Chạm Mắt, Chạm Tim

Chương 3: Va chạm

Trước Sau

break

Cuộc thi chạy vẫn tiếp tục. Lần này đến lượt phiên nữ. Lớp tôi bắt đầu xôn xao, nhưng phần lớn các bạn nữ chỉ biết lắc đầu, né tránh. Hoài Châu cũng không định chạy bởi vì cô hiểu rõ bản thân chạy không thể gọi là nhanh, cô sợ thua sẽ làm lớp thất vọng.

“Có ai xung phong không? Lớp A4 thiếu người kìa!” tiếng thầy nhắc lại.

Tôi nhìn quanh. Không ai giơ tay. Mọi người lần lượt cúi đầu. Chỉ có mỗi Kiều Trang là nhận, Kiều Trang là cô gái nhỏ nhắn nhưng rất nhanh nhẹn, cậu ấy lại thích chơi thể thao nữa cậu ấy nhận là điều dễ hiểu, nhưng vẫn thiếu 2 bạn.

“Mấy bạn nữ tự tin lên chứ!” một bạn nam trong lớp lên tiếng, giọng vừa cổ vũ vừa sốt ruột.

“Mọi người đừng lo lắng quá, thua cũng không sao mà,” Đình Quân mỉm cười nói, giọng trầm ấm nhưng đầy khích lệ.

Hoài Châu nhìn xung quanh vẫn chẳng có ai là muốn lên, Không khí có chút ngượng ngùng, cô quay sang Dịu Thảo, khẽ nói:
“Hay… tụi mình lên?”

Dịu Thảo khựng lại, ánh mắt chạm vào mắt Hoài Châu. Cô bạn ngẫm nghĩ trong vài giây, rồi gật đầu khẽ:
“Ừ, cũng được. Lên cho vui.”

“Để bọn tớ,” Hoài Châu và Dịu Thảo cùng lúc đứng dậy. Hoài Châu liếc nhìn Đình Quân và mỉm cười nhẹ. Cậu cũng đáp lại bằng một nụ cười ấm áp nhưng Hoài Châu không có tâm tình để sướng, lúc này cô lo lắng vô cùng.

“Cố lên đó Châu, đừng để bạn cùng bàn thất vọng nhé,”
Giọng Phong Điền vang lên bất ngờ, khiến cả lớp bật cười.

Hoài Châu nhìn Phong Điền cô nhếch mép miệng muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Tiếng còi vang lên xé toạc bầu không khí. Kiều Trang – người mở màn của lớp A4 – lao vút đi như mũi tên. Đôi chân nhanh nhẹn thoăn thoắt, gương mặt căng lên vì tập trung. Bên làn chạy cạnh, đội A1 cũng có một cô bạn cao ráo với sải chân rộng, đang bám sát gót.

Khán giả hai bên sân gào lên cổ vũ. Ánh mắt mọi người đổ dồn về đường chạy, nơi hai đội đang bám nhau sát nút từng gang tấc.

Trang siết chặt gậy trong tay, mồ hôi túa ra nhưng bước chân không chậm lại. Cô nỗ lực dồn hết sức về cuối đường, nơi Dịu Thảo đã sẵn sàng. Cú trao gậy mượt mà trong tích tắc. Dịu Thảo tiếp nhận và bứt lên.

Từng nhịp chân của cô đập mạnh xuống mặt đất. Không còn là trò chơi, đây là cuộc đua thực sự. Đối thủ bên kia cũng đã đổi người, một nữ sinh tóc cột cao đang phóng như bay, dần thu hẹp khoảng cách.

Dịu Thảo cắn chặt môi, mặt đỏ bừng vì gắng sức. Đôi mắt cô lướt nhìn vạch cuối, nơi Hoài Châu đang đợi. Cô đưa gậy ra với cú đẩy vừa tầm, và Châu nhận lấy. Bước chuyển không hoàn hảo, nhưng vừa đủ.

Hoài Châu lao đi.

Ngay khoảnh khắc cô sải chân đầu tiên, lớp học phía sau như bùng nổ trong tiếng hét. Trước mặt cô, khoảng cách không còn xa. Nhưng từ góc mắt, cô thấy đội A1 cũng đã vào lượt cuối cùng là một nữ sinh có dáng người mạnh mẽ, ánh mắt sắc lạnh, tốc độ rất nhanh. Cô ta không hề kém cạnh, thậm chí còn có xu hướng vượt lên.

Hai người chạy song song. Mặt đất như rung chuyển theo từng nhịp chân. Gió rít bên tai, tiếng hò reo như mờ xa, chỉ còn lại sự gan lì.

Còn 10 mét.

Cả hai bắt đầu nghiêng người về phía trước, bứt tốc. Tay Hoài Châu siết chặt gậy, cô dồn toàn bộ sức lực vào từng cú đạp chân. Cô cắn môi, cố hết sức chạy bằng cả tính mạng.

Còn 5 mét.

Đúng lúc đó đội bạn bên cạnh bất ngờ trượt chân, có lẽ vì va phải vết lồi nhỏ trên mặt sân. Cô ta loạng choạng, và va mạnh vào người Hoài Châu. Cả hai cùng ngã xuống đất, âm thanh rát rạt vang lên khô khốc.

Một giây im lặng, rồi tiếng hét thất thanh vang lên.

Hoài Châu chống tay ngồi bật dậy. Gối cô rớm máu, lòng bàn tay trắng trẻo cũng trầy xước dính cả máu lẫn cát, gậy văng ra gần đó.

Tiếng ngã vang lên khô khốc khiến cả sân trường lặng đi một nhịp.

Ngay sau đó, tiếng xì xào dấy lên, rồi lan rộng như sóng. Một vài bạn nữ đưa tay bịt miệng, mắt tròn xoe. Có người đã hét lên:
“Trời ơi ngã rồi!”
“Chết rồi, va mạnh lắm!”

Thầy giáo phụ trách đứng gần đó lập tức bỏ clipboard xuống, chạy nhanh về phía hai nữ sinh đang nằm sõng soài giữa sân. Cả thầy và vài bạn khác cũng vội vã chạy theo, nét mặt ai nấy đều căng thẳng.

“Cẩn thận, để thầy xem,” giọng thầy giáo dứt khoát khi quỳ xuống cạnh Hoài Châu.
“Có sao không? Có đau lắm không?” Thầy cũng không quên hỏi qua tình hình của bạn lớp bên.

Làn da trắng nổi bật dưới ánh nắng, mái tóc buộc cao hơi rối bung vì cú ngã, vài lọn dính mồ hôi lòa xòa trước trán. Khuôn mặt cô dù nhăn lại vì đau vẫn mang nét thanh tú dịu dàng.

Thầy chưa kịp nói gì thì cả lớp A4 đã ùa tới, vây lấy Hoài Châu. Dịu Thảo luống cuống muốn đỡ bạn, giọng run run:
“Châu, cậu đau lắm không? Có đứng lên được không?”

“Đau lắm không Châu,” Lan Chi cũng chạy tới hỏi thăm.

Hường Vy cô bạn lớp A1 vốn nổi tiếng năng động, có thân hình cao ráo cùng gương mặt sắc sảo giờ đây đang khập khiễng ôm gối, vết trầy loang máu đỏ trên chân khiến ai nấy đều nhăn mặt.
“Vy! Vy ơi cậu ổn không?” Một bạn nữ lớp A1 gọi lớn, chạy ra đỡ bạn mình.

Một nam sinh lớp A1 cũng hoảng hốt lao ra “Đưa 2 cậu ấy tới phòng y tế đi,”

Đình Quân cũng chen qua đám đông, ánh mắt lo lắng:
“Cậu có sao không, Châu? Để tớ đưa cậu lên phòng y tế nhé?”

Hoài Châu đang cố ngồi dậy, mặt vẫn còn hơi hoảng sau cú ngã. Nghe vậy, cô khẽ lắc đầu, không dám nhìn thẳng mặt Đình Quân, cố nở nụ cười gượng:
“Không sao đâu... Tớ ổn, không cần đâu...”

Ngại quá đi mất, ngã trước mặt crush, Hoài Châu thầm nghĩ “thật mất mặt mà,”
“Chảy máu rồi này,” Đình Quân nói khẽ, giọng lo lắng.
Cô nhìn xuống, vết trầy ở đầu gối và cả bàn tay.

“Cứ lên phòng y tế sát trùng đi, để nhiễm trùng là phiền lắm,” Dịu Thảo khuyên.
Đình Quân hơi cúi xuống, định cùng Dịu Thảo đỡ cô dậy. Nhưng bàn tay cậu vừa khẽ chạm vào tay cô thì Hoài Châu bất giác rụt lại, như một phản xạ vô thức. Cô giật mình vì chính hành động ấy, tim bỗng đập nhanh một nhịp.

Lại chạm tay với cậu ấy…

Ý nghĩ đó vừa thoáng qua, mặt cô đã đỏ ửng lên. Cảm giác ngượng ngùng như tràn lên tận tai. Ánh mắt Đình Quân thoáng sững lại.

“À… Dịu Thảo đưa tớ đi là được rồi, cảm ơn cậu,” cô lí nhí, không nhìn thẳng vào Đình Quân.

“...” Đình Quân im lặng, chẳng biết cậu ấy đang nghĩ gì.

Khi Hoài Châu còn đang lúng túng với sự quan tâm của Đình Quân và cái nhức rát ở đầu gối, thì một bóng người cao lớn bước tới.

“Tránh ra một chút,” giọng Phong Điền vang lên, không cao nhưng đầy dứt khoát.

Chưa kịp để ai phản ứng, cậu cúi xuống, vòng tay qua lưng Hoài Châu rồi nhấc bổng cô lên, cứ thế cõng cô lên lưng.

“Ơ... ê... Phong Điền?! Cậu làm gì vậy!” Hoài Châu hoảng hốt, ôm vội lấy vai cậu theo phản xạ.

“Ngồi yên, đi không nổi còn sĩ diện,” cậu đáp gọn, không hề ngoảnh lại.

Đình Quân đứng khựng một chút, ánh mắt khẽ trầm xuống. Dịu Thảo cười khổ, quay sang nhìn Hoài Châu vẫn đang ngơ ngác trên lưng người ta.

Phương Vy đang được hai bạn nữ dìu từng bước một, mặt nhăn nhó nhưng mắt vẫn lấp lánh tinh nghịch. Cô ngước nhìn về phía bên kia sân, nơi Phong Điền đang cõng Hoài Châu, rồi lập tức quay lại lườm đám con trai lớp mình:

“Ê, nhìn trai lớp người ta kìa. Còn tụi bây thì sao hả, đám vô dụng kia?” Giọng cô đanh lại nhưng rõ ràng là cố tình trêu chọc.

Mấy đứa con trai A1 đang đứng túm tụm ở góc sân, nghe thế thì nháo nhào lên.

“Ủa, cậu cho cõng không?” 1 bạn nam lớp A1 giả vờ phản ứng.

“Cho chớ! Cõng một cái thôi mà làm như khuân đá,” Phương Vy hất cằm, cười nửa miệng.

“Thôi đi cô hai, cô mà gãy chân thiệt thì lớp mình sẽ thay phiên nhau cõng về,” cậu bạn đó tiếp tục nói.

Cả đám phá lên cười, không khí thoáng chốc nhẹ hẳn đi.

“Thôi, hai lớp nghỉ sớm đi nhé,” thầy thể dục lên tiếng, giọng dõng dạc mà vẫn đầy lo lắng. “Thầy đi xem hai bạn có nặng lắm không.”

Thầy quay người bước nhanh về phía phòng y tế, nơi Phong Điền đang cõng Hoài Châu còn Phương Vy thì được dìu theo. Tất cả học sinh đều lẳng lặng về lớp.

“Điền với Châu thân thiết quá ha,” một bạn nữ trong nhóm lên tiếng, ánh mắt vẫn dõi theo bóng hai người đang khuất dần về phía dãy phòng học.

“Ừa, bình thường ông Điền đâu có ga lăng, tinh tế như này đâu nhỉ,” người khác tiếp lời, giọng đầy ẩn ý.

“Hay… thích nhau rồi cũng nên?” Một tiếng cười nhỏ vang lên.

Dịu Thảo khẽ cau mày. Cô xoay người lại nhìn nhóm bạn, giọng nói không lớn nhưng đủ khiến ai nấy khựng lại:
“Điền với Châu là bạn từ khi còn bé rồi. Không có chuyện yêu đương đâu.”

“Biết đâu được chúng ta chỉ là người ngoài cuộc thôi mà,” bạn nữ kia nhún vai rồi xoay người về lớp, cô cũng chẳng để tâm đến chuyện này.

Dịu Thảo cũng chẳng quan tâm nữa, cô cùng Lan Chi tới phòng y tế.

Đình Quân vẫn đứng bất động, ánh mắt cậu dán vào khoảng trống nơi Hoài Châu vừa rời đi. Gương mặt vẫn giữ vẻ dịu dàng, nhưng ánh nhìn đã trầm xuống.

Một người bạn thân trong lớp Minh Hạo tiến lại, nhẹ vỗ vai cậu:
“Đứng nhìn người ta thẩn thơ thế? Đi tôi bao cậu uống nước,” Giọng Hạo không lớn chỉ đủ cho hai người nghe thấy.

Đình Quân hơi giật mình, ánh mắt lơ đãng trở lại với thực tại. Cậu quay sang nhìn Minh Hạo, gượng cười một cái, nhưng trong ánh mắt vẫn còn lộ rõ sự băn khoăn.

“Cậu ấy ghét tớ vậy sao?” Đình Quân đáp, giọng có chút mơ hồ.

Minh Hạo nhún vai “Tớ không biết, hỏi tớ có ích gì đâu,”

“Thôi đi” Minh Hạo không để Đình Quân trả lời cậu liền kéo Đình Quân đi.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc