Cuối tuần Lương Tây Nguyệt đến ký túc xá trường một chuyến để chuyển những đồ lúc trước vẫn chưa chuyển hết đến căn hộ bên này.
Nữ sinh khoa kiến trúc vốn đã ít, học đến nghiên cứu sinh thì càng ít hơn, cho nên ký túc xá của bọn họ chỉ có ba người, vẫn còn một giường còn trống, chuyên để đồ của mấy người bọn họ.
Tháng trước Khương Ảnh và Hứa Thư Duyệt đã tìm được công việc và dọn ra khỏi ký túc xá rồi, ở một công ty bất động sản nổi tiếng còn ở cùng một bộ phận, thế nên trực tiếp cùng nhau thuê một căn nhà.
Tuần trước Lương Tây Nguyệt có chuyến đi đột xuất đến Luân Đôn, còn chút đồ vẫn chưa dọn dẹp xong, nên để ở trên giường trống.
Dọn đồ xong, ký túc xá cơ bản đã trống không, trước khi đóng cửa Lương Tây Nguyệt có chút lưu luyến mà chụp một tấm ảnh gửi vô nhóm của ba người họ.
Khương Ảnh và Hứa Thư Duyệt chắc là đang lười biếng trong giờ làm nên trả lời rất nhanh, gửi mấy cái icon khóc lớn thể hiện sự luyến tiếc, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại như này là cô đã về trường.
Khương Ảnh: [Nhưng mà cậu về nước lúc nào thế?]
Hứa Thư Duyệt: [Đúng thế, cậu như này là mới đi hai ngày? Ba ngày?]
Khương Ảnh: [Ly hôn thành công chưa, gã đàn ông đó thả người không?]
Lương Tây Nguyệt nhìn thấy tin nhắn của hai người gửi đến spam liên tục, có chút đau đầu, vừa nghĩ đến bản thân không ly hôn thành công mà còn ngủ cùng với Thương Mục Chi, dứt khoát chỉ đọc rồi gửi bừa mấy icon.
Chuyện kết hôn của cô và Thương Mục Chi không giấu Khương Ảnh và Hứa Thư Duyệt, năm ba xin nghỉ hai ngày về lấy giấy chứng nhận xong đã nói với họ rồi, chỉ là không nói đối tượng kết hôn là Thương Mục Chi.
Chỉ nói là trong nhà giới thiệu cho một anh trai, có chút lớn tuổi.
Ở cùng ký túc xá mấy năm họ cũng đại khái hiểu rõ gia cảnh của Lương Tây Nguyệt không bình thường, lại đột nhiên kết hôn như thế, khả năng cao là không phải cô tự nguyện.
Nhưng bình thường Lương Tây Nguyệt không nhắc về chuyện gia đình với bọn họ, bọn họ cũng không hỏi nhiều, còn về ly hôn đơn thuần là hôm đó sau khi xem xong phim bản thân cô nói ra, Khương Ảnh bọn họ cũng vì vẫn luôn chưa gặp qua Thương Mục Chi nên đều biểu thị tán thành.
Chỉ là nếu để bọn họ biết gã đàn ông mà bị họ ngày ngày treo trên miệng mắng tới mắng lui chính là người được ghi tên vào lịch sử đại học Hồng Kông, Thương Mục Chi làm cả viện thiết kế bọn họ gần như đều tôn sùng như thần tượng, bọn họ sẽ có phản ứng gì.
Buổi chiều tài xế trong nhà đúng giờ đến đón cô về nhà ăn cơm.
Mấy năm nay công việc của Lương Tắc Chính rất bận, phần lớn thời gian đều ở bên đó, trong nhà chỉ có một mình Lâm Thu Ý ở.
Mấy năm trước bà cũng bận, mỗi một buổi triển lãm tranh và thi đấu của Lương Trầm Tinh bà đều không bỏ sót, bất cứ lúc nào cũng bên cạnh chăm sóc cô ấy, nhưng những năm gần đây Lương Trầm Tinh đã nổi tiếng vang dội từ lâu, cũng không bận như trước nữa, phần lớn thời gian đều ở Italy, thỉnh thoảng mới về nước.
Lâm Thu Ý cũng không còn ở bên cạnh cô ấy nữa.
Khi về đến nhà thì trời đã tối, lúc này đèn đường biệt thự bán sơn sớm đã sáng.
Lương Tây Nguyệt vào nhà không nhìn thấy Lâm Thu Ý, trong nhà chỉ có người giúp việc người Philippines - Lê Á đang lau nhà trong bếp.
Cô vào nhà đặt túi xuống, đi tìm nước uống trước, thuận miệng hỏi Lê Á bên cạnh,
"Mẹ cháu đâu?"
Năm đó từ khi Lương Tây Nguyệt vừa về Hồng Kông bị bảo mẫu trong nhà ngược đãi, Lâm Thu Ý đã sa thải những người làm ban đầu đó.
Lê Á vừa chuẩn bị trả lời, cầu thang bên đó truyền đến tiếng của Lâm Thu Ý:
"Thất Nguyệt"
Cô quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Thu Ý kéo theo Lương Trầm Tinh trên mặt toàn ý cười từ trên tầng đi xuống.
"Mau xem quần áo mà chị con đem về cho con có đẹp không?"
Trên người Lâm Thu Ý mặc một bộ sườn xám màu trắng ngà, còn đặc biệt chăm sóc tóc một chút, lúc nãy hẳn là đã đi lên tầng thay quần áo.
Lương Tây Nguyệt mở nắp chai nước soda uống một ngụm, không có ý muốn đánh giá gì, chỉ nói:
"Rất đẹp đó."
Thức ăn đã làm xong vẫn chưa bày ra bàn.
Lâm Thu Ý hiển nhiên là muốn nói chuyện với hai đứa con gái trước, gọi Lương Tây Nguyệt cùng đến sofa.
Lương Tây Nguyệt không quá tình nguyện, nhưng vẫn cầm nước soda đi qua rồi ngồi xuống.
Trên bàn trà vẫn để một cái hộp, bao bì khá đẹp.
"Đây là quà của chị con đem về cho con, xem đi."
Lâm Thu Ý vui vẻ nói.
Lương Tây Nguyệt liếc nhìn cái hộp một lần.
Lương Trầm Tinh tính cách lạnh nhạt, sức khỏe cũng không tốt, cơ bản là ngâm trong ấm sắc thuốc mà lớn lên, sau này bức vẽ nổi tiếng cũng luôn đi khắp nơi trên thế giới, hai chị em rất ít khi ở chung, quan hệ luôn không thân thiết, ở ngoài đời càng không có bất kỳ liên lạc nào.
Hơn nữa hai người hoàn toàn trông không giống chị em ruột.
Vừa nhìn Lương Trầm Tinh đã biết là con của Lâm Thu Ý và Lương Tắc Chính, lúc này ngồi ở sofa đối diện tóc đen dài ngang vai, váy trắng dài, dung mạo gần như được đúc ra từ một khuôn với Lâm Thu Ý, vẻ ngoài có chút nhẹ nhàng thanh thoát lạnh lùng của bạch nguyệt quang.
Lương Tây Nguyệt lại không giống ai.
Nếu như không phải chắc chắn cô là do Lâm Thu Ý mang thai mười tháng sinh ra, thật sự có khả năng sẽ bị hoài nghi là thiên kim thật giả hào môn của loại phim gì đó.
Lương Tây Nguyệt cầm lấy cái hộp, mở ra trước mặt họ, bên trong là một cây bút máy.
Lâm Thu Ý cũng nhìn thấy:
"Chiếc bút máy đẹp quá."
Lương Tây Nguyệt nhìn nhìn chiếc bút máy, bỏ vào trong hộp: "Cảm ơn chị."
Lương Trầm Tinh ừm một tiếng: "Tốt nghiệp vui vẻ."
Lương Nguyệt Tây hơi sững sờ, trong lòng có một loại cảm giác rất khó chịu vừa có chút chua chát, ngừng lại chút rồi nói:
"Cảm ơn."
"Ôi chao mẹ quên cả chuẩn bị quà tốt nghiệp cho Thất Nguyệt rồi." Lâm Thu Ý ở bên cạnh cười nói: "Thất Nguyệt muốn có gì, nói cho mẹ."
Lương Tây Nguyệt đóng hộp lại, nghĩ một lúc rồi nói:
"Con vẫn chưa nghĩ xong, đợi con nghĩ xong sẽ nói cho mẹ."
Lâm Thu Ý cười: "Được, vậy mẹ cũng nói với bố con một tiếng, để ông ấy cũng chuẩn bị một phần cho con."
Lương Tây Nguyệt sao cũng được, ai cũng không chê nhiều quà mà.
"Mục Chi đâu? Con tốt nghiệp nó có biết không?" Lâm Thu Ý hỏi.
Chủ đề lại quay về vấn đề này, Lương Tây Nguyệt có chút không muốn trả lời: "Vẫn chưa nói cho anh ấy biết, đợi anh ấy về nước rồi nói sau."
Lâm Thu Ý sững sờ một chút: "Cũng được, nhưng bây giờ con tốt nghiệp rồi có thời gian, có thể sang Luân Đôn tìm nó, còn thuận tiện có thể để Mục Chi dẫn con đi chơi một chuyến, coi như chuyến du lịch tốt nghiệp."
"Không phải hôm nay Thương Mục Chi về nước sao?"
Đột nhiên Lương Trầm Tinh mở lời.
Lương Tây Nguyệt hơi sững sờ.
Lâm Thu Ý cũng có chút ngạc nhiên, nhìn sang Lương Tây Nguyệt: "Thật sao? Hôm đó gọi điện thoại sao con không nói, hôm nay đến cùng Mục Chi."
Lương Tây Nguyệt ngập ngừng một chút, rất thẳng thắng mà nói: "Con làm sao biết hôm nay anh ấy về, anh ấy cũng không bảo con."
Lời này cô cũng không nói dối.
Thương Mục Chi thật sự không nói với cô, ngoại trừ tin nhắn và một cuộc gọi nhỡ sau khi hạ cánh ngày hôm đó, anh chẳng hề liên lạc lại với bản thân cô.
Còn chuyện anh về nước, thì càng không cần phải nói.
"Chị cũng không rõ lắm." Lương Trầm Tinh lên tiếng, ánh mắt liếc nhìn Lương Tây Nguyệt, như để giải thích: "Chị nghe bạn bè khác nói vậy."
Lương Tư Nguyệt ồ một tiếng, có vẻ như hoàn toàn chẳng quan tâm việc Thương Mục Chi có về nước không, chỉ nhìn về phía bàn ăn bên đó: "Cơm vẫn chưa xong sao, đói chết rồi."
Máy bay hạ cánh tại sân bay đã là chín giờ tối.
Hôm qua Chú Chung đã về nước trước để báo cáo việc hoàn thiện công việc ở Luân Đôn cho ông cụ, xe đang đợi sẵn ở cửa sân bay.
Thương Mục Chi lên xe ngồi vào ghế sau, cúi đầu nhìn điện thoại.
Chú Chung nhìn anh qua kính chiếu hậu, lên tiếng hỏi:
"Có muốn về nhà cũ một chuyến trước không? Bên đó ông cụ chắc là còn đang đợi cậu."
Thương Mục Chi không trả lời, đường nét khuôn mặt của anh trong bóng tối của khoang xe hiện lên lạnh lùng và mơ hồ, anh tắt điện thoại, kéo nhẹ cà vạt, tựa vào ghế, nói:
"Về Vịnh Bán Nguyệt trước."
Vịnh Bán Nguyệt là nhà cưới của anh và Lương Tây Nguyệt, bốn năm này mỗi lần về nước phần lớn thời gian anh đều ở đó.
Chú Chung sững sờ một chút, gật đầu nói được, rồi khởi động xe.
Khi đến Vịnh Bán Nguyệt trong biệt thự không có ai, Thương Mục Chi mấy năm nay không ở trong nước, số lần về nước lại rất ít, Lương Tây Nguyệt có chìa khóa ở đây, nhưng không quá muốn đến đây ở, chỉ có dì giúp việc cố định mỗi tuần đến đây dọn dẹp một lần.
Thương Mục Chi bật đèn, ngồi xuống sofa, để cà vạt ở bên cạnh, đi đến tủ lạnh lấy một chai nước lạnh, mở điện thoại gọi điện cho Lương Tây Nguyệt.
Vẫn không ai nghe máy.
Lần trước tiễn cô về nước ở sân bay Luân Đôn sau đó anh đã không còn liên lạc với cô nữa, chỉ đẩy nhanh việc hoàn thành vụ sáp nhập trong tay, rồi đặt vé máy bay sớm nhất về nước.
Vừa xuống máy bay anh đã gọi một cuộc điện thoại cho Lương Tây Nguyệt, cũng không bắt máy.
Biệt thự vắng vẻ, âm thanh gì cũng đều trở nên rõ ràng.
Anh uống hết một chai nước soda lạnh, cầm lấy áo khoác và chìa khóa xe trên ghế sofa rồi lại ra ngoài.
Anh biết Lương Tây Nguyệt không thích về Vịnh Bán Nguyệt, căn hộ gần Đại học Hồng Kông anh cũng đã đến vài lần rồi, nhưng không có mật khẩu và chìa khóa của bên đó.
Mặc dù căn nhà là anh bỏ tiền ra mua, nhưng Lương Tây Nguyệt không cho anh chìa khóa, anh cũng không có cách nào vào được.
Thương Mục Chi lái xe đến dưới căn hộ, mở wechat, gửi tin nhắn cho Lương Tây Nguyệt,
[Đang ở dưới tòa nhà của em.]
Anh rất ít khi dùng wechat, phần lớn thời gian đều giao tiếp qua email và điện thoại, nhưng thỉnh thoảng cũng mở xem wechat.
Những tin nhắn chuyện ly hôn mà Lương Tư Nguyệt gửi cho anh lúc trước anh cũng đều nhìn thấy, chỉ là cố tình không trả lời.
Gửi tin nhắn được một lúc lâu, cuối cùng nhảy ra một dấu chấm than màu đỏ
Bên dưới hiển thị một hàng chữ nhỏ – Tin nhắn đã gửi đi, nhưng bị từ chối bởi người nhận
Thương Mục Chi sững sờ một chút, nhận ra có vẻ như mình đã bị Lương Tây Nguyệt chặn rồi.
Lương Tây Nguyệt nhìn vào điện thoại thấy hai cuộc gọi nhỡ, rồcũng đưa số điện thoại của Thương Mục Chi vào danh sách đen.
Lúc nãy vừa ăn cơm ở dưới tầng xong cô đã tìm một cái cớ lên tầng đi ngủ.
Vốn dĩ rất buồn ngủ, nhưng càng nghĩ càng có chút tức giận.
Mặc dù cô và Thương Mục Chi chỉ là một cặp vợ chồng giả, hơn nữa cô đã định ly hôn rồi.
Nhưng cô vừa sang Luân Đôn tìm anh để nói chuyện ly hôn thì bị từ chối bởi lời nói lý lẽ, quay đầu một cái anh đã một mình về nước mà không nói cho cô biết.
Bây giờ gọi điện cho cô, chắc chắn là đã hạ cánh, lại muốn cô đến Vịnh Bán Nguyệt hoặc để bản thân cô ra sân bay đón anh.
Mặc dù hành vi cho vào danh sách đen rất trẻ con, nhưng cũng chẳng sao.
Bốn năm nay Lương Tây Nguyệt đã chặn anh nhiều lần, dù sao cô cứ ngủ một giấc ngày hôm sau thức dậy lại cho anh ra ngoài, Thương Mục Chi cũng sẽ không biết.
Vì anh không bao giờ chủ động nhắn tin cho cô.
Sau khi Lương Tây Nguyệt chặn xong đặt điện thoại lên đầu giường, tắt đèn phòng ngủ, chỉ để lại một chiếc đèn ngủ nhỏ ở bàn cạnh giường rồi chuẩn bị ngủ.
Số lần cô về nhà họ Lương rất ít, căn phòng này vẫn là phòng của cô khi mười mấy tuổi mới trở về Hồng Kông, trang trí vẫn là kiểu công chúa hồng và lam lúc đó, không hợp với cô bây giờ, nhưng giường thì lại rất thoải mái, cô rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ mơ màng.
"Thất Nguyệt đang nghỉ trên lầu."
"Giờ này chắc đã ngủ rồi, mẹ vào trước gọi con bé nhé?"
Giọng Lâm Thu Ý mơ hồ từ ngoài cửa truyền vào, hình như đang nói chuyện với ai đó.
"Không cần, con vào xem em ấy một chút rồi đi."
Giọng đàn ông nghe khá quen, còn có chút đáng ghét.
Lương Tây Nguyệt ngủ không sâu giấc, đã có chút nửa tỉnh nửa mơ.
Cánh cửa phòng hình như bị ai đó từ ngoài nhẹ nhàng mở ra, bước chân tiến gần về phía giường.
Một làn hương lạnh lẽo của chanh và bạc hà xộc vào mũi, như thể có ai đó đang kéo chăn ở trên người cô lên, rồi tắt luôn cả đèn ngủ trên đầu giường.
Lương Tư Nguyệt nhíu mày, có chút muốn tỉnh dậy, nhưng lại có chút buồn ngủ, ý thức mơ hồ vật lộn một lúc, lại chìm sâu vào giấc ngủ.
Giấc mơ hỗn loạn, trong mơ Thương Mục Chi đồng ý ly hôn với cô, hai người đi cục dân chính lấy giấy chứng nhận, vừa ra khỏi, Thương Mục Chi đã lại nắm tay một người phụ nữ khác vào trong.
Trong mơ Lương Tây Nguyệt sắp tức chết rồi, ngay cả nắm tay cũng siết chặt đấm mạnh xuống tấm chăn, rồi bất chợt tỉnh dậy.
Mở mắt ra, có một người ngồi bên giường, đôi mắt lạnh lùng lông mày sắc bén gương mặt tuấn tú quen thuộc, chiếc áo sơ mi đen hơi mở cổ để lộ một vùng da trắng lạnh lẽo, rõ ràng là Thương Mục Chi người đáng hận trong mơ.
Lương Tây Nguyệt trong chốc lát hoàn toàn tỉnh táo, bị dọa hết hồn: "Sao anh lại ở trong phòng em?"
Thương Mục Chi vẻ mặt bình tĩnh, chỉ nhìn lướt qua nắm tay cô đang siết chặt, rồi lạnh nhạt nói:
"Đang nằm mơ ác mộng gì vậy?"
"…" Lương Tây Nguyệt thả tay ra, lẩm bẩm nói: "Nửa đêm có một người ngồi cạnh giường, anh không gặp ác mộng à."
Cửa cũng không gõ một chút, giữa đêm dọa chết người mất.
"Mẹ dẫn anh lên đây." Mục Chi nói với giọng bình thản, gọi Lâm Thu Ý là mẹ còn thuận miệng hơn cô gọi.
Lương Tây Nguyệt nhíu mày:
"Vậy đây cũng là phòng của em."
Thương Mục Chi nghe xong nghiêm túc gật đầu, "Ừ, biết rồi, lần sau anh vào sẽ gọi em dậy."
"…" Lương Tây Nguyệt cảm thấy anh nói chuyện thật khiến người ta bực mình nhưng bản thân anh lại không biết, dừng một chút rồi cố tình giả vờ nói: "Anh sao mà…"
Câu còn chưa kịp nói hết, Thương Mục Chi đã cắt ngang cô, rất thẳng thắn hỏi:
"Có phải em đã chặn anh rồi đúng không?"
"…"