Ngày Nhà Giáo Việt Nam đang đến rất gần, không khí trong trường ngày một rộn ràng hơn. Các lớp ráo riết chuẩn bị cho những tiết mục văn nghệ từ múa, hát đến kịch nói. Lớp của Hoài Châu cũng không ngoại lệ. Đội kịch mà cô tham gia đã bước vào giai đoạn luyện tập nghiêm túc.
Tuy vậy, vai diễn của Hoài Châu khá ít cảnh và chỉ xuất hiện trong hai phân đoạn, nên phần lớn thời gian cô khá rảnh rỗi trong mỗi buổi tập. Hôm nay, thay vì ngồi một góc chờ đến lượt, Hoài Châu quyết định sang chỗ đội múa xem các bạn tập thế nào.
Hoài Châu đứng nép bên cửa, lặng lẽ quan sát đội múa đang tập. Hôm nay cô mặc bộ đồ thể thao thoải mái, tóc tết vắt sang một bên, tuy giản dị nhưng tổng thể lại rất xinh xắn.
Giữa căn phòng là Dịu Thảo trưởng nhóm múa, mái tóc búi cao gọn gàng, ánh mắt sắc sảo nhưng động tác lại uyển chuyển đến lạ. Cô đang đếm nhịp bằng tay, miệng hô nhỏ: “Một – hai – ba – bốn… Đổi đội hình! Nhẹ thôi như gió xuân ấy!”
Âm nhạc vang lên bản phối không lời mềm mại. Mười bạn nữ chia làm ba hàng, tà váy trắng đồng phục đung đưa theo chuyển động. Mỗi người cầm một đạo cụ khác nhau: cánh hoa giấy, lá đỏ mỏng, khăn lụa màu lam, và cuối cùng là những vòng tròn kim tuyến ánh bạc.
“Một – hai – ba – bốn!” Nhạc vang lên, những bước chân bắt đầu dịch chuyển. Tà váy đồng phục trắng xanh chuyển động nhẹ nhàng. Bạn nam thì mặc sơ mi đồng phục, tay cầm đạo cụ: có người cầm quạt, người cầm bó lúa, người lại đeo băng xanh tượng trưng cho dòng nước mùa hạ. Họ không múa quá điệu, nhưng làm nền rất tốt – vừa đủ tạo nhịp và độ vững cho các bạn nữ tỏa sáng.
Giữa chừng, Hữu Phúc cao to, vụng về đang cố vung khăn lụa theo nhịp “mùa xuân”, nhưng không hiểu thế nào lại cuốn khăn vào… cổ áo bạn nữ bên cạnh. Cả hai loay hoay mãi không gỡ ra được, bạn nữ thì đỏ bừng mặt còn Hữu Phúc thì mặt mếu như chuẩn bị khóc.
“Trời đất ơi, tôi bảo mềm mại như gió xuân, không phải như dây điện vướng cổ người ta đâu Phúc!” Dịu Thảo không nhịn được, bật cười, khiến cả nhóm cười ồ lên theo.
“Xin lỗi mà, tại khăn bay lộn xộn quá…” Hữu Phúc chống chế.
Đám con trai nhìn vậy cười lăn lộn. Hoài Châu cũng cười.
“Mới có mấy ngày tớ thấy cậu già đi mấy tuổi rồi đấy,” Hoài Châu nhìn Dịu Thảo giọng điệu trêu chọc.
Dịu Thảo lắc đầu tay đỡ trán “Tớ ước gì mình không phải nhóm trưởng. Áp lực hơn thi học kỳ luôn ấy.”
Hoài Châu nhún vai. “Cũng không nghiêm túc lắm đâu. Bọn tớ không phải diễn viên chuyên nên diễn cứ gượng gạo. Có lúc tập xong còn chẳng biết mình đang buồn hay đang ngơ nữa.”
Dịu Thảo bật cười, lắc đầu đầy thông cảm.
Rồi như nhớ ra nhiệm vụ của mình, cô liền quay sang cả nhóm đang nghỉ:
“Nào, diễn lại đoạn ba nhé! Tụi con trai vào hàng hết đi, nhanh nhanh!”
“Điền sao cậu cứ ngủ hoài vậy hả? “Dịu Thảo chống nạnh, quát Phong Điền.
“Dậy, dậy mau,” Dịu Thảo thúc giục.
“Tớ biết rồi mà,” Phong Điền nói bằng giọng uể oải.
“Thôi, tớ về nhóm mình đây,” Hoài Châu cười khúc khích, rồi đứng dậy, phủi nhẹ bụi bám trên quần.
“Bye, ra về đợi tớ nhé,” Dịu Thảo quay đầu gọi với theo.
“Ok,” Hoài Châu giơ tay đáp lời, rồi rảo bước rời khỏi sân.
Khắp sân trường lúc này rộn ràng không khí chuẩn bị cho ngày Nhà giáo Việt Nam. Từng nhóm học sinh tấp nập tập múa, tập hát, tiếng nhạc vang lên từ nhiều phía, đan xen cùng tiếng cười nói. Hoài Châu vừa đi vừa nhìn bọn họ tập luyện, quả thật lớp nào cũng rất cố gắng.
“Châu!” Một giọng gọi bất ngờ vang lên.
Hoài Châu đứng khựng lại, đảo mắt nhìn quanh nhưng không thấy ai.
“Ở đây này!” Giọng nói lại vang lên từ phía sau.
Cô quay đầu. Là Phương Vy. Cô bạn đang hớt hải chạy đến, tay cầm một chai nước suối.
“Có chuyện gì vậy?” Hoài Châu hơi ngạc nhiên.
“Cậu đưa giúp tớ cái này cho Đình Quân được không?” Phương Vy cười, tay chìa chai nước ra trước.
Hoài Châu nhìn chai nước, rồi ngước lên nhìn cô bạn một lúc lâu, ánh mắt khó hiểu. “Sao cậu không tự đưa?”
“Tớ sợ… cậu ấy không nhận.” Phương Vy cúi nhẹ đầu, giọng chùng xuống.
Hoài Châu lúng túng trong đầu cô nảy lên cả trăm suy nghĩ hỗn loạn. Gì cơ? Cậu ấy thích Đình Quân, rồi còn nhờ mình đưa nước hộ? Vậy chẳng khác gì chính tay mình phục vụ cho “đối thủ” tiếp cận crush của mình à? Không thể nào…
“Cậu nghĩ tớ đưa thì cậu ấy sẽ nhận à? Nhỡ cậu ấy không nhận rồi lại bảo tớ trả về cho cậu thì sao?” Hoài Châu buột miệng, có chút cứng giọng.
“Thì…” Phương Vy nhún vai, cười khẽ “Cậu cứ giữ mà uống. Thật ra nó cũng nằm trong tính toán của mình hết rồi đó.”
Hoài Châu đơ người ra mất vài giây, gương mặt ngơ ngác. Thật sự cô không biết phải phản ứng thế nào với kiểu “tính toán” kỳ lạ này.
“Nha giúp mình đi,” Phương Vy nhét chai nước vào tay rồi rồi bỏ chạy. Bỏ mặc Hoài Châu đứng yên bất động.
Hoài Châu đứng yên một lúc với chai nước trong tay. Lòng dạ cứ như có cái gì đó lăn qua lăn lại. Mình có nên đưa không? Mà nếu không đưa thì… chẳng phải kỳ lắm sao?
Cô thở hắt ra, cuối cùng cũng chịu bước đi, tay siết nhẹ chai nước như thể đang mang theo cả một gói cảm xúc hỗn độn.
Đình Quân đang ngồi ở bậc thềm hành lang dãy A, tay chống sau lưng, đầu ngửa lên trời như đang thả hồn đâu đó. Tóc cậu hơi rối, nắng xiên xiên rọi vào một bên mặt khiến gương mặt trầm ngâm ấy. Đến ánh nắng cũng ưu ái cậu ấy, nhìn cậu ấy lúc này cứ như tiên tử vậy. Thật là có cảm giác nam thần trong mấy bộ phim học đường.
Có vẻ cậu ấy đang nghỉ ngơi sau buổi tập.
Hoài Châu chậm rãi bước tới, tim đập hơi nhanh. Đến khi chỉ còn cách vài bước chân, cô bỗng dừng lại. Lại chần chừ.
“Ơ… Quân này,” giọng cô hơi nhỏ.
Đình Quân quay sang, ánh mắt ban đầu có vẻ ngạc nhiên, nhưng rồi nhanh chóng dịu lại khi thấy cô. “Gì vậy?”
Hoài Châu chìa chai nước trước mặt cậu, Đình Quân nhìn cô, cười nhẹ, giọng có phần trêu chọc “Cậu mua cho tớ ?”
“Có người nhờ mình đưa cậu cái này,” Cô lắc đầu.
Cậu nghiêng đầu, ánh mắt ánh lên tia tò mò. “Ai thế?”
“Là bạn Vy… lớp A1.” Hoài Châu nói nhỏ.
Nét cười trên mặt Đình Quân lập tức tắt đi. Cậu nhìn cô, ánh mắt hơi đổi sắc.
“Lại là cậu ta, dạo này cậu ta cứ nhắn tin làm phiền tớ hoài.”
“Cậu trả lại đi,”
Hoài Châu lúng túng, Đình Quân ngước mặt nhìn cô “Sao vậy?”
“Cậu ấy nói cậu không nhận thì tớ uống,” Hoài Châu thật thà đáp.
Đình Quân nhìn cô một lúc rồi nhướn mày:
“Bộ cậu với cậu ta thân thiết lắm à? Làm chân sai vặt cho cậu ta luôn rồi?”
Câu nói vô tình nhưng bén như lưỡi dao. Hoài Châu khựng lại.
Đình Quân có lẽ cũng cảm thấy mình đã lỡ lời. Cậu thở nhẹ, mắt nhìn đi chỗ khác rồi quay lại, giọng trầm xuống, dịu hơn:
“Lần sau nếu cậu ta nhờ cậu, thì cậu đừng giúp… Tớ không thích đâu.”
Hoài Châu gật đầu “Ừm,”.
Một khoảng im lặng nhẹ lướt qua giữa hai người.
“Mà… mọi người đâu rồi?” cô hỏi, chủ động chuyển chủ đề.
“Bọn họ nói muốn đi coi lớp khác tập thế nào, chắc cũng sắp về rồi,” Đình Quân đáp, giọng đã nhẹ nhàng trở lại.
Hoài Châu gật đầu. Đình Quân nhìn cô rồi vỗ nhẹ lên chỗ trống bên cạnh mình:
“Cậu ngồi đi, đứng làm gì?”
Hoài Châu khựng lại một chút.
Lời mời nghe thì bình thường, nhưng không hiểu sao tim cô lại đập nhanh hơn. Chỉ là ngồi xuống thôi mà… nhưng là ngồi cạnh người mình thầm thích. Hoài Châu thoáng bối rối, mắt lướt nhanh về phía chỗ trống, rồi quay lại nhìn Đình Quân.
“Ờ… ừ,” cô đáp nhỏ, cố giữ giọng bình thản. Tay khẽ siết chai nước như để trấn an chính mình, cô từ tốn bước tới và ngồi xuống, giữ một khoảng cách vừa đủ.
Không gần, nhưng cũng chẳng xa.
Cô nhìn thẳng về phía sân, không dám quay sang. Không ai có thể biết lúc này cô đang hạnh phúc như thế nào.
Đột nhiên, Đình Quân quay sang, ánh mắt dừng lại trên gò má trắng mịn của cô.
“Tớ thật sự rất thắc mắc một điều,” cậu nói, giọng trầm thấp.
Hoài Châu giật mình quay sang nhìn. Hai ánh mắt vô tình chạm nhau ở khoảng cách gần hơn cô nghĩ. Cô thoáng hoảng hốt, vội dời mắt đi như thể vừa bị bắt gặp làm điều gì sai.
“Cậu… cậu thắc mắc gì?” – giọng cô nhỏ hẳn, mang chút lúng túng.
“Lại nữa rồi…” Đình Quân thở nhẹ, ánh mắt vẫn dõi theo cô.
“Hả?” Hoài Châu quay lại, ánh mắt chớp chớp đầy bối rối.
“Cậu ghét tớ à?” Câu hỏi vang lên, không rõ là trêu hay thật, nhưng đủ khiến Hoài Châu sững người vài giây.
“Sao tớ có thể ghét cậu được,” cô phản ứng gần như theo bản năng. Rồi như chợt nhận ra gì đó, cô hỏi dồn:
“Sao cậu lại nghĩ thế?”
“Để xem nào…” Đình Quân nhìn cô, khóe môi hơi nhếch lên như đang giấu một nụ cười, nhưng ánh mắt lại nghiêm túc hơn.
“Mỗi lần tớ nhìn cậu, đều thấy cậu tránh né. Biểu cảm thì cứ như… không thoải mái mỗi khi tớ đến gần. Nói chuyện chưa được mấy câu, cậu lại tìm cách rút lui.”
Từng chữ từng lời vang lên chậm rãi, rõ ràng, như thể cậu đã để ý từ rất lâu. Tim Hoài Châu đập thình thịch như đánh trống, không, phải nói là như đang nhảy hiphop mới đúng. Cậu ấy… phát hiện rồi sao? Biết hết rồi à?
“Vậy cậu nói xem như vậy là sao?” Đình Quân nhìn chằm chằm vào Hoài Châu.
Đầu óc Hoài Châu rối tung. Cô lắp bắp, giọng nhỏ nhưng đầy hoang mang:
“Tớ… tớ…”
“Hửm?” Đình Quân nghiêng đầu, giọng như cố giục nhẹ.
Hoài Châu mặt đỏ bừng, cô vội quay đi hướng khác, hai bàn tay siết chặt vào nhau. Tim đập thình thịch, loạn cả tiết tấu. Không lẽ… đã đến lúc mình phải nói ra tình cảm rồi sao? Nhưng… mình chưa sẵn sàng. Nhỡ cậu ấy từ chối thì sao?
Đình Quân nhìn cô, trông chẳng khác nào một con chuột bị dồn đến góc tường. Cậu suýt nữa thì bật cười nhưng vẫn cố kìm lại.
“Cậu ghét tớ lắm sao?” Giọng cậu mềm đi, nghe như có chút… ủy khuất.
“Không… không phải đâu!” Hoài Châu lập tức lắc đầu như cái trống bỏi, giọng cuống cuồng phủ nhận.
“Không phải ghét vậy thì…” Đình Quân hơi cúi đầu, liếc nhìn cô, giọng nhỏ lại, nghe như nửa đùa nửa thật, “...là thích à?”
Hoài Châu như bị ai búng vào tim. Cô tròn mắt nhìn cậu, miệng hé ra định nói gì đó, rồi lại thôi. Hai má nóng bừng, và nếu có gương lúc này, chắc cô sẽ hoảng khi thấy gương mặt mình đỏ như vừa chạy mấy vòng sân trường.
Hoài Châu đứng phắt dậy, chẳng khác gì một chiếc lò xo vừa bị bật ra. Cô thật sự muốn chạy trốn khỏi đây, ở lại thêm một chút nữa chắc tim cô sẽ nhảy ra ngoài mất.
“Châu,”
Bỗng một lực nhẹ níu cô lại. Đình Quân nắm lấy cổ tay cô.
Hai người bốn mắt chạm nhau.
Khoảnh khắc ấy như đứng yên. Gió nhẹ thổi qua sân trường, mang theo cả nhịp tim hỗn loạn của ai đó.
Đình Quân ngước nhìn cô, ánh mắt sâu lắng hơn thường ngày, không còn đùa cợt như lúc trước. “Tớ hỏi thật mà.”
Hoài Châu cắn môi, đôi mắt dao động không biết nên nhìn đi đâu.
Cô không thể nói gì… nhưng cũng không rút tay lại.
Đình Quân vẫn nắm nhẹ cổ tay cô, ánh mắt nhìn thẳng khiến tim cô đập loạn hơn bao giờ hết.
Hoài Châu nhìn cậu, ngập ngừng, cổ họng nghẹn lại. “Tớ… thật ra…,”
Cô nuốt nước bọt, đầu óc quay cuồng.
Mình phải nói ra thôi… Mình phải tỏ tình với cậu ấy… Mình...
"CHÂU..."