Chạm Mắt, Chạm Tim

Chương 6: Phân vai

Trước Sau

break

Phía đội múa bên này, Dịu Thảo và mười lăm bạn khác đang cùng nhau bàn bạc về chủ đề bài biểu diễn.

“Hay mình làm một bài về bốn mùa đi, chia nhóm nhỏ ra múa xuân hạ thu đông, vừa dễ chia vai mà còn đẹp mắt nữa,” một bạn đề xuất.

“Bốn mùa hơi truyền thống quá không? Mình nên làm gì đó mới mẻ hơn, ví dụ như ‘hành trình lớn lên’ hay ‘giấc mơ tuổi trẻ’ chẳng hạn,” một bạn khác phản đối.

“Nhưng những chủ đề trừu tượng quá sẽ khó thể hiện bằng động tác, mà bọn mình đâu phải dân chuyên nghiệp,” một người khác chen vào.

“Vậy ‘bốn mùa cuộc đời’ thì sao? Vẫn là xuân hạ thu đông, nhưng mình lồng thêm cảm xúc  ví dụ như tuổi thơ, trưởng thành, chia ly, đoàn tụ,” Dịu Thảo đề xuất, cố gắng dung hòa.

“Nghe cũng ổn đó. Như vậy sẽ có chiều sâu hơn mà vẫn dễ chia nhóm,” một bạn gật đầu.

“Ừ nhưng mà... múa đoàn tụ là sao ta? Cười hay khóc?” Kiều Trang ngơ ngác hỏi, khiến cả nhóm bật cười.

“Cái đó để mình xây dựng động tác sau, miễn là có thông điệp là được. Quan trọng là lúc lên sân khấu, bọn mình phải phối hợp nhịp nhàng nữa cơ,” Dịu Thảo nói tiếp, giọng đầy quyết tâm.

Trong khi mọi người đang thảo luận rôm rả, thì ở một góc lớp, mấy bạn nam trong đội múa tụm đầu than vãn.

“Cậu cũng bị đẩy vô đội múa hả?” Phong Điền nhìn Hoàng Long như nhìn đồng đội cùng chịu khổ sai.

“Chẳng hiểu sao nhìn men thế này mà cô lại xếp vô múa,” Hoàng Long chống nạnh, mắt long lanh như sắp khóc. “Bạn gái tớ mà thấy chắc cười chết tớ,”

Bọn trai gật đầu vỗ vai Hoàng Long “Tớ hiểu mà,” 

“Vấn đề là,” Tuấn Anh nhăn mặt, “tớ còn chưa phân biệt được múa hay nhảy khác nhau như nào, bảo xoay ba vòng rồi giơ tay, chắc tớ chổng vó lên luôn.”

“Chưa kể nhạc múa là nhạc nhẹ nhàng, bay bổng,” Phong Điền nói, rồi làm giọng run run, “Mỗi lần nghe là tớ muốn... ngủ”.

“Bớt đi mấy cha nội,” Kiều Trang khoanh tay nhìn bọn họ làm trò, mắt lườm một cái sắc lẹm. “Múa mà các cậu sợ vậy sao? Đúng là con trai... không có chút phong độ nghệ sĩ nào.”

“Tớ chỉ sợ thành trò cười cho lớp khác thôi,” Một bạn nam nói.

“Các cậu không phải lo đâu, mình sẽ sắp xếp cho các cậu những động tác dễ và phù hợp,” Dịu Thảo.

Đám con trai lặng yên nghe không nói gì, ánh mắt vẫn mang chút nghi ngờ, nhưng họ cũng hiểu rằng không còn cách nào khác.

“Cứ để cho Thảo lo,” Một bạn nữ nhún vai nói, “Cậu ấy là đội trưởng mà, tin tưởng đi,”

Sau một lúc tranh luận, cả nhóm cuối cùng cũng thống nhất chọn chủ đề "Bốn mùa cuộc đời", vừa đủ truyền cảm hứng, vừa phù hợp với năng lực của các bạn học sinh.

***

Hoài Châu vừa đi, tay trái xách túi đồ ăn mua cho bữa tối, tay phải cầm điện thoại. Nhóm kịch chúng tôi đã lập một group để bàn bạc kịch bản, không khí trong nhóm sôi nổi hơn cả dự kiến.

“Các cậu ấy đang lên ý tưởng rất tốt, giờ chỉ cần phân vai là xong,” Hoài Châu khẽ lẩm bẩm, rồi tắt điện thoại, đút vào túi áo khoác.

Cô vừa đi vừa suy nghĩ, ánh mắt mơ màng nhìn hàng cây ven đường. Không biết mình sẽ vào vai gì đây? Trong lòng lại lén mong một điều ước gì vai đó có thể tiếp xúc với cậu ấy nhiều hơn một chút. Dù chỉ là diễn, nhưng cũng là cơ hội để được đứng cạnh nhau lâu hơn, nhìn nhau kỹ hơn.

Gió lùa nhẹ vào tóc, Hoài Châu bất giác mỉm cười một mình.


Hoài Châu vừa ăn tối xong, cô ngồi xuống bàn học, mở sách ra ôn bài. Ánh đèn bàn học chiếu sáng lên những trang sách mờ mờ, tạo ra một không gian yên tĩnh. Tuy nhiên, không lâu sau, điện thoại của cô đổ chuông. Hoài Châu nhìn xuống màn hình, là tin nhắn từ nhóm kịch.

[Tin nhắn từ nhóm kịch – 20:31 PM]

Thục Anh:
“Hello cả nhà, tớ vừa hoàn thành bản phác thảo vai diễn cho 15 người, dựa trên chủ đề chiến tranh và gia đình nhé! Vì là kịch câm nên bọn mình sẽ tập trung vào biểu cảm, động tác, ánh sáng và âm thanh nền để truyền tải cảm xúc.”

Thục Anh:
“Chia vai như sau nha:

1. 3 người lính: 1 người lính chính (vai trung tâm), 2 người lính bạn (đồng đội sát cánh, 1 người sẽ hy sinh ở cảnh 2).

2 .Gia đình người lính chính: gồm bạn gái, bố, mẹ và em gái/em trai tổng 4 người.

3. Dân làng: 3 bạn, làm hàng xóm, người đưa tin, người chứng kiến tiễn đưa và đón về.

4. 2 bạn đóng biểu tượng chiến tranh (mặc đồ tối màu, di chuyển mạnh, tạo không khí căng thẳng).

5. 1 người lính ngã xuống là một trong hai lính bạn.

6. 2 bạn còn lại sẽ hỗ trợ hậu cảnh: làm y tá/bác sĩ, hoặc chuyển cảnh và tạo hiệu ứng sân khấu nhẹ nhàng.”

Thục Anh “Các bạn có thể tự chọn vai, còn nếu bạn nào không chọn mình sẽ tự ý xếp nhé,”

“Tớ chọn vai dân làng,” một bạn nhanh tay nhắn đầu tiên.

“Tớ y tá,” 

“Tớ bố người lính,”

Hoài Châu vẫn im lặng, cô nghĩ thôi để mọi người chọn xong rồi còn vai nào mình nhận nốt vậy. Loạt tin nhắn gửi đến liên tục.

Các vai hầu như đã có người nhận. Thục Anh nhắn tiếp “ Vai người lính trung tâm không ai nhận hả? Vai quan trọng nhất đó,”

Thục Anh “Nhóm mình có 7 bạn nam, 6 bạn đã chọn vai rồi còn cậu thôi đó Đình Quân,”

Đình Quân vẫn im lặng. Hoài Châu nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, hồi hộp chờ đợi.
Một lúc sau, cậu ấy mới nhắn lại: “Tớ vừa cầm máy.”

Thục Anh: “Cậu không còn sự lựa chọn nào khác rồi đó.”

Đình Quân trả lời bằng một sticker *nhún vai kèm theo đưa tay lên*.

Hoài Châu bật cười khẽ. Cậu ấy vào vai chính thì quá hợp còn gì vừa cao ráo, đẹp trai, lại điềm đạm.

Thục Anh: “Châu, còn cậu thì sao?”

Hoài Châu giật mình, vội vàng nhắn lại: “Còn vai nào thì tớ nhận nốt.”

Thục Anh: “Còn vai bạn gái người lính và em gái người lính.”

Hoài Châu nhìn dòng tin nhắn của Thục Anh, tay khựng lại trên bàn phím. Bạn gái người lính.

Trái tim cô như khẽ rung lên. Vai ấy... là người sẽ đứng cạnh cậu ấy trên sân khấu, nhìn cậu bằng ánh mắt đầy yêu thương, cùng cậu diễn những khoảnh khắc chia ly và đoàn tụ. Cô lặng người trong giây lát, tưởng tượng ra cảnh hai người đối diện nhau giữa ánh đèn sân khấu mờ ảo, ánh mắt giao nhau, không nói lời nào mà vẫn như có cả ngàn cảm xúc được trao đi.

Một cảm giác ấm áp trào lên trong ngực. Cô muốn lắm. Muốn bước vào vai đó. Chỉ cần là diễn thôi, nhưng cũng đủ để được đến gần cậu ấy hơn một chút, đủ để trái tim mình có cái cớ rung động.

Nhưng rồi cô khẽ thở ra. Mình không đủ tự tin diễn vai đó. Mình thích cậu ấy là thật, chỉ sợ diễn vai đó mình sẽ không kiềm chế được mà bị lộ mất. Trước đám đông, đặc biệt là thầy cô liệu mình có thể giữ được bình tĩnh khi phải nhìn sâu vào mắt cậu ấy, khi phải diễn cảnh chia tay nghẹn ngào đầy xúc động?


Cô gõ nhanh: “Tớ nhận vai em gái người lính.”

Gửi đi rồi, Hoài Châu tựa lưng vào ghế, mắt nhìn xa xăm qua ô cửa sổ nhỏ. Một nụ cười thoáng hiện trên môi. Là em gái thì cũng được. Vẫn có thể đứng cùng sân khấu với cậu, vẫn có thể dõi theo cậu ấy.

***

Buổi tập đầu tiên của nhóm kịch được tổ chức vào chiều thứ bảy, tại phòng học trống tầng hai nơi yên tĩnh nhất mà cả nhóm có thể “chiếm đóng” trong lúc chưa có sân khấu chính thức.

Không có đạo cụ, không ánh sáng, không trang phục. Trước mặt họ chỉ là bản in kịch bản đơn sơ, vài chiếc bút highlight, và không khí pha lẫn háo hức với chút ngại ngùng ban đầu.

Cả nhóm ngồi thành vòng tròn trên sàn lớp, ai cũng cầm một bản kịch trong tay. Thục Anh ngồi giữa, tay lật từng trang kịch bản, giọng hào hứng:

“Rồi, hôm nay mình sẽ chỉ đọc và phân tích cảnh đầu tiên thôi ‘Lúc chia tay’. Cảnh này không có thoại, nhưng bọn mình cần hiểu rõ cảm xúc từng nhân vật để thể hiện qua nét mặt và hành động.”

Tiếng lật giấy sột soạt. Hoài Châu cúi xuống nhìn bản kịch, mắt dừng lại ở dòng giới thiệu vai “Em gái người lính nhỏ nhẹ, trầm lặng, gắn bó với anh trai nhưng không giỏi bộc lộ cảm xúc,”.

Thục Anh tiếp tục:
“Cảnh này, người lính đứng giữa. Mỗi người trong gia đình sẽ lần lượt bước tới ‘tạm biệt’ bằng ánh mắt, bằng động tác. Không ai được nói gì, nhưng phải cho khán giả hiểu tình cảm của mình dành cho người ra trận.”

Không khí trong lớp trở nên im lặng hơn. Mọi người đều cúi xuống, như thể đang tìm cách dịch lời thoại không có chữ.

Đình Quân ngồi chếch bên trái Hoài Châu. Cậu vẫn trầm như thường lệ, tay chống cằm, mắt dán vào bản kịch nhưng có vẻ đang nghĩ gì khác. Hoài Châu thỉnh thoảng liếc sang. Chỉ vài giây thôi, rồi lại quay đi thật nhanh như sợ bị bắt gặp.

Thục Anh hỏi:
“Châu, với vai em gái, cậu nghĩ nên thể hiện thế nào?”

Hoài Châu ngẩng lên, hơi giật mình vì bị gọi tên. Cô chớp mắt vài cái, tay siết nhẹ tờ kịch bản.
“Tớ… tớ…” cô lắp bắp, giọng nhỏ như tiếng thì thầm.

Không khí trong phòng im bặt. Mọi ánh mắt đều hướng về phía cô, trong đó có cả ánh nhìn của Đình Quân  trầm lặng nhưng không rời khỏi cô dù chỉ một giây.

Phải trả lời sao đây? Mặc dù được chạm vào cậu ấy mình rất thích, nhưng nếu chính mình đề xuất mấy cái đó thì có phải hơi lợi dụng và biến thái không? Mà nếu thân thiết quá… sẽ khiến mọi người nghi ngờ mất. Nhưng nếu hờ hững quá, lại không đúng với nhân vật.

Hoài Châu hít nhẹ một hơi rồi nói, giọng nhỏ nhưng rõ ràng hơn:
“Chắc… là bước tới, đứng im một chút, rồi đưa tay chạm nhẹ vào vai anh mình. Không cần nhìn thẳng, chỉ cúi đầu… như muốn nói điều gì nhưng không nói được.”

Cô dừng lại một nhịp, ánh mắt rơi xuống tờ giấy trên tay.
“Giống như… có khoảng cách, nhưng lại không muốn buông.”

Thục Anh gật đầu chậm rãi:
“Ừm. Rất đúng với nhân vật. Sự kiềm nén đó sẽ khiến cảnh chia tay càng thấm.”

Không ai nói gì thêm. Chỉ có Đình Quân vẫn im lặng, mắt vẫn nhìn cô. Hoài Châu không dám ngẩng lên, nhưng cô biết cậu ấy vẫn đang nhìn.

“Tớ không đồng tình lắm,” Đình Quân đột nhiên nói.

Đình Quân nhìn cô một lúc, ánh mắt vẫn không hề rời đi. Cậu nói tiếp, giọng trầm nhưng dứt khoát:

“Vai em gái chỉ đứng im hay vỗ vai nhẹ, thậm chí không nhìn vào mắt anh trai, liệu có hợp lý không?”

Cả nhóm lại đổ dồn ánh mắt về phía Đình Quân, một sự im lặng bao trùm căn phòng.

Hoài Châu cảm thấy mặt mình nóng bừng, muốn nói gì đó nhưng lại không thể thốt ra. Cô im lặng một lúc, rồi mới lên tiếng, giọng nhỏ nhưng kiên quyết:

“Cảm xúc đó có thể thể hiện qua ánh mắt hay những cử chỉ nhỏ. Đừng quên, em gái ấy phải kiềm chế cảm xúc của mình. Không phải lúc nào cũng bộc lộ rõ ràng. Đó là lý do tôi nghĩ đứng im và không nhìn vào mắt anh trai là hợp lý."

“Bởi vì sẽ bật khóc mất… “

Cô dừng lại một chút, đôi mắt không dám ngẩng lên nhìn vào Đình Quân, nhưng cô vẫn cảm nhận được cái nhìn của cậu.

"Chỉ có những cảm xúc được kiềm nén mới khiến cảnh chia ly trở nên sâu sắc hơn," cô nói thêm. “Tớ nghĩ vậy,”

Một lúc im lặng, không ai nói gì. Đình Quân cuối cùng chỉ nhẹ nhàng gật đầu, rồi quay đi, như thể chấp nhận lời giải thích của cô.

Thục Anh là người phá vỡ sự im lặng. Cô khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn Hoài Châu như thể vừa nhận ra điều gì đó sâu sắc.

“Ừ, đúng vậy. Cảm xúc không phải lúc nào cũng cần phải bộc lộ rõ ràng. Và nếu không kiểm soát được thì nhân vật sẽ mất đi sự chân thật.” Thục Anh nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy thấu hiểu.

“Nhưng mà tớ thấy Quân nói cũng có phần đúng, dù sao tớ nghĩ cậu nên nhìn nhân vật anh trai thay vì cúi đầu kìm nén vì dù có kiềm nén thế nào thì ánh mắt vẫn là thứ kết nối cuối cùng giữa hai người thân. Nếu chỉ cúi đầu, khán giả sẽ không cảm được sự gắn bó đó,”

Hoài Châu khựng lại một chút, ánh mắt cô mơ màng, như đang suy nghĩ về những gì vừa nghe. Cảm giác mơ hồ trong lòng lại một lần nữa nổi lên. Cuối cùng, cô nhẹ nhàng gật đầu.

Cả nhóm lại rơi vào im lặng, mỗi người đều có những suy nghĩ riêng về cách thể hiện nhân vật.

Tập diễn phân cảnh 1 “chia ly”

“Rồi, hôm nay mình sẽ tập cảnh một tiễn đưa. Cảnh này nhẹ thôi nhưng rất quan trọng, tạo cảm xúc cho toàn vở. Đình Quân, cậu diễn người lính chính, đứng ở giữa. Gia đình tức là bố, mẹ, em gái đứng bên trái. Còn mình sẽ là bạn gái, đứng bên phải.”

Hoài Châu gật đầu nhẹ rồi bước về vị trí của mình. Cô đứng sau bạn đóng vai mẹ, ánh mắt khẽ liếc về phía Đình Quân. Cậu mặc đồng phục thể dục trường, vai rộng, dáng đứng ngay ngắn, gương mặt tĩnh lặng nhưng ánh mắt lại hơi mơ hồ như đang cố nhập vai.

Thục Anh tiếp tục:
“Cảnh này, người lính đứng giữa. Mỗi người trong gia đình sẽ lần lượt bước tới ‘tạm biệt’ bằng ánh mắt, bằng động tác. Không ai được nói gì, nhưng phải cho khán giả hiểu tình cảm của mình dành cho người ra trận.”

“ Bắt đầu nhé”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc