Chầm Chậm Lạnh Nhạt

Chương 6: Đèn ngủ - "Em không thích người khác nhìn em thay đồ."

Trước Sau

break

Thương Mục Chi không chỉ nói chuyện rất ddễ làm người ta tức giận, còn rất biết cách làm người khác khó xử.

Người đâu mà khi phát hiện mình bị chặn, còn trực tiếp hỏi trước mặt.

Lương Tây Nguyệt giả vờ không biết, nhíu mày làm vẻ rất vô tội.

"Chặn cái gì chứ?"

Thương Mục Chi nhìn cô một cái, lấy điện thoại ra, rồi đưa màn hình wechat cho cô xem.

Trên màn hình rõ ràng là những tin nhắn chưa gửi đi, bên dưới còn có thông báo hệ thống tin nhắn nhắc nhở.

Lương Tây Nguyệt có chút xấu hổ, nhưng vẫn cứng đầu nói:

"Sao lại như thế này, lỗi hệ thống thì phải."

Cô vừa nói vừa cầm điện thoại trên tủ đầu giường, mở wechat ra, ngón tay nhanh chóng ấn vào màn hình, đưa người ra khỏi danh sách đen, rồi mới nói:

"Anh xem lại đi."

Thương Mục Chi cầm điện thoại lên, khá hợp tác mà không vạch trần cô, gửi cho cô một ký tự đơn giản.

Lần này không hiện lại dấu chấm than đỏ trước đó.

Lương Tây Nguyệt lập tức nói:

"Nhìn đi, chắc chắn là điện thoại của anh bị lỗi rồi."

Thương Mục Chi nâng mày, thu điện thoại lại, nhìn bộ đồ ngủ của cô:

"Tối nay ngủ ở đây?"

Lương Tây Nguyệt gật đầu:

"Em đều đã tắm xong rồi."

Ý ở mặt chữ là cô sẽ không quay về cùng với anh.

Thương Mục Chi gật đầu, ngược lại lại không nói gì, chỉ đứng dậy, nhưng không có ý định ra ngoài, mà lại bắt đầu đứng bên giường cô tháo cúc áo.

Lương Tây Nguyệt giật mình, lập tức nhìn về phía cửa:

"Anh làm gì vậy?"

Thương Mục Chi đã tháo hai cúc áo, nghe xong quay đầu nhẹ nhàng, bình tĩnh mà liếc cô một cái:

"Không phải là tối nay ngủ ở đây sao?"

Lương Tây Nguyệt có chút nghẹn lời, ngừng lại một lát rồi kéo chăn xuống giường, giọng điệu có phần ủ rũ nói:

"Em vẫn nên về thì hơn."

Thương Mục Chi nhìn chiếc giường công chúa của cô, ung dung thản nhiên nói:

"Cũng được."

Lương Tư Nguyệt nhíu mày mở tủ tìm quần áo.

Thương Mục Chi đứng bên giường nghịch chiếc đèn ngủ nhỏ ở đầu giường của cô.

"Đừng làm hỏng của em đấy."

Lương Tây Nguyệt nhìn thấy anh vẫn chưa đi, cau mày nói: "Đóng cửa lại."

Chiếc đèn ngủ đó cô đã mua khi đi du lịch ở Vân Nam, hình dạng nấm màu xanh, rất đặc biệt, sau đó cô còn tự mình vẽ mấy hình ngôi sao lên trên mặt đó.

Thương Mục Chi thu tay lại, một tay nhét vào túi quần, bước qua đó, đóng cửa phòng từ bên trong.

Lương Tây Nguyệt ngây người một lúc, nhìn anh: "Anh không ra ngoài sao?"

Động tác đóng cửa từ bên trong của Thương Mục Chi rất tự nhiên, quay đầu nhìn cô:

"Phải ra ngoài à?"

Lương Tây Nguyệt gật đầu, cảm thấy lý rất hợp lý mà nói: "Em phải thay đồ."

Thương Mục Chi khẽ ừ một tiếng, nhìn cô: "Vậy thì?"

Biểu cảm và giọng điệu của anh đều rất bình thản như là chuyện đương nhiên.

Ngược lại là Lương Tây Nguyệt có chút ngẩn ngơ, nhưng khi nhìn vào ánh mắt của anh cô rất nhanh đã hiểu ra.

Hai người họ đâu phải vợ chồng giả ngoài miệng, ngoài tình cảm chưa chín muồi ra, mọi chuyện khác đều đã làm rồi, chắc chắn không có chuyện phải xấu hổ khi vô tình thấy đối phương thay đồ còn sẽ tránh rồi nói ý xin lỗi. Ở dưới góc nhìn của Thương Mục Chi là vậy.

"Em không thích người khác nhìn em thay đồ." Lương Tây Nguyệt vẫn kiên trì: "Anh đi ra ngoài, đóng cửa lại từ bên ngoài cho em."

Thương Mục Chi nhìn cô một cái, ánh mắt có chút sâu sa, nhưng có lẽ vì ở nhà họ Lương cái gì cũng chưa nói, quay người rời khỏi phòng ngủ.

Lương Tây Nguyệt thay xong quần áo rồi xuống tầng tiện thể mang theo chiếc đèn ngủ mà trước đó cô để lại bên này.

Đã gần rạng sáng, Lương Trầm Tinh có thói quen ngủ sớm, Lâm Thu Ý vẫn đang ở dưới tầng nói chuyện với Thương Mục Chi.

"Đây là tấm ảnh lúc Thất Nguyệt năm tuổi, đứa trẻ này, từ nhỏ đã nghịch ngợm."

"Tính cách cũng không biết giống ai."

Hai người đang đứng cạnh lò sưởi trong phòng khách nói chuyện, có vẻ như đang nhìn cái gì đó.

Lương Tây Nguyệt lười không muốn qua đó, đặt chiếc đèn ngủ lên quầy bếp, rồi đi đến tủ lạnh mở một chai sữa lạnh ra uống.

Lâm Thu Ý thấy cô xuống, lập tức nở nụ cười tươi.

"Được rồi, Mục Chi con đưa con bé về đi, hôm khác lại cùng nhau qua đây ăn cơm."

Lương Tây Nguyệt đứng cạnh quầy bếp uống sữa, không nói chuyện với họ.

"Tối nay uống ít đồ lạnh thôi, cẩn thận lần sau lại đau bụng." Lâm Thu Ý đi đến, lấy chai sữa lạnh trong tay cô, lại nhỏ tiếng nhắc nhở: "Về nhà đừng cáu kỉnh, nghe lời chút."

"…"

Lương Tây Nguyệt luôn cho rằng tính tình mình là tốt nhất trong nhà họ Lương, nếu không thì cô cũng chẳng đồng ý cuộc hôn nhân không rõ lý do này, không hiểu vì sao Lâm Thu Ý lại nói lời như vậy, nhưng vẫn không phản bác lại, chỉ lơ đãng "ừ" một tiếng.

Lâm Thu Ý nói xong liền lên tầng.

Thương Mục Chi vẫn đứng bên đó chưa động đậy, Lương Tây Nguyệt ôm chiếc đèn ngủ đi tới, thúc giục anh.

"Còn không về thì trời sáng đấy."

Thương Mục Chi ừ một tiếng, ánh mắt lướt qua mặt cô dừng lại hai giây, rồi lại tiếp tục nhìn vào thứ trong tay.

Lương Tây Nguyệt nhíu mày, bước lại gần hơn một chút, mới phát hiện ra trong tay Thương Mục Chi đang cầm một cuốn album, lập tức hiểu ra rằng lúc nãy Lâm Thu ý đang nói gì với anh.

"Anh!"

Mặt Lương Tây Nguyệt có chút đỏ, đưa tay đến giật cuốn album từ tay anh.

Thương Mục Chi rất nhẹ nhàng mà đưa tay lên, ngược lại dễ dàng nắm lấy tay cô đưa ra, không nhanh không chậm nói,

"Làm gì đấy?"

Lương Tây Nguyệt nhìn vào cuốn album trong tay anh:

"Anh xem cái này làm gì, không được xem."

Thương Mục Chi nhìn xuống cô, hơi bất ngờ nhướn mày, giải thích nói: "Vừa nãy mẹ lấy đưa anh xem, nói có ảnh hồi nhỏ của em."

Mặt Lương Tây Nguyệt vẫn có chút đỏ, nhưng giọng điệu rất hung dữ nói:

"Có gì hay mà xem."

Cuốn album gia đình là cuốn album do Lâm Thu Ý tạo ra, trong đó chứa không ít ảnh, phần lớn đều là ảnh của Lương Trầm Tinh và một nhà ba người bọn họ, ảnh của Lương Tây Nguyệt rất ít, sau này là do Lâm Thu Ý đặc biệt từ chỗ ông nội lấy qua đây.

Thương Mục Chi nhìn khuôn mặt có chút đỏ của cô, dừng lại một chút, rồi đóng cuốn album lại, nắm lấy tay cô rồi nói:

"Anh không xem nữa, đi thôi."

Mặt Lương Tây Nguyệt vẫn không quá vui, bộ dạng rất không cảm kích, giật tay ra khỏi lòng bàn tay anh, ôm cái đèn ngủ nhỏ sơn màu xanh như đồ thủ công của trẻ con ở trường mầm non rồi đi rất nhanh ra ngoài.

Xe của Thương Mục Chi đậu ở ngoài, Lương Tây Nguyệt tự mình mở cửa sau và ngồi vào trong.

Thương Mục Chi lên xe, qua gương chiếu hậu nhìn người một cái:

"Ngồi ghế phụ."

Lương Tây Nguyệt quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, giả vờ không nghe thấy, một lúc sau mới lên tiếng:

"Đưa em về căn hộ ở bên Đại học Hồng Kông."

Có ý hoàn toàn xem Thương Mục Chi như tài xế.

Không gian trong xe trở nên yên tĩnh, Thương Mục Chi không khởi động chiếc xe, chỉ đặt tay lên vô lăng.

Không gian bí bách, có một cảm giác áp bức không thể giải thích được, Lương Tây Nguyệt có chút chịu không nổi, nặng nề ngả người ra dựa vào ghế sau, muốn mở cửa xuống xe:

"Không lái xe thì em quay về đi ngủ đấy."

"Ừm"

Giọng Thương Mục Chi bình thản, ánh mắt không chút cảm xúc nhìn cô qua gương chiếu hậu, rồi lại lặp lại một lần:

"Lên phía trước ngồi."

"…" Lương Tây Nguyệt giận dữ siết chặt nắm tay, ôm đèn ngủ nhỏ, kéo cửa xe, rồi đi lên ghế phụ.

Cửa xe bị đóng lại từ bên trong với một âm thanh nặng nề, Lương Tây Nguyệt dựa vào ghế phụ, quay sang nhìn sang người bên cạnh:

"Có thể đi chưa?"

Thương Mục Chi quay đầu nhìn qua cô một cái, ánh mắt dừng lại ở vai cô:

"Thắt dây an toàn."

"…"

Thắt xong dây an toàn, cuối cùng Thương Mục Chi cũng khởi động xe.

Đã gần qua một giờ sáng, giờ này đường xuống núi không có ai, cả đường đều rất yên tĩnh.

Lương Tây Nguyệt tựa vào cửa sổ xe có chút chán, ôm đèn ngủ cúi đầu xem điện thoại.

Lúc trước cô đã thêm wechat của công ty HR, lúc chiều đã gửi hồ sơ của mình qua đó, thời gian đi báo cáo nhận offer là vào thứ hai tuần sau.

Xe chạy xuống dưới chân núi, thời gian đợi đèn đỏ có chút dài, dừng lại một lúc khá lâu.

"Em đang tìm việc sao?"

Thương Mục Chi đột nhiên lên tiếng, giọng nói lạnh lùng vang lên giữa không gian yên ắng trong xe có vẻ có chút bất ngờ.

Động tác tay Lương Tây Nguyệt dừng lại một chút, tắt màn hình điện thoại, nâng cằm lên chút:

"Em đã tìm được rồi."

Thương Mục Chi nâng mí mắt, ánh mắt lãnh đạm liếc nhìn mặt cô, giọng điệu rất nhẹ nhàng:

"Công ty nào? Hay là viện thiết kế?"

Lương Tây Nguyệt học khoa kiến trúc, nữ sinh khoa kiến trúc rất ít, sau khi tốt nghiệp, phần lớn đều quay về chốn cũ vào viện thiết kế làm việc hoặc giống như Khương Ảnh bọn họ vào những công ty bất động sản.

"Bancan." Lương Tây Nguyệt trả lời, giọng điệu có chút tự hào.

Bancan là một công ty kiến trúc khá mới được thành lập vào vài năm trước, nhưng hai năm nay phát triển rất nhanh, mức độ cạnh tranh để có được offer làm việc ở đây còn khắc nghiệt hơn nhiều so với các tập đoàn lớn.

Người sáng lập công ty cũng là một đàn anh tốt nghiệp từ Đại học Hồng Kông, lúc trước Lương Tây Nguyệt ở trường từng gặp qua trong ngày kỷ niệm thành lập trường.

Thương Mục Chi tay đặt trên vô lăng, đối với vấn đề này không bình luận gì, chỉ ừ một tiếng:

"Bao giờ đi báo danh có mặt?"

"Thứ hai tuần sau." Lương Tây Nguyệt nhìn anh một cái, có chút đề phòng: "Sao vậy? Không lẽ là anh quen sếp của chúng em?"

Thương Mục Chi cũng học khoa kiến trúc ở Đại học Hồng Kông, chẳng qua sau khi anh học xong đại học thì đi Luân Đôn học MBA, sau đó bắt đầu tiếp quản công ty gia đình.

Đèn giao thông đổi màu, Thương Mục Chi đổi hướng vô lăng quay đầu xe, ánh mắt hướng về tình hình giao thông phía trước, không nhanh không chậm nói:

"Quen, nhưng không thân."

Lương Tây Nguyệt ồ một tiếng, không nói thêm gì.

Không thân mới là tốt nhất.

Đến nhà đã gần một giờ sáng.

Thương Mục Chi đưa cô xuống gara tầng dưới, cùng nhau vào thang máy.

Lương Tây Nguyệt vốn không muốn để anh đi lên, nhưng cả một buổi tối đi qua đi lại đã rất mệt rồi, cũng không còn sức nói với anh, chỉ đành để anh cùng lên tầng.

Mặc dù căn hộ là do Thương Mục Chi trả tiền mua, nhưng lại viết tên của cô, phần lớn thời gian cũng là một mình cô ở.

Khi nhập mã mở cửa Lương Tây Nguyệt cố tình đưa tay che trước màn hình nhập mã.

Thương Mục Chi đứng sau lưng cô, dáng người anh cao, gần 1m9, cao hơn Lương Tây Nguyệt gần nửa cái đầu, từ trên nhìn xuống rất rõ ràng, mọi con số đều rõ mồn một bị anh nhìn thấy, nhưng không nhắc nhở cô.

Cửa mở với một tiếng ting.

Lương Tây Nguyệt rất không tình nguyện để anh theo vào cùng, nhưng ngay ở lối vào không để anh tiếp tục bước vào, mở miệng nói:

"Anh đợi một chút, đứng ở đây đừng đi đâu."

Thương Mục Chi đứng ở lối vào, tầm mắt liếc nhìn vào phòng khách, không bước vào, nhưng bình thản nói:

"Trong nhà có giấu người à?"

"Anh mới giấu người đó!"

Lương Tây Nguyệt có chút nổi giận, nhét đèn ngủ cho anh, rồi quay người mở tủ giày.

Thương Mục Chi dựa vào khung cửa, thấy cô từ trong tủ giày lấy ra một đôi dép lê màu hồng hình thỏ thay vào với tốc độ rất nhanh, sau đó chạy vào phòng khách bên đó, qua vài phút mới quay lại, tay cầm một đôi dép lê đen ném cho anh:

"Thay vào rồi đi vào."

Lần trước Thương Mục Chi đến căn hộ bên này là khoảng nửa năm trước, lúc Tết Nguyên Đán, hai người ăn xong cơm tất niên ở nhà họ thương, Lương Tây Nguyệt uống say, sống chết ồn ào không muốn về phòng cưới bên đó, anh mới cùng đến căn hộ này.

Lúc đó không có dép, hai người ở lại bên này hai ngày, đều là Thương Mục Chi gọi người đặt đồ mang theo bao cao su cùng với dép dùng một lần giao lên đây.

Dép đen trên sàn tuy không phải loại dùng một lần, nhưng trông cũng khá rẻ, mác còn chưa cắt.

Thương Mục Chi thay dép rồi bước vào phòng khách.

Phòng khách rất sạch sẽ, chỉ là có không ít đống tài liệu trên sofa và thảm, máy tính xách tay cũng để ở trên đó, vẫn chưa đóng lại, trên thảm là bản vẽ và bộ lego chưa lắp xong.

Lương Tây Nguyệt ở trong phòng ngủ, cửa không đóng, bên trong truyền ra chút tiếng động.

Anh đi qua đó, Lương Tây Nguyệt vừa hay bước ra, ôm lấy chăn ga gối đệm.

"Anh ngủ phòng khách."

Cô trực tiếp nhét chăn cho anh, rất không có thành ý mà nói dối:

"Kinh nguyệt tháng này của em đến rồi."

Thương Mục Chi đặt đèn ngủ trên tay lên bàn trà, không nhận lấy chăn mà cô đưa qua, chỉ nhìn xuống cô:

"Ý gì? Lại nữa?"

Lương Tây Nguyệt mặt không đổi sắc nói linh tinh:

"Đúng vậy, mà sau này có thể sẽ có rất nhiều thời gian em không thể thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, vì em bị rối loạn kinh nguyệt."

Thương Mục Chi im lặng một lúc, không nghi ngờ, chỉ hỏi: "Như vậy lâu chưa?"

Lương Tây Nguyệt thuận miệng nói:

"Khá lâu rồi."

"Ừm." Ánh mắt Thương Mục dừng lại ở ngón tay cô thường nắm chặt khi nói dối, mở miệng nói: "Được, biết rồi, lần sau sẽ đưa em đi bác sĩ."

"…" Lương Tây Nguyệt lắc đầu,

"Không cần đâu, em đã…"

"Không phải buồn ngủ sao?" Thương Mục Chi ngắt lời cô, liếc nhìn cái chăn cô đang ôm, vẫn như cũ không nhận, chỉ nhẹ nhàng nói:

"Không cần chăn, anh ngủ phòng chính."

"…"

Ngày hôm sau sắp đến trưa Lương Tây Nguyệt mới tỉnh dậy, hôm qua sau khi cô ngủ không biết Thương Mục Chi lên giường lúc nào.

Từ phòng ngủ bước ra Thương Mục Chi cũng đã không còn ở đó nữa, nhưng ở phòng khách bên đó những bản vẽ trên sofa đã được dọn dẹp, bộ lego cũng đã được lắp xong.

Cô sững sờ một chút, đi lại gần, nhìn chằm chằm vào bộ lego đã ghép xong một lúc,

Có vẻ như trong bốn năm hôn nhân này, lần đầu tiên có một loại cảm giác rất chân thật, cảm giác bản thân thực sự đã kết hôn với Thương Mục Chi.

 

break

Báo lỗi chương