Tối hôm đó, Hoài Châu ngồi trước bàn máy tính trong phòng ngủ, ánh đèn vàng mờ ảo rọi lên khuôn mặt cô. Cô mở trang web trò chuyện quen thuộc, nơi những người cô đơn và yêu thích giãi bày cảm xúc tìm đến nhau. Tay cô nhẹ nhàng gõ vài dòng chữ, như thể muốn chia sẻ một niềm vui đặc biệt.
“Các bạn biết gì không? Hôm nay tôi đã được crush của mình nắm tay đó.”
Chỉ vài giây sau, những tin nhắn phấn khích lập tức xuất hiện:
“Thật á? Sướng nhất cậu rồi đó!”
“Gì vậy nè, kể nhanh đi, chuyện như nào?”
Hoài Châu đọc qua những bình luận, môi bất giác nở nụ cười khúc khích. Cô có thể không chia sẻ được niềm vui này với ai ngoài đời thực, nhưng ở đây, cô được lắng nghe. Cô không dám kể cho người bạn thân của mình rằng mình đang có cảm tình với Đình Quân, bởi vì chắc chắn bạn của cô sẽ không giữ bí mật có thể ngay ngày hôm sau cả lớp sẽ biết cô thích Đình Quân mất. Cho nên chỉ có ở đây cô mới dám nói lên tình cảm của mình.
“Cũng chẳng phải tay đan tay gì đâu,” cô gõ tiếp, “chỉ là mình suýt ngã, rồi được cậu ấy giữ lại. Nhưng như vậy thôi cũng đủ khiến mình vui cả ngày rồi.”
Những người khác lập tức ùa vào xin vía, hào hứng không kém:
“Trời ơi, cho xin vía đi bà ơi, tui cũng muốn được crush đỡ ngã như vậy!”
“Gì chứ cái nắm tay tình cờ nó còn làm tim rung hơn cả tỏ tình ấy.”
“Ước gì ngày mai mình cũng vấp té trước mặt crush…”
Hoài Châu phì cười, tay ôm má như thể vẫn còn cảm nhận được hơi ấm bàn tay Đình Quân. Những dòng chữ nhấp nháy trên màn hình cứ hiện lên không ngừng, nhưng cô chỉ lặng lẽ nhìn, lòng vẫn lâng lâng niềm vui nhỏ nhoi của riêng mình.
Cô gõ tiếp:
“Tớ định sẽ thổ lộ lòng mình cho cậu ấy biết. Dù sao cũng cuối cấp rồi, nếu bị từ chối thì cũng đỡ ngượng, vì sắp ra trường mà. Nhưng không phải bây giờ chắc thi xong cơ.”
Một khoảng im lặng ngắn trên khung chat, rồi những dòng phản hồi lần lượt xuất hiện:
“Chịu chơi quá trời, tui còn chưa dám nhìn thẳng vào crush đây nè!”
“Ủng hộ cậu! Tình cảm không nói ra thì chỉ có mình biết, thiệt uổng.”
“Dù kết quả ra sao thì ít nhất cậu cũng không để lại tiếc nuối.”
Có một tin nhắn từ một người dùng tên là Người Thầm Lặng:
“Chúc cậu may mắn. Nhiều khi, người ta cũng đang chờ nghe điều đó từ cậu thì sao?”
Hoài Châu hơi khựng lại trước dòng chữ ấy. Cô không quen người đó, nhưng lời nói lại khiến tim cô khẽ rung lên. Một cảm giác an ủi nhẹ nhàng lan tỏa. Cô đặt tay lên bàn phím, định trả lời, nhưng rồi lại thôi.
Chỉ là... cô sẽ giữ lời chúc ấy trong lòng. Để dành cho một ngày thật sự cần dũng khí.
Hoài Châu nhìn chăm chăm màn hình một lúc lâu, ánh mắt dừng lại ở dòng chữ “Chúc cậu may mắn.” Một nụ cười nhẹ thoáng qua môi, rồi cô đóng máy tính lại.
Ánh đèn vàng hắt xuống căn phòng nhỏ. Ngoài kia, gió tháng Ba lùa qua khung cửa sổ khẽ rung rèm. Cô ngả lưng xuống giường, ôm gối ôm vào lòng, đầu óc vẫn còn mơ hồ nghĩ đến cái chạm tay buổi chiều và ánh mắt ngắn ngủi của Đình Quân.
Ngày mai lại gặp nhau.
Cô khẽ quay người, tim đập một nhịp lạ lùng. Trong lòng thầm nghĩ:
"Nếu mai cũng được nói chuyện với cậu ấy... thì tốt biết mấy. Mình sẽ thử bắt chuyện với cậu ấy thay vì chỉ biết im lặng nhìn."
***
Tiết đầu tiên là tiết thể dục, Hoài Châu búi tóc lên, cột bằng chiếc dây buộc tóc màu xanh nhạt mà cô luôn mang theo. Sân trường buổi sáng lấp lánh ánh nắng, hàng cây dọc theo sân bóng đung đưa nhè nhẹ. Tiếng giày chạy rầm rập vang lên phía xa, học sinh lác đác kéo ra sân tập.
Cô đứng bên cạnh nhóm bạn nữ quen thuộc, nhưng ánh mắt lại vô thức đảo qua tìm kiếm một bóng hình.
Đình Quân đang cùng mấy bạn nam chỉnh lại lưới bóng chuyền. Cậu mặc áo thể dục trắng, tay áo xắn lên để lộ phần cánh tay săn chắc.
Hôm nay lớp chúng tôi sẽ tập chung với lớp A1. Nghe nói thầy thể dục có việc bận, nên hai lớp được gộp lại để tiện hướng dẫn. Sân trường vì thế cũng trở nên đông đúc và ồn ào hơn thường ngày. Tôi đứng giữa đám bạn đang bàn tán xem có lớp A1 có nam sinh nào "ra hồn" không?
Tôi liếc nhìn về phía lớp A1, thấy Lan Chi đang vẫy tay với mình, tôi mỉm cười vẫy tay lại. Còn gì vui hơn khi được tập trung với bạn thân. Tôi định đi về phía Lan Chi nói chuyện.
Đột nhiên, thầy giáo tuýt còi một tiếng rõ to:
“Tập hợp theo đội hình bốn hàng ngang! Nhanh chóng nào!”
“Hôm nay tôi sẽ cho hai lớp thi chạy với nhau nhé,” thầy giáo nói lớn, giọng vang vọng khắp sân trường. Một số bạn bắt đầu rên rỉ, vài người khác thì hứng thú ra mặt.
Tôi nuốt nước bọt. Chạy là môn tôi yếu nhất.
“Cảm giác cạnh tranh hào hứng lắm đúng không các em?” thầy giáo nheo mắt cười, tay chống nạnh đầy phấn khởi.
Không hề, không hề hào hứng.
“Nam đấu nam, nữ đấu nữ,” thầy tiếp tục phân nhóm, giọng dõng dạc. “Nam thi trước!”
Đám con trai bắt đầu xôn xao, một vài người đã khởi động tại chỗ, vài bạn nữ thì đứng một bên cổ vũ. Đây đúng là bộ mặt và thể diện của 2 lớp, nên chắc chắn chẳng lớp nào muốn thua.
Dưới ánh nắng nhẹ của buổi sáng, thầy thể dục tập hợp cả hai lớp lại trước vạch xuất phát.
“Hôm nay sẽ thi tiếp sức nam giữa hai lớp,” thầy nói lớn, tay giơ cao chiếc gậy nhỏ làm tín hiệu. “Ba người một đội, mỗi người chạy một vòng sân, chuyền gậy đúng kỹ thuật mới được tính điểm.”
Sân trường rộn ràng tiếng cổ vũ. Lớp tôi cử ba người: Hoàng Long chạy đầu, Hữu Phúc ở giữa, và Đình Quân là người cuối cả ba đều là những cái tên nổi bật về thể lực trong lớp. Bên lớp A1, cũng là ba gương mặt mạnh, có Khoa nam sinh cao to từng là tuyển thủ cấp trường.
“Tổ 1 vào vị trí!”
Còi tuýt vang lên.
Hoàng Long lập tức lao vút đi, động tác dứt khoát và nhanh như gió. Cậu lướt qua đường chạy với sải chân rộng và đều, chỉ trong giây lát đã bỏ xa người bên lớp A1 gần nửa thân người. Hoài Châu liếc trộm về phía Lan Chi, cậu ấy chắc đang khó xử lắm, ở lớp mình mà cổ vũ cho Hoàng Long thì cũng không thể, mà không cổ vũ cho Hoàng Long thì cũng không hợp lí.
“Long cố lên!”
“Khoa cố lên!”
Tiếng cổ vũ vang dội hai bên. Đến khúc cua cuối, Hoàng Long vẫn giữ được tốc độ ổn định, bước chạy không loạng choạng chút nào.
“Tới rồi!” Long lao đến gần Hữu Phúc, chìa gậy ra.
Cú chuyền hơi lệch nhưng Phúc kịp điều chỉnh tay, nắm chắc lấy. Suýt nữa thì rơi! Cả lớp tôi thót tim nhưng Phúc giữ được nhịp, tiếp tục dấn bước. Dù nhỏ con hơn hai bạn còn lại, Phúc chạy đều và ổn định, càng lúc càng kéo giãn khoảng cách.
Bên lớp A1, người thứ hai vẫn đang bám sát, nhưng chỉ giữ được khoảng cách không rút ngắn được.
Khi Phúc gần đến nơi, mọi ánh mắt đổ dồn về Đình Quân người cuối cùng. Cậu đứng sẵn, hơi cúi người, ánh mắt chăm chú dõi theo.
Phúc chuyền lần này cực kỳ gọn gàng. Đình Quân nhận lấy gậy, xoay người lao đi như một cơn lốc. Áo cậu phồng lên trong gió, từng sải chân đều đặn và mạnh mẽ, chẳng ngoái nhìn đối thủ.
Khoảng cách phía sau đang ngày càng nới rộng.
“Quân ơi cố lên!!”
Tiếng hò reo khiến tim tôi đập mạnh. Dù biết đó là màn cổ vũ chung, tôi vẫn cảm thấy tiếng gọi ấy vang lên đặc biệt hơn bao giờ hết.
Chỉ còn vài mét cuối cùng. Đình Quân siết chặt tay, cắn nhẹ môi, tăng tốc lần cuối. Và…
Vút cậu băng qua vạch đích đầu tiên.
“Lớp A4 thắng!” thầy giáo hô lớn, vỗ tay đầy phấn khởi.
Sân trường như bùng nổ. Cả lớp A4 ùa ra vỗ vai, ăn mừng chiến thắng. Lớp A1 thì trái ngược im lặng và ủ rũ tôi chỉ chắc chỉ mỗi Lan Chi là bình thường. Hoàng Long đập tay với Hữu Phúc, cả hai cùng chạy tới chúc mừng Đình Quân. Cậu đang thở dốc, mồ hôi rịn trán, nhưng ánh mắt sáng lấp lánh vì chiến thắng.
Hoàng Long chạy ào lại, gần như trượt chân vì hưng phấn. Cậu đứng chắn trước mặt Lan Chi, mắt sáng rỡ như đứa trẻ vừa được điểm mười.
“Sao? Thấy tớ ngầu không? Hả? Thấy chưa?”
Lan Chi ngước mắt nhìn cậu, chậm rãi chớp mắt. “Ờm... Cũng cũng đấy.”
“Cũng cũng là sao?” Hoàng Long trợn tròn mắt, cậu ta xị mặt ra tỏ ra giận dỗi.
Lan Chi bật cười, đưa tay khẽ đẩy trán cậu ra xa một chút. “Thôi nào, được rồi. Cậu giỏi lắm, ngầu lắm... được chưa?”
Hoàng Long lập tức nhe răng cười như trẻ con được khen.
“Ầy đôi chim cu kia ngọt sớt ấy nhỉ?” Dịu Thảo đứng bên cạnh tôi, cười khúc khích nói.
Hoài Châu cười “Ừm nhưng đáng yêu mà nhỉ?”
“Hội ế giờ chỉ còn lại hai chúng ta thôi,” Dịu Thảo than thở, vai cô khẽ chạm vào tôi.
Hoài Châu cười nhưng không đáp. Thật ra, cô cũng đã có một người khiến tim mình rung động. Tôi đứng nhìn cậu ấy, ánh nhìn không rời khỏi cậu.
Cậu ấy đang uống nước, khuôn mặt đẹp trai vương đầy mồ hôi nhưng vẫn rạng rỡ đến kỳ lạ. Đột nhiên, ánh mắt tôi và cậu chạm nhau.
Chỉ một giây thôi.
Tôi giật mình quay đi, nhanh đến nỗi chẳng kịp nghĩ gì. Đến khi nhận ra thì đã quá muộn. Một tiếng thở dài khe khẽ vang trong lòng:
“Lại nữa rồi... Tôi lại tránh né.”
“Nào đội nữ 2 bên chuẩn bị đi nhé,” Thầy giáo nói lớn.