóng lưng Nguyễn Minh Dũng, cảm thấy một luồng năng lượng mạnh mẽ toát ra từ anh, một năng lượng của sự kiên định và quyết tâm, bất chấp mọi ám ảnh. Cậu biết, Nguyễn Minh Dũng không chỉ đơn thuần là một cảnh sát đang làm nhiệm vụ. Anh đang chiến đấu với một thứ gì đó sâu thẳm hơn, một thứ gì đó đã ám ảnh anh trong nhiều năm, một cuộc chiến với chính cái bóng của sự bất lực trong quá khứ, một cuộc chiến mà anh đã phải gánh chịu một mình bấy lâu. Và Lê Hoàng Nam, với khả năng đặc biệt của mình, với sự điềm tĩnh và tỉ mỉ đến đáng kinh ngạc, sẽ là người đồng hành, cùng Nguyễn Minh Dũng giải mã những câu chuyện từ người đã khuất, cùng Nguyễn Minh Dũng đối mặt với những bóng tối đang ẩn mình, và cùng Nguyễn Minh Dũng bước tiếp trên con đường tìm kiếm công lý. Cậu cảm thấy một sự gắn kết không lời, một sự thấu hiểu ngầm giữa hai con người, hai mảnh ghép dường như đối lập nhưng lại hoàn hảo khi đặt cạnh nhau, như thể họ sinh ra là để bổ trợ cho nhau, để cùng nhau hoàn thiện.

Trong đêm mưa xối xả, giữa một hiện trường vụ án đẫm máu, một sự kết nối định mệnh đã bắt đầu hình thành giữa viên cảnh sát mang trong mình vết sẹo quá khứ và vị pháp y có khả năng "lắng nghe" những lời thì thầm của kẻ chết. Họ không biết rằng, đây chỉ là khởi đầu cho một hành trình dài, nơi họ sẽ phải đối mặt với những sự thật tàn khốc đến không ngờ, những vết sẹo hằn sâu không chỉ của bản thân mà còn của cả một hệ thống, và cùng nhau "khắc sâu" một thứ tình cảm không thể phai mờ, một tình cảm sẽ là ngọn hải đăng dẫn lối họ vượt qua bóng tối của tội ác và những ám ảnh từ quá khứ. Họ sẽ cùng nhau tìm kiếm chân tướng, cho dù chân tướng ấy có nghiệt ngã đến nhường nào, và liệu cách mà mọi thứ nên vận hành có đúng như họ mong đợi hay không, liệu công lý có thực sự được thực thi trọn vẹn hay không.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc