Tôi đang thích thầm một người.
Không ai biết cả. Mà tôi cũng không chắc liệu chính mình có nhận ra từ khi nào.
Lúc mới vào năm học lớp 10, tôi gần như chẳng để tâm gì tới cậu, cô ấy trầm, không quá nổi bật, chẳng hay phát biểu, cũng không mấy khi gây chú ý. Lúc thầy gọi tên điểm danh, tôi thậm chí còn không nhớ rõ mặt.
Ấn tượng của tôi với cậu ấy là ngồi trong lớp, rất ít nói chuyện, nhưng một khi đã cười là kiểu cười nhẹ mà mắt sẽ cong lên cái kiểu cười làm người khác thấy vui theo. Khi thầy cô hỏi, cậu thường suy nghĩ một lát rồi mới trả lời, câu nào cũng chắc chắn, không vòng vo.
Tôi nhớ lần đầu tiên chúng tôi bắt chuyện với nhau:
“Cậu đẹp trai thế?”
Tôi đơ mất một lúc.
Cậu ấy nói câu đó bằng gương mặt tỉnh bơ, nhưng không giấu nổi ánh mắt long lanh như đang phản chiếu cả bầu trời sáng. Đôi mắt to, hàng mi cong và khuôn mặt nhỏ xinh với nét ngây ngô khiến lời nói tưởng chừng bâng quơ lại trở nên… nguy hiểm. Không phải kiểu cố tình thả thính đâu, mà là cái kiểu đáng yêu tự nhiên ngây ngô đến mức người khác chỉ muốn giữ lấy để ngắm lâu thêm một chút.
Tôi nhớ rõ gò má cậu ấy lúc ấy hơi hồng lên, không biết là nắng hay ngại. Còn tôi, lần đầu tiên trong đời, thấy tim mình tự dưng loạn nhịp chỉ vì một câu nói.
Từ lúc đó tôi đã bắt đầu để ý đến cậu. Tôi muốn nói chuyện với cậu nhiều hơn. Muốn hiểu cậu rõ hơn. Muốn… ở gần cậu hơn một chút.
Tôi đã thử bắt chuyện với cậu vài lần.
Chỉ là những câu đơn giản thôi, như “Hôm nay bài kiểm tra dễ nhỉ?” hay “Cậu có mang sách môn này không?” hoặc “Cho tớ mượn cái này được không?” Nhưng lần nào cậu ấy
cũng chỉ trả lời rất nhanh, rồi vội vàng nhìn đi chỗ khác, hoặc giả vờ bận việc gì đó. Có khi còn bước hẳn đi luôn, để lại tôi đứng đó với cảm giác… kỳ lạ.
Lúc đầu tôi nghĩ có thể cậu ấy chỉ nhút nhát. Nhưng dần dần, tôi bắt đầu nghĩ có khi nào cậu ấy ghét mình không?
Tôi cứ ngẫm mãi. Mình có làm gì khiến cậu khó chịu không? Hay cậu vốn chẳng để tâm đến mình như mình vẫn âm thầm để tâm đến cậu?
Cái cảm giác này thật tệ.
Khi thích một người mà lại sợ làm phiền họ, sợ bị ghét, sợ mình chỉ là một kẻ đơn phương ngốc nghếch nó khiến tôi lùi lại. Dù rất muốn lại gần, tôi cũng chẳng dám bước thêm bước nào nữa.
Khi tôi biết mình được chung đội kịch với cậu ấy, tôi đã rất vui như vậy thì sẽ có cơ hội nói chuyện nhiều hơn với cậu ấy. Khi phân vai tôi ước mình được vai nào đối diễn chung với cậu ấy. Tôi âm thầm chờ mong, cậu ấy sẽ chọn vai gì nhỉ? Khi mọi người đã chọn gần hết, chỉ còn vài vai trống. Và tôi biết rằng mình sẽ vai chính còn cậu ấy có thể sẽ vai em gái hoặc bạn gái. Tôi mừng thầm bởi vì 2 vai này đều có thể tiếp xúc với cậu ấy, nhưng nếu được tôi ước cậu ấy chọn vai bạn gái.
“Tớ sẽ đóng vai em gái,”.
Khoảnh khắc nghe thấy câu ấy, tôi cười trừ. Cũng chẳng ngoài dự đoán là bao.
Từ hôm đó, tôi bắt đầu mong đến giờ tập kịch. Có những lần chúng tôi diễn đoạn đối thoại, ánh mắt cậu ấy chỉ cần nhìn thẳng vào tôi thôi, là tôi đã phải dặn lòng “Đừng cười. Đừng nhìn đắm đuối quá. Đừng để người ta phát hiện.” Mỗi lần Hoài Châu bước tới gần, tôi phải tự kìm tim mình đừng đập quá nhanh.
Hoài Châu!
Tôi thích cậu.
Dù cho cậu có không thích tôi… cũng chẳng sao cả.
Nhưng… dù là không sao, tôi vẫn muốn biết một điều rằng cậu nghĩ gì về tôi.
Quay về thực tại, tôi nhìn cậu người đang ngồi ngay bên cạnh, đôi mắt né tránh, gương mặt ửng đỏ vì nắng hay vì ngại, tôi không biết.
“Cậu ghét tớ à?”
Tôi hỏi, giọng cố giữ bình thản, nhưng có lẽ vẫn mang theo chút gì đó… mong đợi. Tôi không mong câu trả lời là có.
Hoài Châu giật mình quay sang nhìn tôi. Hai ánh mắt chạm nhau trong một khoảng khắc ngắn ngủi. Cô thoáng hoảng hốt, vội dời mắt đi, như thể vừa bị tôi bắt gặp một bí mật nào đó.
“Không… không phải đâu!” cô lắc đầu thật nhanh, giọng cuống cuồng.
Tôi bất giác mỉm cười nhẹ.
Vậy là không phải ghét.
Vậy… là gì?
“Nếu không phải là ghét ? Vậy là thích,” Bên ngoài tôi cố tỏ ra bình tĩnh nhưng bên trong trái tim đang đập liên hồi… Tôi không biết liệu cậu ấy có thích tôi không? Nhưng nhìn khuôn mặt khi bị trêu của cậu ấy tôi lại rất thích.
Hoài Châu nhìn thẳng vào mắt Đình Quân. Cô nghĩ có lẽ đây là thời điểm cô phải tỏ tình với cậu… cô…
“CHÂU…”
Cả hai chúng tôi giật bắn, quay lại nhìn.
Một bạn nữ từ xa chạy vội đến, mồ hôi lấm tấm trên trán, giọng hớt hải. Tay tôi và Hoài Châu đồng thời rút lại như thể vừa làm điều gì sai trái. Không khí giữa hai đứa vụt tan như bong bóng vỡ giữa chừng.
“Sao vậy?” Hoài Châu vẫn còn hơi đỏ mặt, nhưng cố giữ vẻ bình tĩnh khi hỏi.
“Không hay rồi… Dịu Thảo và Lan Chi đang cãi nhau.”
Tôi chưa kịp tiêu hóa hết chuyện gì đang xảy ra thì Hoài Châu đã quay sang tôi, ánh mắt như xin lỗi, rồi lập tức bước đi theo bạn mình. Còn tôi thì ngồi lại, nhìn theo bóng lưng cậu dần khuất sau dãy phòng học.
Chỉ một chút nữa thôi… Chỉ một chút nữa thôi là tôi biết được đáp án rồi.