Văn phòng của Hoa Thước đặt tại một tòa nhà thương mại phức hợp trong khu trung tâm thương mại (CBD) của thành phố S. Ăn sáng xong, Minh Minh nhìn thấy đám đông chen chúc trước cửa thang máy, cô quyết đoán rẽ vào lối thoát hiểm rồi chậm rãi leo thang bộ.
Vừa bước vào văn phòng, cô đã nghe thấy tiếng tranh cãi của một nam một nữ.
"Eo nhỏ lại nữa, nhỏ lại chút nữa! Nhỏ lại đi!"
"Cô bị điên à! Nhỏ nữa thì thành yêu quái đấy!"
"Tôi không quan tâm, ai bảo anh chụp tôi béo như vậy!"
"Cái gì mà tôi chụp béo? Cô không xem lại cả người cô đi—"
"Ngô Ngôn, anh lại tự tiện đụng vào 'bảo bối' của tôi rồi." Minh Minh vội lên tiếng cắt ngang lời lẽ độc địa của người đàn ông. Nếu không, với cái tính để ý ngoại hình của Diệp Lăng, hai người này có thể cãi nhau trước mặt cô cả buổi sáng.
"Minh Minh!" Ngô Ngôn "bật" dậy từ sau máy tính, vẻ mặt như thấy cứu tinh.
"Minh Minh yêu dấu! Cậu đến rồi! Mau lại đây xem cái gã này chụp mình này!" Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Diệp Lăng tràn ngập vẻ chán ghét, đôi mắt long lanh cực kỳ cuốn hút.
Minh Minh cười lắc đầu, đi về phía bàn làm việc của mình.
Ngô Ngôn và Diệp Lăng là bạn học cùng trường đại học với cô. Trường yêu cầu mỗi sinh viên phải tham gia một bộ phận trong hội sinh viên hoặc một câu lạc bộ để tích lũy đủ tín chỉ hoạt động. Sau khi cân nhắc, cô đã chọn câu lạc bộ nhiếp ảnh, nơi dễ "kiếm" tín chỉ nhất. Ngô Ngôn học trên cô một khóa, là chủ tịch câu lạc bộ nhiếp ảnh. Diệp Lăng cùng khóa với cô, là hoa khôi của câu lạc bộ, đồng thời cũng là hoa khôi của Học viện Nghệ thuật.
Cô vốn không phải người thích kết giao nhưng cũng không bài xích, chuyện xã giao cứ để tùy duyên. Nhưng chẳng hiểu sao, không lâu sau, bộ ba "Ngô Ngôn chụp, Diệp Lăng làm mẫu, cô chỉnh ảnh" đã được hình thành.
Năm hai đại học, Diệp Lăng bỗng nổi tiếng trên mạng nhờ một bộ ảnh chân dung trong sân trường, sau đó nhanh chóng ký hợp đồng với một công ty quản lý. Nhưng cho đến lúc tốt nghiệp, cô ấy cũng chẳng nhận được công việc nào ra hồn, ngược lại còn bị không ít bạn học mỉa mai, châm chọc.
Sau khi Diệp Lăng ký hợp đồng, Ngô Ngôn rảnh rỗi hơn, anh tìm một công việc bán thời gian ở tiệm ảnh cưới và phát cuồng với kiểu chỉnh sửa và lên khuôn đơn giản, thô bạo của họ. Anh kéo cô gia nhập cùng. Trong ba năm, giá trị của Ngô Ngôn tăng vọt, thu nhập của cô cũng nước lên thì thuyền lên. Đồng thời, cô cũng được diện kiến đủ loại khách hàng kỳ quái với những yêu cầu cũng kỳ quái không kém.
Khi cô sắp tốt nghiệp, Ngô Ngôn nhận được một đơn hàng chụp ảnh cưới cao cấp. Khách hàng là Mary Chu, tổng giám đốc bộ phận quản lý nghệ sĩ của Hoa Thước, và bạn trai của bà, một anh chàng đẹp trai kém bà tám tuổi.
Theo lời Ngô Ngôn, ngay từ lúc trao đổi ban đầu, anh đã biết đơn hàng này không dễ ăn. Cô dâu tương lai đúng là tập hợp của mọi sự kỳ quái, chỉ thiếu nước nói thẳng là muốn đổi mặt, đổi đầu, đổi tay, đổi chân để chụp thành thiếu nữ đẹp nhất thiên hạ, lại còn nhất quyết chọn những chủ đề hoàn toàn không hợp với khí chất của bà. Hai người họ bàn bạc, lên phương án, Ngô Ngôn dùng hết tài nghệ của mình, còn cô thì chỉnh ra hai bộ ảnh. Một bộ theo yêu cầu gốc, chỉnh Mary Chu thành trẻ trung, trong sáng, ra dáng thiếu nữ. Bộ còn lại thì nhấn mạnh vẻ trí thức, kiên định vốn có của bà, pha thêm nét quyến rũ, cao quý và một chút u buồn, đồng thời làm nổi bật sự trưởng thành, chín chắn của chú rể, giảm thiểu tối đa sự chênh lệch tuổi tác giữa hai người.
Khoảng thời gian đó, cứ rảnh là Ngô Ngôn lại lôi cô đến căn phòng anh thuê ngoài trường, nhìn chằm chằm cô chỉnh ảnh, thức đêm đến mức mấy lần cô chỉ muốn vung tay lên kết liễu anh cho xong.
Nhưng thành quả nhận được cũng rất lớn.
Lúc chọn ảnh, Mary Chu im lặng một lúc lâu, cuối cùng khẽ cười, ánh mắt nhìn hai người họ ánh lên những tia sáng lấp lánh.
Sau đó, cô và Ngô Ngôn nhận được lời mời làm việc của Hoa Thước với mức lương rất hậu hĩnh. Không lâu sau, Ngô Ngôn giúp Diệp Lăng trả tiền vi phạm hợp đồng để cô ấy chuyển sang Hoa Thước. Thoắt cái đã hai năm, Diệp Lăng cuối cùng cũng có tác phẩm được lên sóng. Năm nay, công ty có lẽ sẽ giúp cô ấy tranh giải "Diễn viên mới xuất sắc nhất". Tình cảm của cô ấy và Ngô Ngôn cũng hợp hợp tan tan, nhưng bây giờ có vẻ đã ổn định.
Minh Minh ngồi xuống, nhìn vào file ảnh gốc trên màn hình "bảo bối" của mình, dùng các thiết lập có sẵn để xử lý sơ bộ. Hợp tác nhiều năm, nhiều lúc Ngô Ngôn không cần nói cô cũng biết anh muốn hiệu ứng gì. Nếu người chụp là Diệp Lăng thì lại càng không cần phải bàn.
"Phải rồi, Minh Minh..." Diệp Lăng ngập ngừng, "Văn Tử sau này không liên lạc gì với cậu à?"
"Không có." Minh Minh đáp bâng quơ.
"Giữa hai người có hiểu lầm gì không? Tại sao—"
"Diệp Lăng!" Ngô Ngôn dùng ánh mắt ra hiệu cho Diệp Lăng đừng nói tiếp.
Minh Minh ngước mắt lên liếc một cái, rồi lại tiếp tục chỉnh ảnh, "Chắc là có hiểu lầm gì đó."
"Minh Minh, nếu cậu biết có hiểu lầm, tại sao không giải thích rõ ràng? Hồi đó hai người ở bên nhau tốt như vậy mà..." Diệp Lăng có chút do dự.
"..." Minh Minh buông chuột, xoay ghế một vòng đối mặt với Diệp Lăng, nhún vai, "Mình cũng muốn giải thích lắm, nhưng mình có biết anh ta hiểu lầm cái gì đâu."
Văn Tử, tên đầy đủ là Bộ Thiếu Văn, chuyển đến lớp cô vào năm lớp 12. Anh dùng đủ mọi chiêu trò để theo đuổi cô suốt nửa năm. Cuối cùng, cô đã đồng ý hẹn hò với điều kiện anh không được làm phiền cô trong một tháng trước kỳ thi đại học.
Đêm sau khi thi đại học xong, họ chỉ mất hai phút để hoàn thành quá trình từ nắm tay đến hôn môi, rồi lăn lên giường. Suốt hai tháng sau đó, họ chìm đắm trong sự mới lạ và kí©ɧ ŧɧí©ɧ của tìиɧ ɖu͙©. Ở cái tuổi bồng bột, tò mò và nông nổi nhất, họ mặc sức khám phá giới hạn của tìиɧ ɖu͙©, tham luyến cơ thể của nhau.
Sau này, cô thấy Bộ Thiếu Văn trên một bộ phim truyền hình có rating cao ngất ngưởng, mới biết cái tên đầu óc toàn chuyện sắc dục kia cũng có những hỉ nộ ái ố hào nhoáng như vậy, và còn có nghệ danh là Bộ Văn Chi.
Bộ Thiếu Văn thi vào Học viện Điện ảnh thành phố S, rồi sống chết dụ dỗ cô nộp hồ sơ vào Đại học Đông của thành phố S. Cứ thế, suốt học kỳ đầu năm nhất, hễ không có tiết hay không phải đi quay phim là Bộ Thiếu Văn lại đến tìm cô, cũng vì vậy mà quen biết Ngô Ngôn và Diệp Lăng.
Sau hai bộ phim hot liên tiếp, danh tiếng của Bộ Thiếu Văn bùng nổ, với độ nổi tiếng lúc đó có thể nói là "debut đã ở trên đỉnh".
Chuyện làm bạn gái của một thần tượng, cô cũng không có cảm giác gì đặc biệt. Những ồn ào bên ngoài cô không mấy quan tâm, nhưng cô có thể cảm nhận được cái ôm của anh không còn nhẹ nhàng, phóng khoáng như trước, mà thêm vào đó rất nhiều do dự và gánh nặng, dường như anh đang day dứt về một quyết định nào đó. Cô đã hỏi, nhưng anh chỉ "cười tà mị" rồi ôm cô lên giường, làm đến mức cô không thể tự chủ.
Cái giá của sự nổi tiếng là xa nhau thì nhiều, gần nhau thì ít. Suốt năm hai đại học, số lần cô gặp anh chỉ đếm trên đầu ngón tay. Kỳ nghỉ hè chuyển từ năm hai lên năm ba, cô đột nhiên bị anh đang quay phim ở nơi khác chặn mọi liên lạc. Không liên lạc được với anh, cô bèn đến thẳng phim trường, và thứ cô nhìn thấy lại là cảnh anh hôn say đắm một cô gái trẻ trung, xinh đẹp hơn ngay trước mặt mình.
"Văn Chi, cô ta là ai?" cô gái kia hỏi.
"Cô ta à? Ồ, một người phụ nữ đã từng ngủ cùng vài lần thôi." Anh ta đáp.
Cô không mất kiểm soát, không gào thét. Cô lặng lẽ rời đi, mua một số điện thoại mới nhắn tin cho anh, đợi một tuần, và cuối cùng đóng gói tất cả đồ đạc của anh ta vứt vào thùng rác.
Trong cả quá trình đó, điều đau khổ nhất chính là việc phân loại rác.