Chạm Mắt, Chạm Tim

Chương 7: Sao cậu cứ né tôi vậy

Trước Sau

break

Sau khi Thục Anh hô “Bắt đầu!”, cả nhóm bước vào vị trí, cố gắng lấy cảm xúc nghiêm túc.

 

Đình Quân đứng thẳng, gương mặt cố giữ vẻ bình tĩnh của một người lính sắp ra trận, nhưng ánh mắt lại lấp lánh buồn. Cậu hít một hơi, cố nặn ra một nụ cười nhẹ kiểu cười gượng gạo mà người ta hay làm để trấn an người ở lại.

 

Minh Hạo, trong vai người bố, bước đến trước mặt Quân. Cả hai đưa mắt nhìn nhau. Một giây… hai giây… rồi

 

“Phụt.”

Không ai nhịn được. Minh Hạo cố tỏ vẻ nghiêm túc với đôi lông mày nhíu lại quá đà, còn Đình Quân thì mím môi thành một đường thẳng run rẩy như sắp nổ. Kết quả, cả hai bật cười thành tiếng, làm không khí căng thẳng phút chốc sụp đổ như cái lều dựng dở.

 

Một vài người cũng cười theo. Thục Anh đưa tay ôm trán, lắc đầu bất lực nhưng vẫn mỉm cười.

 

Bắt đầu diễn lại, nhưng vừa mới đứng vào vị trí, hai người họ đã khựng lại. Đình Quân nhếch môi cười, còn Minh Hạo thì không nhịn được nữa, ôm bụng bật cười ngay giữa cảnh tiễn đưa đầy cảm xúc.

 

“Thục Anh ơi… cho tớ đổi vai được không?” Minh Hạo vừa cười vừa nói, nước mắt chảy vì buồn cười “Diễn cảnh bố con với cậu ta, tớ không thể buồn nổi. Cứ nhìn mặt là muốn bật cười thôi!”

 

Đình Quân khoanh tay, làm bộ trầm ngâm :

“Thế mà cũng nhận vai người bố. Không diễn được thì cút sang đội múa đi.”

 

Thục Anh thở dài, đưa tay bóp trán như bà cụ non:

“Được rồi! Hai người mà diễn tiếp chắc khán giả tưởng vở hài tiễn đưa mất. Hạo đổi sang làm bác hàng xóm nha? Vai bố để Mạnh thử.”

 

Minh Hạo lập tức giơ tay làm động tác chào cảm ơn:

“Cảm ơn đạo diễn, cảm ơn ê-kíp đã cho tôi cơ hội quay về với cảm xúc thật.”

 

Không khí buổi tập vừa hỗn loạn vừa rộn ràng tiếng cười, nhưng cũng nhờ vậy mà mọi người thấy thoải mái hơn hẳn.

 

Hoài Châu đứng yên lặng giữa không khí rộn ràng của buổi tập, nụ cười vẫn còn vương trên môi từ những câu đùa vừa rồi, nhưng lòng cô bắt đầu chùng xuống. Cô liếc nhìn Đình Quân cậu đang cười cùng mọi người, ánh mắt cong cong như trăng non, gương mặt sáng bừng vì niềm vui.

 

Và chính lúc đó, một nỗi lo dấy lên trong cô.

 

Nhỡ đâu… mình cũng không giữ được cảm xúc thì sao?

Giống như Minh Hạo, chỉ cần nhìn thấy cậu ấy là bật cười nhưng mình đâu chỉ cười? Mình còn… rung động.

 

Lỡ trong một khoảnh khắc nào đó, mình nhìn Quân không phải bằng ánh mắt của một đứa em gái trong kịch bản mà là ánh mắt của Hoài Châu thích cậu ấy thật thì sao?

Người ta sẽ nhận ra mất. Cậu ấy cũng sẽ nhận ra mất.

 

Cô khẽ siết chặt tờ kịch bản trong tay, lòng rối như tơ.

 

Tiếng vỗ tay nhẹ của Thục Anh vang lên, dứt mạch suy nghĩ trong đầu Hoài Châu.

 

“Rồi, bắt đầu lại cảnh tiễn đưa nha. Mạnh vai bố, chuẩn bị. Hoài Châu, tới lượt cậu là bước lên sau bạn đóng vai mẹ. Mọi người nhớ không lời thoại nha, chỉ dùng ánh mắt và hành động!”

 

Cả nhóm nhanh chóng về vị trí. Không khí lắng lại, như thể mọi người đều cùng hít chung một nhịp để bước vào cảm xúc.

 

Đình Quân đứng giữa, ánh mắt giờ đã tĩnh hơn, không còn cười đùa như ban nãy. Cậu cúi đầu một chút, vai căng lên, như thể đang gánh cả tâm sự nặng nề của một người lính sắp rời xa gia đình.

 

Lần lượt, người mẹ, người bố bước tới ánh mắt đầy xúc động nhưng không lời, từng cái siết tay, từng cú chạm nhẹ đều mang ý nghĩa. Đến lượt Hoài Châu.

 

Cô cố gắng giữ bình tĩnh. Đang diễn, chỉ là đang diễn thôi. Cậu ấy là anh trai mình… anh trai mình mà, cô tự nhủ.

 

Hoài Châu cố gắng diễn ra nét buồn sắp xa người thân. Cô bước đến đôi mắt tròn và sâu, làn da trắng hồng nổi bật dưới ánh đèn lớp. Ánh mắt dừng lại trước mặt Đình Quân, ngẩng đầu lên và giây phút đó, ánh mắt hai người chạm nhau.

 

Đôi mắt đào hoa của cậu ấy đẹp vô cùng. Chúng không còn ánh nhìn nghịch ngợm hay dửng dưng như mọi ngày trên lớp, mà trở nên trầm lặng, sâu thẳm. Như có một điều gì đó chưa kịp nói ra, mà cũng không cần nói ra, chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến Hoài Châu như đứng yên giữa nhịp đập của mình.

 

Hoài Châu lại vô thức né tránh ánh mắt đó, không phải vì không thích mà là vì cô ngại nhưng chắc chắn Đình Quân không biết cảm xúc này của cô.

 

“Tại sao cậu cứ né tớ hoài vậy?” Đình Quân đột nhiên hỏi, giọng không to nhưng đủ để cô nghe thấy rõ.

 

Hoài Châu khựng lại, mắt mở to. Cô ngớ ngẩn nhìn cậu, còn không tin nổi vào tai mình. Cả người như đứng chênh vênh giữa ranh giới thật và diễn. Gương mặt cô đỏ lên, đôi môi mấp máy nhưng không nói được lời nào.

 

Đúng lúc không khí căng như dây đàn, thì…

 

“Haha…”

 

Một tràng cười nhịn không nổi vang lên từ phía dưới. Là Minh Hạo.

 

“Này là em gái tiễn đưa anh trai hay… bạn gái tiễn bạn trai vậy?” cậu nói to, giọng chọc ghẹo mà không giấu được vẻ khoái chí.

 

Cả nhóm bật cười theo.

 

“Cậu… cậu nói gì vậy hả?”  Hoài Châu lắp bắp.

 

Thục Anh liếc nhẹ Minh Hạo, giọng nửa nghiêm túc nửa cười:

“Nào, cậu đừng trêu Châu nữa. Để các bạn ấy tập đi.”

 

Minh Hạo giơ hai tay đầu hàng, cười toe:

“Ok, ok được rồi. Tôi xin lỗi, tôi im đây. Các bạn cứ tiếp tục.”

 

Đình Quân cũng khẽ cười, nhưng không nói gì. 

 

Buổi tập kết thúc không hoàn hảo, nhưng ai cũng mỉm cười. Có sai sót, có tiếng cười, có ngượng ngùng nhưng cũng có cảm xúc thật. Và có lẽ, điều đó mới chính là cái hay nhất của một vở kịch học trò.

 

***

 

“Có gì mà cứ cười tủm tỉm thế?”

Tiếng mẹ vang lên từ bàn ăn, cắt ngang dòng suy nghĩ. Tôi ngẩng đầu, vội đặt điện thoại xuống bàn.

 

“Sắp tới ngày Nhà giáo Việt Nam, con ở trong đội văn nghệ nên thấy vui thôi mẹ ạ,” tôi đáp, cố giữ giọng bình thản.

 

Mẹ nheo mắt nhìn tôi, khóe môi cong cong đầy tinh quái:

“Thế mà tôi cứ tưởng chị đang thích anh nào.”

 

Tôi đỏ bừng mặt, lúng túng xua tay:

“Thích gì chứ mẹ, con còn đang học mà!”

 

Mẹ bật cười khẽ khàng, rồi cúi xuống tiếp tục gọt trái cây.

 

Đúng lúc đó, bố từ trong bếp đi ra, tay lau vội lên chiếc quần short cũ:

“Châu ơi, ra mua cho bố ít rượu.”

 

Ông chìa tờ tiền ra với vẻ mặt nghiêm trọng một cách hài hước. Tôi bước tới, nhận lấy, gật đầu.

 

“Rượu ít thôi nhé!” mẹ tôi từ phía sau nhắc lớn, giọng như đã quá quen với “âm mưu” của bố.

 

“Thỉnh thoảng làm tí cho ấm người, chứ không thì sống làm sao nổi với hai mẹ con nhà này!” bố vừa nói vừa cười hề hề, đi về phía bàn như thể vừa thắng một trận lớn.

 

Tôi không nhịn được cười, cầm tiền bước ra cửa. Tôi nhét tờ tiền vào túi áo khoác, khép cửa rồi bước ra đường. Gió chiều nhè nhẹ lùa qua từng tán lá, không khí se lạnh đặc trưng của những ngày giữa tháng Mười Một. Con hẻm quen thuộc vẫn râm ran tiếng trẻ con chơi đùa và tiếng rao bánh mì từ đầu ngõ vọng lại.

 

Hoài Châu đi ngang qua quán ăn của nhà Phong Điền, mùi mỡ chiên và khói bếp phả ra từ bên trong khiến bụng cô khẽ cồn cào. Phong Điền đang đứng ở hiên quán, tay cầm cái khay vừa dọn, áo thun xám đậm dính vài vệt dầu, tóc xù nhẹ như chưa chải, nhưng gương mặt thì vẫn điềm nhiên như thể đã quá quen với mấy cảnh bận rộn kiểu này.

 

Cái nốt ruồi nhỏ bên cạnh mũi trái là điểm dễ nhận ra nhất trên gương mặt cậu không làm cậu nổi bật kiểu "đẹp trai điện ảnh", nhưng lại khiến người ta nhìn một lần là nhớ. Cậu chẳng để ý xung quanh, chỉ tập trung lau bàn, lâu lâu lại quát nhẹ đứa em trai bên trong quán đang làm rơi muỗng.


 

Cậu ấy ngẩng lên đúng lúc tôi đi ngang, ánh mắt vô tình bắt gặp nhau. Tôi khựng lại chưa đến nửa giây, rồi mỉm cười nhẹ như một phép xã giao.

 

“Đi đâu thế?” Phong Điền lại gần bắt chuyện với tôi.

 

“Tớ đi mua cho bố tớ ít rượu,” Hoài Châu thật thà đáp.

 

Phong Điền gật đầu. 

 

“Đông khách ha,” Hoài Châu 

 

“Ừ cũng tạm thôi,”

 

“Mà đội văn nghệ bọn cậu tập tới đâu rồi,” Hoài Châu hỏi tiếp.

 

“Tạm thời đám con gái tập trước, đám con trai thì tập sau,” Phong Điền trả lời, giọng đều đều.


 

Hoài Châu gật đầu. Từ bên trong mẹ của Phong Điền bước ra, tay còn cầm chiếc khăn lau tay.

 

“Châu à?” giọng cô vang lên dịu dàng.

 

“Cháu chào cô ạ,” Hoài Châu vội vàng cúi đầu chào, lễ phép.

 

“Ừ, lâu rồi mới gặp cháu.” Mẹ Phong Điền cười hiền hậu, ánh mắt nhìn Hoài Châu đầy trìu mến. “Hai đứa học cùng lớp thì có gì cháu bảo ban nó giúp cô nhé.”

 

“Bảo ban gì chứ! Con cần cậu ấy bảo ban chắc!” Phong Điền lập tức giãy nảy, giọng bực mà mặt lại hơi đỏ lên.

 

“Chứ sao? Con nhà người ta ngoan ngoãn chăm học, lại không làm bố mẹ lo. Còn con thì sao? Lúc nào cũng để thầy cô nhắc nhở,” Mẹ Phong Điền khoanh tay nói.

 

Hoài Châu bật cười khúc khích.

 

“Thế đấy,” Phong Điền lầm bầm, liếc sang Hoài Châu đang cười mà lườm khẽ, “Cười gì mà cười.”

 

“Sao lại quát bạn?” Mẹ cậu nhẹ nhàng đánh vào vai con trai một cái, “Cô nhờ con trông chừng nó đấy, nó mà hư hoặc học hành vớ vẩn nhớ bảo cô.”

 

“Dạ, con nhớ rồi ạ.” Hoài Châu gật đầu.

 

Hoài Châu che miệng cười khẽ, rồi chào: “Thôi cháu về đưa rượu cho bố đây, kẻo muộn ạ. Cháu chào cô, chào Điền nhé.”

 

“Ừ,” Phong Điền gật đầu.

 

“Ừ, về nhé con!” Mẹ Phong Điền vẫy tay chào, còn Phong Điền thì đứng nhìn theo,

tay đút túi quần, nhìn theo dáng Hoài Châu khuất dần sau con ngõ nhỏ. Trên môi cậu, có một nụ cười rất khẽ.

 

_

 

Đình Quân ngồi trước bàn học giải đề toán, màn hình điện thoại thoại cậu nhấp nháy liên tục, khiến cậu không thể không chú ý.

 

Đình Quân nhìn chằm chằm vào màn hình, chân mày hơi cau lại. Tin nhắn cứ đến liên tục, từng dòng một hiện lên với tốc độ khiến người ta khó mà làm lơ.

 

“Chào cậu,”

“Cậu đang làm gì vậy?”

“Sao không rep mình?”

“Đừng bơ mình mà, ⊙﹏⊙”

 

Đình Quân ngả người ra sau ghế, mắt vẫn không rời khỏi dòng tin vừa hiện. Cậu gõ lại, đơn giản:

 

"Tôi có quen cậu không?"

 

Chỉ vài giây sau, tin nhắn bên kia đã đến:

 

"Có mà, tụi mình học chung trường đó."

 

"Mình là Phương Vy, lớp 12A1 nè. Hôm bữa chạy thi cùng lớp cậu đó, sau đó bị va chạm nhẹ với Châu lớp cậu."

Cậu chau mày. Cái tên nghe quen quen, nhưng trong đầu lại không hình dung ra được mặt. Không thân. Không rõ lý do tại sao bạn ấy lại nhắn nhiều như vậy.

"Có chuyện gì à?" Đình Quân nhắn lại.

"Mình muốn nói chuyện với cậu thôi," Phương Vy lập tức nhắn lại.

Cậu nhìn chằm chằm vào đoạn hội thoại, một phần muốn lờ đi, một phần lại áy náy nếu làm người ta buồn.

 

Cậu gõ nhanh một dòng:

 

"Xin lỗi, nhưng tớ đang học đừng làm phiền tớ."

 

Gửi xong, cậu đặt lại điện thoại xuống mặt bàn, úp màn hình lại.

 

Một thoáng sau, cậu vươn vai, thở dài, rồi cúi xuống tiếp tục giải bài toán dở.

 

Phương Vy ngồi tựa vào thành ghế, chân vắt chéo nhẹ nhàng, tay cầm ly nước mát lạnh, những ngón tay thon dài khẽ mân mê chiếc ly như thể đây là một thứ đồ trang sức quý giá. Ánh đèn chiếu lên làn da cô, khiến những đường nét thanh thoát trên khuôn mặt càng thêm nổi bật. Mái tóc dài đen óng ả của cô hơi xõa xuống, một vài sợi tóc bất chợt bay nhẹ trong gió, lượn lờ như những đường cong mềm mại. 

 

Cô đặt điện thoại xuống bàn, ngả người tựa lưng vào ghế, tay lướt nhẹ quanh viền ly nước. Mắt cô nhìn vào chiếc ly, miệng khẽ cười.

 

“Chậc, chảnh thật.”

 

“Gì cơ? Ai chảnh” Một đứa con trai ngồi cạnh ngẩng lên hỏi, giọng tò mò.

 

Phương Vy không đáp ngay. Bạn nữ ngồi bên cạnh đã chồm qua, mắt sáng lên khi thấy tin nhắn từ Đình Quân.

 

“Haha, cậu cũng có lúc bị như thế này à?” Cô bạn vừa nói vừa huých nhẹ vào tay Phương Vy, giọng trêu chọc.

 

Phương Vy cười, nhún vai:

“Những thằng con trai như vậy tớ càng thích, cảm giác muốn chinh phục ghê.”

 

“Thích ai?”  cậu bạn đối diện hỏi, ánh mắt khó chịu.

 

Phương Vy không trả lời cũng chẳng buồn nhìn cậu ta. 

 

“Sao không trả lời tớ? Cậu đang thích thằng nào?” Cậu ta giọng có vẻ bắt đầu tức giận.

Bạn nữ ngồi bên cạnh Phương Vy thấy tình hình hơi không ổn bèn chen vào, cố xua tan không khí ngột ngạt:

“Thôi nào Hùng, đừng hỏi dồn như tra khảo thế. Tụi mình đang nói vui thôi mà.”

Rồi cô quay sang Phương Vy, cười nhẹ:

“Vy chỉ nói chơi thôi, đúng không?”

“Chơi cái gì mà chơi?” Phương Vy lườm nhẹ bạn nữ rồi quay sang nhìn Hùng “Tôi thích ai? Yêu ai? Là việc của cậu à? Dựa vào đâu mà tra hỏi tôi?”

Hùng im lặng, đôi mắt đầy sự bất mãn. Phương Vy cảm thấy sự căng thẳng từ anh ta, nhưng không bận tâm. Cô đứng dậy, khoác túi lên vai, nở một nụ cười lạnh nhạt, chẳng vội vã nhưng cũng không chần chừ.

“Về đây. Ở đây không vui chút nào.”

Cô bước ra khỏi quán, bỏ lại sau lưng những ánh nhìn bối rối và khó chịu.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc