Sau khi được cô y tế sát trùng vết thương, tôi và Phương Vy được cho phép nghỉ tiết thứ 2. Còn những bạn khác thì đã về lại lớp học.
Trong phòng y tế lúc này chỉ còn tôi và Phương Vy, cả hai cùng nằm trên giường bên cạnh nhau. Không khí im lặng một lúc thì Phương Vy bất chợt lên tiếng:
“Xin lỗi cậu nha, vừa nãy tớ bị hụt chân nên mới vô tình nhào vào cậu.”
Tôi mỉm cười, đáp lại:
“Không sao đâu, chỉ là vô tình thôi mà.”
“Mà… cậu tên gì đấy?” Phương Vy nghiêng đầu hỏi.
“Tớ tên Châu. Còn cậu?”
“Tớ tên Vy.”
Cô ấy chần chừ một chút rồi nói tiếp:
“Mà Châu ơi, cho tớ hỏi cái này được không?”
“Hửm?” Tôi nghiêng đầu sang nhìn cô ấy.
“Cái bạn nam lớp Châu ấy… cái người chạy cuối cùng trong cuộc thi đua hôm nay ấy…”
Tôi khựng lại. Người chạy cuối cùng? Là Đình Quân. Phương Vy đang nhắc đến cậu ấy.
“Cậu ấy… có bạn gái chưa?” Vy hỏi, ánh mắt có chút tò mò lẫn ngại ngùng.
Tôi im lặng.
“Cậu ấy đẹp trai ghê á, đúng gu tớ luôn, mà giờ tớ mới để ý…” Vy cười khẽ, có chút thẹn thùng.
Tôi quay mặt đi, mắt nhìn lên trần nhà trắng toát, lòng khẽ thở dài.
Lại thêm đối thủ.
“Cậu ấy chưa có bạn gái,” Tôi nặng nề trả lời Phương Vy.
Bên cạnh, Phương Vy sung sướng rên lên một tiếng khe khẽ, xoay người ôm lấy chiếc gối ôm trắng nhỏ, giọng líu lo như vừa nghe tin trúng số:
“Trời ơi, thế là còn cơ hội rồi!”
Tôi quay mặt vào tường. Ủ rũ, Phương Vy xinh như vậy liệu Đình Quân có rung động không nhỉ?
Tiết 2 cũng đã kết thúc, tôi và Phương Vy tạm biệt nhau rồi đi về lớp. Tâm trạng cô không vui chút nào.
Dọc hành lang, tôi bất ngờ bắt gặp Đình Quân và Minh Hạo đang cùng nhau bước ra khỏi lớp.
Chúng tôi chạm mắt nhau trong khoảnh khắc ngắn ngủi. Cậu ấy nhìn tôi, ánh mắt chẳng hề né tránh.
Ngay lúc ấy, Dịu Thảo bước nhanh tới từ phía sau.
“Lên lớp rồi à? Tớ đang định xuống đón cậu đây,” cô nói.
“Haha, tớ không đến mức không đi nổi đâu,” tôi cười đáp.
Đúng lúc đó, Đình Quân và Minh Hạo từ phía đối diện cũng đang bước tới gần.
Minh Hạo nhoẻn miệng cười, hỏi một câu xã giao:
“Cậu ổn chứ? Chắc đau lắm nhỉ?”
“Tớ hết đau rồi,” tôi đáp, cố gắng giữ giọng bình thường.
Khác hẳn với ánh nhìn dịu dàng lo lắng khi tôi bị ngã lúc nãy. Giờ đây, cậu ấy điềm tĩnh, lạnh lùng hơn.
Chỉ dừng ở vài lời hỏi han qua loa.
Nhưng Đình Quân thì lại im lặng hoàn toàn. Cậu ấy không nói một lời nào, chỉ nhìn tôi chằm chằm.
Không buồn gật đầu, không cười, rồi cứ thế cùng Minh Hạo bước ngang qua.
Khoảnh khắc lướt qua nhau khiến lòng tôi hơi trùng xuống.
Tôi và Dịu Thảo cùng nhau bước vào lớp. Không khí trong phòng vẫn còn hơi lặng. Tôi đi về phía bàn mình, ánh mắt lướt qua Phong Điền lại ngủ nữa rồi. Bộ ở nhà cậu ta không ngủ hay sao mà lúc nào cũng thấy gục xuống bàn như thế?
"Dậy đi," tôi khẽ lay người cậu ấy, hơi cau mày.
"Ơ, cậu lên lớp rồi hả? Tưởng nằm luôn dưới phòng y tế cơ chứ." Phong Điền dụi mắt ngẩng lên, giọng vẫn còn ngái ngủ.
"Chỉ bị xước nhẹ thôi mà, cậu làm như tớ gãy chân không bằng." Tôi lườm khẽ rồi ngồi xuống, Dịu Thảo bên cạnh bật cười.
"Cũng đúng. Mà nhìn mặt cậu lúc ấy cũng thảm thật." Dịu Thảo góp lời, tay đỡ cằm, tủm tỉm.
Phong Điền đứng dậy, vừa vươn vai vừa né sang một bên nhường chỗ cho tôi vào chỗ ngồi.
“Tớ sẽ không bao giờ thi chạy nữa đâu, tởn lắm rồi,” tôi nhăn mặt nói, giọng nửa đùa nửa thật.
Dịu Thảo nói chuyện với tôi thêm 1 chút rồi cậu ấy cũng đi về chỗ ngồi.
“Vừa nãy… cảm ơn cậu nhé,” tôi khẽ nói, quay sang nhìn Phong Điền.
“Gì cơ?” Cậu ta ngẩng mặt lên, có vẻ không hiểu ngay.
“Cậu cõng tớ đến phòng y tế đó,” tôi nhắc lại, giọng nhỏ đi một chút.
“À… có gì đâu,” Phong Điền gãi đầu, ánh mắt lảng đi chỗ khác.
Hoài Châu cũng không nói gì thêm, cô chỉ lặng lẽ nằm gục xuống bàn, mắt nhắm lại. Một cơn mỏi nhẹ len lỏi khắp cơ thể, nhưng trong đầu cô lại không yên ả chút nào. Những hình ảnh lúc nãy cứ lặp đi lặp lại như một đoạn phim quay chậm.
Cô nhớ khoảnh khắc mình ngã xuống sân, mặt nóng rát, đầu óc choáng váng. Và rồi, giữa tiếng bước chân hỗn loạn, Đình Quân đã xuất hiện. Cậu ấy cúi xuống, vẻ mặt đầy lo lắng, giọng nói mang theo sự quan tâm chân thành: “Cậu ổn không? Có đi nổi không? Tớ đưa cậu tới phòng y tế nhé…”
Dù chỉ là vài lời đơn giản, nhưng tim cô lúc ấy lại khẽ run lên. Đình Quân… vẫn giống như trong ký ức của cô dịu dàng, ấm áp, luôn biết quan tâm đúng lúc. Nhưng rồi, khi gặp lại cậu trên hành lang, ánh mắt ấy lại trở nên xa cách, im lặng đến mức khiến tim cô se lại.
Hoài Châu khẽ thở dài. Có lẽ… sự dịu dàng ban nãy, chỉ là vì phép lịch sự nhất thời?
***
Tối đến Hoài Châu ngồi trước màn hình máy tính, ánh sáng nhạt từ đèn bàn hắt lên khuôn mặt khiến cô trông càng thêm lặng lẽ. Cô mở nhóm chat quen thuộc – nơi những người bạn ẩn danh đã đồng hành với cô qua nhiều năm tháng, dẫu chưa một lần gặp mặt. Ngón tay gõ từng dòng chậm rãi.
"Hôm nay tớ bị ngã giữa sân trường, giữa bao ánh nhìn. Xấu hổ muốn chết. Nhưng điều làm tớ bất ngờ là… Đình Quân lại là người chạy đến đầu tiên."
"Cậu ấy hỏi thăm, còn định cõng tớ lên phòng y tế. Lúc ấy tớ thấy mình được quan tâm thật sự."
"Chỉ là... sau đó, khi gặp lại nhau, cậu ấy lại lạnh lùng bước qua."
Khoảnh khắc im lặng kéo dài một chút. Rồi tin nhắn từ “Rùa Bay” hiện lên:
"Thường mấy đứa kiểu đó dễ khiến người ta ảo tưởng lắm. Cẩn thận nhé."
Cánh Đồng Gió gõ nhanh hơn:
"Có khi cậu ấy chỉ tốt bụng thôi. Nhưng mà… cậu có thấy hụt hẫng không?"
Hoài Châu dừng lại. Ánh mắt cô trôi trên những dòng chữ, trái tim khẽ thắt lại.
"Tớ không biết. Có lẽ… tớ mong nhiều quá."
Cô thở dài, tựa lưng vào ghế.
“Người gieo hy vọng như vậy, tốt nhất là cậu nên bỏ đi. Tên này chắc chắn chỉ muốn trêu đùa cậu,” Một tin nhắn khác được gửi đến, sắc lạnh và thẳng thừng như gáo nước tạt vào giữa đêm yên tĩnh.
Hoài Châu nhìn chằm chằm vào dòng chữ, tay cô khựng lại trên bàn phím.
“Ê, nói vậy nặng lời quá rồi đấy. Mọi người đâu có biết rõ cậu ta nghĩ gì.” Một thành viên khác trong nhóm xen vào, ngắt ngang luồng suy nghĩ tiêu cực đang vây lấy cô.
"Nếu khi cậu ngã, cậu ta đã chạy đến với cậu, chắc chắn là có quan tâm đấy chứ."
"Nhưng mà tên này khó đoán thật, lúc thì quan tâm, lúc lại lạnh nhạt..."
"Cậu cần phải thử lòng cậu ta xem, trong lòng cậu ta có cậu không."
Không gian như lặng lại. Câu cuối cùng ấy “thử lòng” ngấm dần vào suy nghĩ của Hoài Châu.
Hoài Châu vội gõ “Thử lòng như nào? Tớ phải làm thế nào?” .
Một loạt tin nhắn được gửi đến, Hoài Châu đọc kỹ từng dòng, cô nhếch miệng cười.
“Cậu cứ thử xem, nếu kết quả tốt biết đâu cậu lại có bạn trai, còn nếu không tốt cũng không sao, tuổi trẻ mà ai chẳng từng thất tình chứ,”
Tin nhắn cuối cùng được gửi đến. Hoài Châu đăm chiêu suy nghĩ, cô nhìn cánh tay đang bị thương của mình, nhớ lại hành động của Đình Quân lúc định rìu cô, ánh mắt của Đình Quân nhìn cô mỗi khi cả hai chạm mắt.
Hoài Châu cảm thấy trái tim mình như bị đè nén. Cô ghét cảm giác này, cái cảm giác mơ hồ, không rõ ràng nhưng lại cứ khiến lòng cô rối bời. Liệu Đình Quân có thật sự quan tâm đến mình? Hay chỉ là một chút lòng tốt thoáng qua? Cô không muốn cứ mãi đứng ở vị trí này, đợi chờ trong mơ hồ.
Thà rằng đối diện với cảm giác đau đớn một lần rồi thôi, còn hơn là sống trong sự âm ỉ, mãi không rõ ràng. Cô quyết định, có lẽ đã đến lúc phải thử, dù kết quả có ra sao. Cũng chỉ một lần này thôi, để biết rõ lòng mình và lòng cậu ấy.
Ngày hôm sau, khi vừa đến lớp, Hoài Châu không khỏi nhớ lại dòng tin nhắn tối qua: "Cậu phải đánh vào cảm xúc cậu ta, nếu có để ý đến cậu chắc chắn sẽ biểu hiện ra mặt."
Lớp có sáu dãy bàn, cô ngồi dãy ba, còn Đình Quân ở tận dãy sáu. Hoài Châu quay đầu, liếc về góc chỗ cậu. Ngồi cạnh cậu ấy là Minh Hạo.
Cô hít sâu, lấy hết can đảm.
“Minh Hạo ơi,” giọng cô không to, không nhỏ, vừa đủ để lọt qua tiếng ồn trong lớp.
“Hả?” Minh Hạo đang chơi game, ngẩng đầu nhìn cô.
Bên cạnh, Đình Quân cũng chậm rãi ngước lên, ánh mắt thoáng nghi ngờ.
Hoài Châu vẫn hướng ánh nhìn về Minh Hạo, cố tình lờ đi sự hiện diện của Đình Quân. “Cho tớ mượn vở với, nay quên mang vở, chẳng biết học đến đâu. Điền thì khỏi nói, có bao giờ chép bài đâu.”
Minh Hạo liếc sang Đình Quân, nhún vai, cười trừ: “Cậu hỏi nhầm người rồi. Tớ cũng không chép.”
“Thật á? Chán thế…” Hoài Châu cố làm ra vẻ thất vọng.
Minh Hạo gãi đầu, rồi chỉ tay về phía bên cạnh. “Nhưng Quân chép đầy đủ đó.”
Khoảnh khắc ấy, Hoài Châu mới quay sang nhìn Đình Quân. Ánh mắt cô cố giữ bình tĩnh, gương mặt lạnh tanh.
Đình Quân nhìn cô trong một thoáng rồi cúi đầu xuống, mắt dán vào trang vở. Cậu không nói lời nào.
Hoài Châu dõi theo cậu ấy vài giây, trong lòng bối rối. Lúc nãy… ánh mắt đó là không quan tâm, buồn hay khó chịu? Mình không thể đoán được.
“Quân cho bạn mượn đi,” Minh Hạo ngồi bên cạnh thúc giục.
Đình Quân khẽ đáp, âm thanh vừa đủ để cả hai nghe thấy: “Cậu ấy có nói mượn tớ đâu?”
Câu nói khiến Hoài Châu khựng lại. Không khí như đông cứng trong vài giây.
“Thôi… không cần đâu. Tớ cũng không cần lắm,” cô vội vàng quay người lên, giọng cố giữ bình thản.
Sau lưng, ánh mắt của Đình Quân vẫn dừng lại trên lưng cô vài giây, phức tạp.
Hoài Châu quay lên, gương mặt tỏ vẻ bình thản nhưng bên trong lòng cô đang dậy sóng. Câu nói vừa rồi của Đình Quân cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô như một cái tát không kịp né.
Cậu ấy có nói mượn tớ đâu?
Cô cắn nhẹ môi dưới, bàn tay nắm chặt mép bàn để ngăn bản thân quay lại nhìn cậu. Cô sợ rằng nếu đối diện thêm một lần nữa, đôi mắt ấy sẽ không còn khiến cô bối rối, mà sẽ thực sự làm cô đau.
Kế hoạch mới bắt đầu mà đã muốn kết thúc.