Họ Minh này, cả nước cũng chỉ có hơn hai mươi vạn người, tức là khoảng 7000 người mới có một người mang họ này. Dù là một họ hiếm, cô vẫn thường nghe người lạ nhắc đến tên mình.
Cô tên Minh Minh.
…
Sáng sớm, một lực mạnh đột ngột siết lấy bên hông, nhấc nửa người cô dậy, xoay cô thành tư thế quỳ. Vẫn còn ngái ngủ, cô lười biếng mở mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn tiếp tục vùi vào chiếc gối mềm mại. Hai chân cô thuận theo sự điều khiển của người đàn ông phía sau mà tách ra, cô trũng eo, vểnh mông, dâng lên nơi mật ngọt hồng hào đầy quyến rũ.
Dù đêm qua đã bị người đàn ông này hành hạ suốt nửa đêm, nhưng buổi sáng vẫn không tránh khỏi "một hiệp" nữa.
Bàn tay ấm áp của hắn thành thạo vuốt ve vùng da nhạy cảm nơi eo sau và khe mông của cô, khiến cô bật ra tiếng rên khe khẽ như muỗi kêu. Bờ mông trắng nõn chủ động cọ về phía eo hắn, dùng những cánh môi của hoa huyệt chà xát vào thanh thịt nóng rực vừa khiến cô yêu lại vừa khiến cô sợ hãi kia. Chỉ một lát sau, mật dịch từ hoa huyệt đã khiến nơi kết hợp của cả hai ngày càng trơn trượt, cảm giác tê dại thoải mái làm tiếng rên nhỏ tăng cấp thành những tiếng rêи ɾỉ yêu kiều.
Người đàn ông ghì chặt eo cô, thanh hung khí nóng bỏng hơi lùi lại rồi từ từ xâm chiếm miệng huyệt cho đến khi lấp đầy hoàn toàn. Một cú thúc sâu cuối cùng vào nơi sâu thẳm nhất khiến cô bật ra một tiếng rên cao vút, kéo dài. Nhưng tiếng rên còn chưa dứt, hắn đã bắt đầu ra vào từ chậm đến nhanh, vừa sâu vừa mạnh. Chẳng mấy chốc, hắn đã làm cô rêи ɾỉ không ngừng, bờ mông trắng lắc lư, vừa như né tránh sự xâm phạm cứng rắn của hắn, lại vừa như đón nhận sự xuyên thấu mạnh mẽ của ©ôи th!t.
kɧoáı ©ảʍ triền miên từng đợt cuốn trôi lý trí cô. Cơ thể nhạy cảm kết hợp với "vốn liếng" hơn người của hắn, gần như chẳng cần kỹ thuật gì cũng đủ để làm cô chết đi sống lại, khiến cô không chịu nổi mà van xin, rồi lại bị hắn làm cho khóc thét một cách kịch liệt hơn.
"Duật, nhẹ… nhẹ một chút… a—"
Hắn dường như không thích cô xin tha trên giường, nhưng bị hắn đè dưới thân làm hết giờ này đến giờ khác, bộ não đã bị kɧoáı ©ảʍ làm cho tê liệt thật sự không thể kiểm soát được bản năng cầu xin. Còn về lý do tại sao hắn không thích cô xin tha, cô lười nghĩ, cũng lười hỏi. Dù sao thì mặc kệ cô có xin hay không, hắn vẫn sẽ làm đến khi nào hắn hài lòng mới thôi. Vì vậy, cô cứ mặc cho bản năng trỗi dậy, mặc kệ hắn thích hay không.
Suy cho cùng, cô cũng đâu cần để tâm đến sở thích của hắn.
Họ chỉ là bạn giường.
Chờ đến khi người đàn ông làm cho hoa huyệt mềm mại của cô lên đỉnh thêm lần nữa và xuất ra, chuông báo thức trên điện thoại cũng tích tắc vang lên.
Minh Minh từng nghi ngờ không biết Hàn Duật có phải là người máy hay một sinh vật nhân tạo nào đó không. Rốt cuộc, người bình thường sao có thể kiểm soát thời gian chuẩn xác đến vậy?
Hàn Duật chỉ đến căn hộ của cô vào cuối tuần, ở lại một hoặc hai đêm. du͙© vọиɠ của hắn rất mạnh, nếu thứ Bảy ban ngày hắn không đi, thì cô chắc chắn sẽ bị hắn "tập thể dục buổi sáng" đến tối, rồi lại từ tối "làm" đến sáng, làm bù cho cả tuần.
Và chỉ cần đến sáng thứ Hai, bất kể đêm trước có điên cuồng thế nào, hắn đều có thể kết thúc "vận động buổi sáng" trước khi chuông báo thức reo, sau đó dậy tắm rửa, đeo cặp kính gọng vàng trên tủ đầu giường rồi mặc đồ ra cửa.
Hàn Duật rời đi không lâu, điện thoại của cô liền vang lên tiếng thông báo tin nhắn.
Cô lười xem.
Đó hơn phân nửa là thông báo chuyển khoản từ ngân hàng của Hàn Duật. Lần đầu tiên hắn chuyển tiền, cô đã nói không cần, nhưng lần nào qua đêm xong hắn cũng gửi cho cô một khoản "phí qua đêm" xa xỉ, khiến cô cảm thấy mình chẳng khác gì gái bán hoa. Nhưng cùng một lời, cô không thích nói lại lần thứ hai. Hắn muốn chuyển thì cứ tùy hắn.
Cô chỉ có một yêu cầu duy nhất với hắn: nếu anh có bạn gái hoặc tìm bạn giường khác, chúng ta sẽ nói lời tạm biệt. Tương tự, nếu cô có bạn giường khác, cô cũng sẽ không lên giường với hắn nữa.
Chuyện này không liên quan gì đến "lòng trung thành", cô chỉ đơn giản là thích một mối quan hệ nam nữ đơn giản và rõ ràng hơn.
Đương nhiên, với cô mà nói, cô cũng không cho rằng sau khi rời khỏi người hắn, mình còn có thể ứng phó với người đàn ông khác trong thời gian ngắn. Chẳng lẽ lúc bạn giường khác tìm đến, cô lại phải áy náy nói với người ta: "Xin lỗi, tôi bị một bạn giường khác hành cho tàn tạ quá, làm không nổi"?
Nằm ườn trên giường thêm một lát, Minh Minh mới canh giờ dậy tắm rửa. Cô liếc qua bàn trang điểm đầy ắp các loại mỹ phẩm dưỡng da, tiện tay cầm lấy một tuýp kem chống nắng thoa lên mặt rồi ra cửa đi làm, tiện thể gọi điện cho dì giúp việc đến dọn dẹp nhà cửa.
Mỗi ngày chen chúc trên tàu điện ngầm hay lái xe chờ đèn đỏ đều quá tốn thời gian, nên cô đã thuê riêng một căn hộ cao cấp gần công ty. Dù tiền thuê khá đắt, nhưng với thu nhập của cô thì vẫn gánh được.
Cô làm việc cho Nam Hoa Phim Ảnh, một công ty nằm trong top 5 của ngành vài năm trước, chuyên về sản xuất và phát hành phim điện ảnh, phim truyền hình. Mấy năm nay công ty liên tục cho ra mắt những tác phẩm bùng nổ, vừa có danh vừa có lợi, địa vị trong ngành cũng tăng lên rõ rệt. So với thành tích huy hoàng của công ty mẹ, công ty con nơi cô làm việc - Hoa Thước Quản Lý - lại chẳng có gì đáng nói. Công ty có tổng cộng 10 nghệ sĩ, đều là diễn viên, và về cơ bản đều là sao hạng ba, hạng bốn trở xuống. Toàn bộ công ty từ trên xuống dưới đều cực kỳ "hệ Phật", cứ bám vào đùi công ty mẹ là luôn có cơm ăn. Những chuyện như lên top tìm kiếm, tranh giành lưu lượng hay gây chiến trên mạng đều chẳng liên quan đến họ. Nhân viên mỗi ngày đúng giờ tan làm, cuối tuần nghỉ hai ngày, quả thực là một dòng nước trong của giới giải trí, và rất hợp ý cô.
*hệ Phật: an nhàn, không tranh đua
Cô là chuyên viên chỉnh sửa ảnh.