10 giờ sáng, cả phòng họp lại để thảo luận về định hướng phát triển sắp tới cho Diệp Lăng và một vài nghệ sĩ đang trên đà đi lên. Minh Minh vừa nghe vừa dùng điện thoại tìm kiếm thông tin về Bộ Văn Chi.
Diệp Lăng sẽ không vô cớ đột nhiên nhắc đến anh ta.
Mấy năm nay tuy không cố tình chú ý, nhưng cô cũng loáng thoáng biết được một vài tin tức về anh ta. Ba năm trước, khi đang ở đỉnh cao sự nghiệp, Bộ Văn Chi bị chụp ảnh ra vào phòng khách sạn với một nữ diễn viên nổi tiếng. Nếu đó là một nữ diễn viên trẻ bình thường thì cũng chẳng phải chuyện gì to tát, chỉ cần thề thốt phủ nhận là tin đồn sẽ sớm chìm xuống. Thậm chí nếu hai công ty cố tình, có khi còn có thể tung tin đồn tình cảm để PR cho cặp đôi. Cùng lắm thì thừa nhận yêu đương, mất một ít fan, sau đó ra thêm vài tác phẩm hay rồi marketing lại là sẽ có cơ hội cứu vãn.
Nhưng vấn đề là, nữ diễn viên nổi tiếng kia là người đã có chồng, mà chồng bà ta lại là một đạo diễn phim truyền hình cấp "đại lão" trong ngành, có mối quan hệ và tài nguyên cực kỳ lớn. Sau vụ việc, hai vợ chồng kia đưa ra bằng chứng chứng minh tình cảm mặn nồng, còn Bộ Văn Chi thì bị "phong sát ngầm".
Việc một ngôi sao đang nổi dần biến mất khỏi làng giải trí không phải là hiếm, nhưng một người từ lưu lượng hàng đầu như Bộ Văn Chi lại "rơi đài" nhanh như vậy thì đúng là ít thấy. Thỉnh thoảng vẫn có vài blogger giải trí nhắc đến anh ta khi tổng hợp tin tức, nhưng lời nhận xét đều khá thống nhất: diễn xuất nhạt nhẽo, không đúng giờ, thích làm mình làm mẩy, tính tình tệ, chỉ được mỗi cái mặt đẹp.
Nhìn bức ảnh trong tin tức mới nhất của Bộ Văn Chi trên điện thoại, Minh Minh có chút ngẩn ngơ.
Thiếu niên không biết xấu hổ trong ký ức đã hoàn toàn lột xác thành một người đàn ông tràn ngập mùi hormone. Ngũ quan vốn thanh nhã nay trở nên sắc bén, lạnh lùng. Thân hình rõ ràng đã qua tập luyện, là sự kết hợp hoàn hảo giữa sức mạnh và vẻ đẹp hình thể.
Cuối cùng anh ta cũng đã trở lại màn ảnh.
Bộ Văn Chi đóng chính trong một bộ web drama huyền huyễn sắp ra mắt. Anh ta cùng dàn diễn viên chính tham gia một buổi phỏng vấn. Không biết tại sao người dẫn chương trình lại nhắc đến chủ đề tình yêu thời đi học. Vài diễn viên cười trừ cho qua, vài người thì nửa thật nửa giả mà trò chuyện. Đến lượt Bộ Văn Chi, anh ta chỉ đáp lại bằng hai chữ:
"Ghê tởm."
"..." Minh Minh hít một hơi, một lúc lâu sau vẫn không nhịn được mà chửi thề một tiếng, "Mẹ kiếp!"
Cô rất ít khi tức giận, không phải vì tính tình tốt, mà vì cô thấy nổi giận rất tốn sức. Nhưng một người đàn ông mà số lần làʍ t̠ìиɦ với cô còn nhiều hơn số lần nói chuyện tử tế, giờ lại nói mối tình ngày trước là "ghê tởm"?
Tổ cha nhà anh ta!
Minh Minh đã lâu không nổi giận, một khi đã bốc hỏa thì có chút không kiềm chế được. Mãi cho đến khi tiếng thảo luận ồn ào bên tai vang lên, cô mới thoát ra khỏi cảm xúc của mình và nhìn về phía các đồng nghiệp.
"Yến Sơ Phi? Anh ta ở ẩn nhiều năm như vậy, tôi tưởng đã rời khỏi giới giải trí rồi chứ, sao lại đột ngột được bổ nhiệm làm giám đốc điều hành vậy?"
"Thật không đấy? Tôi biết anh ta diễn kịch thì là ảnh đế, nhưng làm quản lý thì có được không?"
"Tin tức của các người lạc hậu quá rồi. Anh ta đã trở lại từ lâu, mấy bộ phim bom tấn của Nam Hoa mấy năm nay đều do một tay anh ta lên kế hoạch cả. Nhưng tại sao anh ta không tiếp tục ở Nam Hoa mà lại chạy đến cái công ty con chẳng mấy quan trọng của chúng ta làm gì nhỉ?"
"Dựa vào tài nguyên của anh ta trong giới, nếu anh ta nắm quyền, không chừng mấy 'ŧıểυ chủ' nhà mình sắp phất lên rồi?"
Minh Minh nhìn về phía Diệp Lăng, quả nhiên thấy cô ấy cũng giống như mấy nghệ sĩ khác đang tham gia cuộc họp, hai mắt sáng rực, tràn đầy mong đợi.
Nói cho cùng, đã làm nghệ sĩ, có mấy ai thật sự cam tâm an phận không tranh không đoạt đâu?
Còn đối với cô, nếu có một vị sếp lớn thật sự tài giỏi và tâm huyết với sự nghiệp đến... chẳng phải sẽ thường xuyên phải tăng ca sao?
Vậy thì bi kịch rồi.
—
"Ưm..." Miệng nhỏ bị người đàn ông hôn đến nghẹt thở, hai bầu ngực bị ép đến biến dạng. Nụ hoa đỏ ửng cọ xát vào chiếc áo sơ mi trắng tinh của anh theo từng nhịp thúc, vừa đau vừa tê ngứa. Anh chỉ cần tùy ý xoa nắn một chút là có thể khiến cả người cô co giật, hoa huyệt bên dưới không ngừng co thắt, siết chặt lấy ©ôи th!t to lớn đang khuấy đảo bên trong.
Toàn thân trần trụi, bị người đàn ông chỉ cởi áo khoác và nới lỏng thắt lưng đè lên vách ngăn nhà vệ sinh, Minh Minh thật sự không dám giao phó toàn bộ trọng lượng cơ thể cho tấm ván mỏng manh phía sau, chỉ có thể ôm chặt lấy người đàn ông trước mặt, hai chân quấn quanh eo anh để mượn lực. Nhưng người đàn ông lại xấu xa thúc vào ngày càng mạnh, thanh thịt nóng rực thô dài nghiền qua từng lớp thịt non mềm mại, tấn công thẳng vào hoa tâm, ra vào vừa nhanh vừa tàn nhẫn. Dịch lỏng tràn trề bị ép ra, khiến tiếng va chạm giữa hai cơ thể càng thêm dâm mỹ, làm cô càng thêm căng thẳng.
"Mau, nhanh lên... Ưm a... A..."
"Hửm?" Người đàn ông có chút bất ngờ.
"Nhanh lên, bắn ra đi..."
"...Ha!" Hàn Duật hiếm khi cười khẽ một tiếng. "Dám khơi mào, lại không dám gánh hậu quả?"
"Em, em sai rồi, tha cho em lần này... Ách, a a..."
Hàn Duật dừng lại, rút dươиɠ ѵậŧ ra. Nhưng không đợi Minh Minh thở phào nhẹ nhõm, anh đã ôm cô xoay người lại, đặt cô lên nắp bồn cầu bằng sứ lạnh lẽo, rồi đỡ lấy cự vật đang sôi sục nhắm thẳng vào cửa huyệt đang ướt át mà đâm vào đến tận cùng.
"A—!" Một tiếng hét không thể kìm nén thoát ra từ cổ họng cô.
"Không, thỉnh thoảng làm ở bên ngoài cũng không tệ." Vừa nói, Hàn Duật vừa ra vào mạnh mẽ. Thứ hung khí to lớn tím đỏ ra vào trọn vẹn nơi cửa huyệt hồng hào, chật hẹp và ướt át, kiêu ngạo và ngang ngược, đâm đến mức Minh Minh chỉ có thể cắn vào vai anh để cố nén tiếng rên, nức nở không thôi.
Cô đúng là, đúng là não có vấn đề!
Công ty truyền thông của Hàn Duật là đối tác hợp tác sâu rộng của Hoa Thước, hai bên qua lại thường xuyên, nhưng những cuộc gặp gỡ đó đều là giữa các lãnh đạo cấp cao. Với vị thế và nhu cầu của Hoa Thước, cũng rất ít khi cần đến một "thánh thủ truyền thông" như Hàn Duật phải đích thân ra mặt. Về mặt công việc, anh và cô chưa bao giờ có bất kỳ giao điểm nào.
Mối quan hệ giữa họ bắt nguồn từ một buổi team building của hai công ty ba tháng trước. Không hề khoa trương khi nói rằng, ngoại hình của Hàn Duật không thua kém gì các ngôi sao thần tượng, và khí chất cấm dục độc đáo của anh khiến anh chỉ cần ngồi đó vắt chéo chân, chiếc quần tây phác họa đường cong đôi chân dài là đã đủ khiến phụ nữ ở mọi lứa tuổi phải xao xuyến. Từng người phụ nữ một mượn hơi men để sáp lại gần Hàn Duật. Cô không có ý định hóng chuyện, nhưng lúc chuồn về giữa chừng lại nhầm xe của anh là xe đặt qua mạng rồi ngồi vào ghế sau. Điều quái quỷ là, anh không nói một lời nào mà cứ thế lái xe, cho đến khi tài xế xe công nghệ gọi điện đến, cô mới phát hiện ra mình đã gây ra một sự nhầm lẫn tai hại.
Trên đường đi không ai nói lời nào. Đến dưới lầu chung cư, cô khách sáo nói lời cảm ơn, Hàn Duật lại tắt máy xuống xe, đôi mắt đen sau cặp kính chăm chú nhìn cô.
"Cô vẫn chưa trả tiền xe."
Lý trí, thông minh, đó là một đôi mắt hoàn toàn khác với Bộ Thiếu Văn, nhưng lại khiến cô nhìn thấy một thứ tương đồng... du͙© vọиɠ của dã thú.
Đêm đó, cô đã dẫn sói vào nhà.