Chạm Mắt, Chạm Tim

Chương 1: Chạm

Trước Sau

break

Có người từng nói, nếu một người mang vị chanh thì người còn lại phải là mật ong mới có thể dung hòa nhau giữa cái gắt gỏng và dịu dàng, giữa những lần nóng giận và thứ tha.

Tôi chẳng rõ mình thuộc vị nào, chỉ biết lúc này đang ngồi nép về một bên, gương mặt thiếu kiên nhẫn, giọng châm chọc:
“Rồi, rủ tôi ra đây để ăn cơm chó à?”

“Hoi mà!” Lan Chi cười ngại, tay kia vẫn đang nắm chặt bàn tay của bạn trai nó Hoàng Long, người cũng là bạn cùng lớp với tôi.

Hai đứa họ cứ đứng đó, tay trong tay, cười nói thì thầm. Khung cảnh ấy như được phủ thêm lớp màu hồng lấp lánh. Còn tôi? Tôi là người thứ ba không phải trong chuyện tình của họ.
“Tớ vào lớp đây.” Tôi đứng dậy, phủi bụi quần, giọng lạnh tanh.

“Châu, đừng giận mà… Tớ qua lớp cậu thiệt sự là muốn gặp, muốn chơi với cậu mà…” Lan Chi níu tay tôi, giọng năn nỉ.

Hoài Châu liếc mắt nhìn, môi nhếch nhẹ:
“Chơi với tớ dữ chưa?”

“Long cút vào lớp đi,” Lan Chi hất tay Hoàng Long ra.

Hoàng Long trợn mắt:
“Cậu hất tay mình? Thiệt luôn đó hả?”
Rồi cậu ta bĩu môi, biểu cảm y hệt đứa trẻ bị giành mất kẹo.
“Lúc nào cậu cũng chỉ lo Châu, có coi bạn trai cậu ra cái thể thống gì không vậy?”

Lan Chi lườm:
“Ừ thì có coi ra gì đâu, trong lòng tớ cậu chỉ xếp thứ 4, thứ 5 thôi nhé.”

Hoài Châu nhịn không được, bật cười, khoanh tay nhìn hai đứa bạn chí chóe:
“Thôi mấy chế ơi, tôi vô lớp trước đây. Ôn bài tiết sau kiểm lên kiểm tra miệng.”

“Ra về đợi tớ nhé, chúng mình về chung,” Lan Chi.

“Ok,” Tôi đáp.

Tôi xoay người, thong dong bước về lớp.

Ngưỡng mộ thật yêu và được yêu… tôi chưa từng có cảm giác đó.

2 năm… Tôi đã thích cậu ấy 2 năm.

Người tôi thích, vẫn chỉ là thích từ xa. Thậm chí, tôi còn chưa từng đủ can đảm để bắt chuyện trước với cậu ấy. Đứng gần thôi là tim đã loạn nhịp, nói gì đến mở lời.

Ba năm cấp 3, mang tiếng chung lớp, mà số lần nói chuyện chắc đếm trên đầu ngón tay.

Tôi bước vào lớp, ánh mắt vô thức nhìn về phía bàn cuối nơi cậu ngồi. Gương mặt cậu tuấn tú, sống mũi cao, đôi mắt đào hoa cùng làn da trắng mịn làm nổi bật thêm đường nét lạnh lùng đầy kiêu ngạo. Khiến người ta nhìn không rời mắt.

Cậu ấy đang chơi game cùng đám bạn, nụ cười thoáng qua nơi khóe môi vừa bất cần, vừa cuốn hút đến lạ.

Tôi khựng lại một nhịp.
Rồi lại cúi đầu bước tiếp, như thể chẳng có gì. Nhưng tim trong lồng ngực tôi thì chẳng nghe lời. Tôi muốn bắt chuyện với cậu ấy, tôi muốn giống như những bạn nữ khác có thoải mái nói chuyện với cậu ấy.

"Thôi thì... cuối cấp rồi, còn gì để mất đâu?" Tôi tự nhủ, nhẹ đến mức chẳng ai nghe thấy, trừ chính mình.
Dù chỉ là bạn... tôi cũng muốn thử một lần được bước vào thế giới của cậu.

“Lại ngủ! Cái tên này đi học hay đi ngủ vậy hả?” Tôi nghĩ thầm, đứng trước bàn mình.

Cậu ta Phong Điền đang gục đầu ngủ say, tay còn ôm khư khư cái balo như gối ôm.

Tôi gõ nhẹ vào tay cậu ta.
“Này, dậy đi ông nội. Cho tôi vào chỗ.”

Phong Điền cựa mình, nhăn nhó như con mèo bị gọi dậy giữa mùa đông:
“Châu à… tan học rồi à…?”

“Tan cái đầu cậu, giờ là tiết hai thôi đó!” Tôi trợn mắt.

“Ôi thế là còn ba tiết nữa…” Cậu ta rên rỉ, kéo áo che mặt như đang bị đời chèn ép.

Tôi hết kiên nhẫn, hất nhẹ vai cậu ta:
“Cậu không định cho tớ vào à!”

Cậu ta nhích qua một tí, mắt vẫn lim dim:
“Châu ơi… cậu dữ quá, ai mà lấy cậu chắc khổ lắm…”

Tôi cười khẩy, ngồi xuống, tiện tay đẩy cái balo của cậu ta sang bên.
“Lo mà giữ cái thân cậu trước đi. Học hành như zombie, còn ngủ như gấu đông.”

Phong Điền lèm bèm, giọng mơ màng:
“Trong mơ tớ còn giải phương trình bậc hai đấy, tớ gọi đó là học tập tiềm thức…”

Tôi phì cười, mở sách ra, nhưng không hiểu sao vẫn lén liếc sang. Gương mặt góc cạnh với đường xương hàm rõ ràng, sống mũi cao và thẳng, cạnh bên trái có một nốt ruồi nhỏ nằm gần sống mũi, khiến gương mặt anh thêm phần sắc sảo. Dù cậu ta có đẹp thật thì trong mắt Hoài Châu cậu ta cứ như thằng trẩu vậy, mấy em gái lớp dưới thích cậu ta chắc sẽ hối hận vì nam thần của mình được mỗi cái nhan sắc. Cậu ta lại gục đầu ngủ tiếp.

Hoài Châu lắc đầu cứ thế này liệu cậu ấy có thi được đại học không nhỉ? .

Thầy Toán bước vào lớp, khuôn mặt đăm đăm như phủ một tầng sát khí. Chỉ vừa đặt chiếc cặp xuống bàn, thầy đã lập tức cầm viên phấn kẻ bảng thành bốn phần, từng đường kẻ thẳng tắp, dứt khoát.

Cả lớp bất giác nhìn nhau.

“Lại khó ở rồi,” lớp tôi thì thầm to nhỏ.

“Nhìn mặt thầy căng thế,”

“Nay, kiểm tra bốn bạn nhé, bạn nào là người may mắn của thầy đây?”

Thầy không nói không rằng, quay người viết lên bảng một danh sách. Mỗi nét phấn chạm bảng như tiếng chuông báo tử. Chúng tôi đều nơm nớp lo sợ mình sẽ là cái đứa “may mắn”đấy.

Khi cái tên thứ nhất hiện ra Phan Hoài Châu cả lồng ngực tôi chùng xuống.
Cái tên thứ hai Trần Đình Quân gây ra một tiếng “Ồ” khe khẽ từ mấy đứa bàn dưới.
Rồi tiếp theo là hai cái tên nữa, nhưng tôi chẳng còn tâm trí đâu để nhớ. Những người may mắn thoát nạn thì thở phào nhẹ nhõm,

“Trật tự,” Thấy quát lên “Đừng có mà vui mừng quá sớm, rồi sẽ đến lượt mấy cô cậu thôi,”.

Tôi nuốt nước bọt. Không biết lo vì sắp bị kiểm tra hay lo vì... tôi sẽ phải đứng cùng một chỗ với Đình Quân đây?

Tôi lê bước lên bảng. Trong đầu chỉ còn đúng ba chữ: Hồi hộp ghê.

Kiểm tra đã đủ áp lực, giờ lại còn phải đứng cạnh Đình Quân người mà tôi thầm thích từ lớp 10 đến giờ vẫn chưa đủ can đảm mở miệng bắt chuyện. Mỗi lần nhìn cậu ấy là não tôi ngắt kết nối, tim thì chơi trống trận.

Cậu ấy thong thả bước lên, dáng vẻ ung dung như đi dạo, mắt nhìn bảng, tay đút túi quần. Còn tôi... đứng cách chưa tới nửa mét mà thấy như có cả một cái hố vũ trụ ngăn cách.

Tôi liếc trộm cậu một cái . Cậu đứng trước mặt cô, cao lớn, vai rộng, mang theo một thứ khí chất lười biếng nhưng áp đảo, bắt gặp ánh mắt cậu ấy cũng đang nhìn sang.
Tôi giật mình, quay mặt đi ngay, cổ nóng ran.

“Ê giúp tớ nhá,” giọng nói bên cạnh làm Hoài Châu giật mình nhìn sang, là Phong Điền thì ra cậu ta cũng bị gọi lên bảng.

“Tớ còn chưa xong phần của mình, lại phải lo cho cậu nữa à?” Hoài Châu rít khẽ qua kẽ răng, giọng nhỏ đủ để chỉ hai người nghe.

“Thì cậu làm xong phần cậu rồi quay qua giúp tớ,” Phong Điền nói tỉnh bơ, mặt dày đến mức khiến người ta muốn cho một cú.

Hoài Châu lườm nguýt, trong lòng thật sự muốn chửi thề một câu cho hả giận. Nhưng... bên cạnh lại là Đình Quân.
Thôi đành nhịn, giữ thể diện!

Tôi nhìn bài toán trên bảng, cũng ổn, tôi biết làm. Không uổng công đi học thêm mà. Tôi viết lia lịa trên bảng, bên cạnh Phong Điền cảm thán “oa, oa giỏi quá”, “giúp tớ nữa,”.

Cậu ta lải nhải quá nhiều khiến tôi không thể không giúp, dù sao cũng là bạn lâu năm.

Tôi định quay sang giúp Phong Điền, đột nhiên Đình Quân lên tiếng.

“Châu, cậu xem giúp tớ xem tớ đã làm đúng chưa?”

Tôi hơi bất ngờ, tôi từ từ quay sang, ánh mắt cậu ấy đã nhìn thẳng vào tôi từ lúc nào. Khoảng cách gần đến mức tim tôi nhảy tưng tưng như muốn nhảy xổ ra ngoài. Cậu ấy cao hơn tôi một cái đầu. Cậu ấy không cười, nhưng ánh mắt dịu dàng một cách lạ kỳ.

Tôi nuốt khan, giọng lạc đi một nhịp:
“Ờm… để tớ xem…”

Bên cạnh, Phong Điền không biết trời đất gì vẫn tiếp tục lải nhải:
“Chơi kỳ nha, tớ nhờ trước mà giờ giúp người khác trước!”

“Quay qua đây mà,” Cậu ta kéo lấy cánh tay của tôi, khiến tôi bị mất thăng bằng loạng choạng lùi về phía sau.

Đột nhiên, một cánh tay khác cũng nắm lấy tay còn lại của tôi, giữ chặt. Tôi ngẩng lên, nhận ra đó là Đình Quân. Ánh mắt cậu ấy nhìn tôi, sâu thẳm như muốn nói gì đó, nhưng lại chỉ im lặng, cánh tay vững vàng giữ tôi lại.

Hai tay bị hai người nắm lấy, tôi cảm thấy một làn sóng xấu hổ bất ngờ ập đến, mặt tôi nóng bừng. Tiếng xì xào từ các bạn trong lớp bắt đầu vang lên, những ánh mắt nhìn về phía tôi khiến tôi càng thêm lúng túng.
“Cậu làm sao thế, tớ chỉ kéo nhẹ thôi mà?” – Phong Điền nhăn mặt, giọng có phần hờn dỗi, nhưng lại khiến không khí trở nên khó xử gấp đôi.

“Ha… hai cậu bỏ tớ ra trước đã…” mặt tôi đỏ bừng, như thể toàn bộ nhiệt độ cơ thể đang dồn hết lên mặt.

Dưới lớp bắt đầu râm ran những tiếng thì thầm:

“Ủa? Gì vậy? Mấy người này chơi trò gì mới à?”

“Nhìn như tình tay ba ấy…”

“V*i thật! Lần đầu tao thấy cảnh như phim truyền hình phát sóng trực tiếp luôn!”

Tiếng cười khúc khích xen lẫn mấy câu xì xào khiến tôi chỉ muốn bốc hơi tại chỗ. Thầy giáo đang ngồi bàn giáo viên ngẩng đầu lên, nheo mắt nhìn phía bảng.

“Mấy cô cậu lên làm bài hay đang đóng phim truyền hình tình cảm tuổi học trò thế hả?”

Cả lớp cười ồ, hai người đó cũng tự động bỏ tay tôi ra.

“Dạ... em xin lỗi thầy, em làm bài ngay ạ.”

Phong Điền vẫn chưa chịu buông tha, huých nhẹ cùi chỏ vào tôi:
“Thấy chưa, ai biểu bỏ bạn cũ theo người mới?.”

Tôi trừng mắt lườm cậu ta một cái:
“Cậu im miệng lại cho tớ, nói thêm câu nữa là tớ giẫm lên chân cậu đó!”

Đình Quân đứng bên cạnh, im lặng như đang suy nghĩ gì đó. Một lúc sau, cậu ấy nghiêng đầu nói nhỏ:
“Xin lỗi... tớ chỉ sợ cậu ngã thôi.”

Tôi liếc nhìn cậu ấy, mặt vẫn còn đỏ, tim thì đập như sấm.

“Không sao... cảm ơn cậu,” tôi lí nhí, chẳng dám nhìn thẳng nữa.

Nhưng... khoan. Hình như... Đình Quân cũng đang đỏ mặt?

Tôi nghiêng đầu liếc trộm lần nữa.

Không phải hoa mắt.

Mặt cậu ấy thật sự đỏ.

Hửm?

Phong Điền lại xen vào:
“Ê ê, không sao gì mà mặt đỏ như cà chua chín thế kia? Còn cảm ơn dịu dàng nữa? Chê nha.”

Tôi quay sang giơ nắm đấm ra đe dọa:
“Cậu có tin là tớ cho cậu ăn phấn không?”

“Đồ hung dữ,” Phong Điền bĩu môi.

Tôi quay lại với bài toán dở dang, cố gắng lờ đi những lời bàn tán phía dưới, lờ đi sự lải nhải của Phong Điền. Lúc này tâm trí tôi chỉ nghĩ về cái chạm tay vừa rồi.

Tôi đã thích cậu ấy từ lâu là kiểu rung động len lén, giấu kín, chưa bao giờ dám để lộ. Cứ tưởng sẽ mãi như thế, chỉ nhìn từ xa, chỉ thầm thích trong yên lặng. Nhưng hôm nay… cậu nắm tay tôi. Dù chỉ là trong một khoảnh khắc bất ngờ, dù chẳng nói gì nhiều, tim tôi vẫn rối tung như vết mực loang.

Tôi không rõ cậu nghĩ gì. Là vô tình hay cố ý, là quan tâm hay chỉ vì lịch sự tôi chẳng biết. Nhưng tôi biết chắc một điều: cảm xúc tôi dành cho Đình Quân, chưa từng thay đổi.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc