Chuyến bay của Lương Tây Nguyệt sáng sớm ngày hôm sau suýt chút nữa bị trễ.
Mặc dù Thương Mục Chi đã bảo cô rằng không sao, bản thân có thể đặt lại cho cô một chuyến bay khác về nước, hoặc cô cứ ở lại đây, qua một khoảng thời gian nữa rồi hãy quay về.
Nhưng cô vẫn kiên quyết từ chối.
Thương Mục Chi lái xe đưa cô đến sân bay.
Sương mù ở Luân Đôn có chút dày đặc, Lương Tây Nguyệt ngồi trên ghế phụ mắt lim dim buồn ngủ.
Tối qua sau khi bị đánh thức giữa đêm cô nghi ngờ mình chưa hề được nghỉ ngơi qua.
Thương Mục Chi vẫn luôn như vậy, trước đây khi lần đầu cô đến Luân Đôn cũng thế.
Gần như đằng đẵng một tuần, cô đều không có một giấc ngủ ngon, nhiều lần lo sợ rằng mình sẽ bị hành đến chết, còn lén lút lên mạng tìm kiếm xem vợ chồng người khác đi tuần trăng mật là như thế nào, đến đêm cuối cùng cô thật sự không chịu nổi nữa, nhân lúc Thương Mục Chi rời khỏi phòng giữa chừng, cô tự mình lén đặt vé máy bay bay về nước.
Trong bốn năm sau đó, Thương Mục Chi đã nhiều lần đặt vé máy bay cho cô đến Luân Đôn, cô đều kiên quyết không đi.
Ngoại trừ những lần hiếm hoi anh về nước, cô buộc phải vì nghĩa vụ quan hệ hôn nhân không thể không ngủ cùng anh ra, Lương Tây Nguyệt đã rất lâu không trải qua điều này.
Chiếc xe dừng lại bên ngoài sân bay, Lương Tây Nguyệt do không được ngủ ngon mà không có cách nào che giấu được tâm trạng lúc này, mặt ủ rũ đẩy cửa ghế phụ bước xuống.
Thương Mục Chi lấy vali từ cốp xe xuống giúp cô, rồi đưa tay cụng vào trán cô.
"Làm gì vậy?"
Lương Tây Nguyệt rất cảnh giác lùi lại một bước, bởi vì trong tâm trí lại tái hiện lên rất nhiều những cảnh tượng từ tối hôm qua.
Thương Mục Chi mặc trên người một chiếc áo khoác gió màu đen dài qua đầu gối, dưới cổ áo sơ mi bên trong vẫn còn dấu răng cô cắn hôm qua, anh cũng chẳng che đậy gì, chỉ liếc cô một cái, rồi cởi áo khoác của mình ra, đưa cho cô.
"Mặc vào đi."
Lương Tây Nguyệt cau mày, chê bai quần áo của anh quá xấu:
"Không cần."
Vừa nói xong đã hắt xì một cái.
Sớm nay giảm nhiệt rồi, cô chỉ mặc một chiếc áo hoodie rất mỏng.
"Em nghĩ đến việc ngay khi xuống máy bay rồi đi bệnh viện truyền dịch thì đừng mặc." Thương Mục Chi đặt quần áo vào tay cô, xách vali hành lý đi thẳng vào sân bay.
Người ở sảnh sân bay không nhiều.
Lương Tây Nguyệt từ nhỏ đã ghét đến bệnh viện, vẫn mặc áo khoác của Thương Mục Chi vào, ngồi trên ghế tựa dài chờ Thương Mục Chi giúp mình làm thủ tục ký gửi hành lý.
Vị trí bên cạnh có một cô bé đang ngồi với khuôn mặt giống như người gốc Châu Á, đôi mắt thỉnh thoảng lại đầy tò mò nhìn cô.
Lương Tây Nguyệt giả vờ như không thấy.
Cô không thích trẻ con.
Thương Mục Chi rất nhanh đã trở lại, trên tay còn cầm một phần bữa sáng, là gà rán KFC mua ở sân bay.
Lương Tây Nguyệt quay đầu đi không nhìn anh.
Thương Mục Chi ngồi xuống bên cạnh cô, đặt túi đồ ăn sáng bên cạnh cô.
"Suất ăn trên chuyến bay này có thể không ngon lắm."
Lương Tây Nguyệt mím môi, mở túi đồ ăn sáng ra.
Thương Mục Chi ngồi bên cạnh không rời đi, xem dáng vẻ là dự định đợi máy bay cùng cô.
Lương Tây Nguyệt ăn được một nửa đã no, Thương Mục Chi rất tự nhiên nhận lấy túi đồ chưa ăn hết của cô rồi giúp cô vứt đi.
Lúc quay lại thì Lương Tây Nguyệt cố ý đặt túi của cô ở vị trí anh vừa ngồi, ý tứ rất rõ ràng là không muốn anh ngồi cạnh mình.
Thương Mục Chi bước tới, cầm túi của cô lên.
"Anh bên này rất nhanh là xong việc rồi, đến lúc đó về nước sẽ không đi nữa."
Lương Tây Nguyệt không nói gì, không biết có nghe thấy hay không, chỉ cúi đầu nhấn loạn vào màn hình chiếc điện thoại chưa hề bật lên.
Thương Mục Chi tiếp tục nói:
"Đợi sau khi về nước rồi chúng ta sẽ nói chuyện kỹ hơn."
"Chẳng có gì để nói." Lương Tây Nguyệt giọng điệu cứng rắn nói.
Thương Mục Chi cúi đầu nhìn những ngón tay đang giả vờ rất bận rộn của cô, đổi chủ đề:
"Dạo thời gian trước bận quá, quà tốt nghiệp của em, anh còn chưa chuẩn bị. Có thể nghĩ xem muốn gì nhé."
Phát thanh sân bay vang lên, thông báo chuyến bay của Lương Tây Nguyệt chuẩn bị cất cánh.
Ngón tay Lương Tây Nguyệt không bận rộn nữa, đứng dậy cầm túi lên, nói:
"Gì cũng đều cho à?"
Thương Mục Chi gật đầu, nhìn chiếc áo gió buộc dây lộn xộn trên người cô, rồi giúp cô chỉnh lại cổ áo.
"Em muốn gì mà anh chưa từng cho?"
Lương Tây Nguyệt nhìn anh cúi đầu rất nghiêm túc giúp bản thân buộc lại dây đai lần nữa, hàng mi dày và dài rũ xuống, đường nét từ sống mũi đến cằm rất đẹp,nhưng chỉ là ngay cả với hành động ân cần như vậy, biểu cảm của anh vẫn có một sự lạnh lùng không hợp tình người như cũ.
"Muốn ly hôn."
Lương Tây Nguyệt nói không chút do dự.
Phát thanh lại vang lên một lần nữa, thúc giục lên máy bay.
Thương Mục Chi làm như không nghe thấy cô nói gì, tiếp tục giúp cô buộc dây áo khoác gió, nhưng thao tác thắt nút cuối cùng có chút mạnh tay.
Lương Tây Nguyệt không nhịn được nhíu mày, sau đó nghe thấy anh nói:
"Đổi cái khác đi."
Anh ngước mắt lên, tầm mắt nhìn cô, nói rất rõ ràng với cô:
"Anh không đồng ý ly hôn, em cũng không cần phải nghĩ đâu."
Lương Tây Nguyệt mím môi, còn muốn nói gì đó.
Thương Mục Chi cầm túi của cô lên, đưa cho cô:
"Lên máy bay đi, hạ cánh thì gọi cho anh."
Lương Tây Nguyệt nhìn anh một lúc, ánh mắt có phần oán giận dáng vẻ rất căm phẫn, nhưng vẫn là cái gì cũng không nói, cầm túi đứng dậy rời đi.
Lương Tây Nguyệt ngủ rất lâu trên máy bay.
Tiếp viên hàng không lúc giữa chuyến bay có lay cô dậy một lần, để mời cô dùng bữa.
Lương Tây Nguyệt khi tỉnh dậy rất dễ cáu gắt, nhưng ngoại trừ đối mặt với Thương Mục Chi ra thì cô hầu như không nổi nóng với người khác.
Cho nên cho dù là rất không tình nguyện, nhưng vẫn cố nhịn cơn bực bội để ăn hết bữa tối không mấy ngon miệng mà cô tiếp viên mang đến.
Thời gian hạ cánh là vào buổi tối ở thành phố Hồng Kông, Lương Tây Nguyệt không có thông báo cho ai biết mình trở về, nên cũng không có ai đón cô.
Cổng sân bay vẫn còn một vài chiếc taxi, Lương Tây Nguyệt lên xe và báo địa chỉ.
Cô sau khi kết hôn với Thương Mục Chi thì rời khỏi nhà họ Lương, sau khi vào đại học căn bản cũng không quay về nhà.
Địa chỉ báo sau khi lên xe là căn hộ mà Thương Mục Chi mua gần trường đại học của cô khi họ mới kết hôn.
Bởi vì giấc ngủ ban đêm của cô rất nông, thức dậy còn hay cáu kỉnh, cô lo lắng bạn cùng phòng sẽ không chịu nổi và sẽ ảnh hưởng không tốt đến mối quan hệ với các bạn học, cho nên cô đã chuẩn bị trước.
Nhưng không ngờ rằng quan hệ của Lương Tây Nguyệt cùng với mấy người bạn cùng phòng lại đặc biệt hòa hợp, căn hộ đó cũng chẳng mấy khi ở, suốt bốn năm số lần cô về phòng cưới của bọn họ còn ít hơn.
Có điều Lương Tây Nguyệt lại càng ghét việc quay lại phòng cưới ở biệt thự lưng chừng núi hơn.
Bởi vì phòng cưới ở cùng Thương Mục Chi đó mỗi lần đều là thời điểm Thương Mục Chi về nước mới quay lại, mà mỗi lần về đến nơi thì mười lần có đến mười một lần đều chỉ để làm chuyện đó.
Lương Tây Nguyệt trong cả cái thành phố Hồng Kông này thì ngoại trừ nhà họ Lương, nơi ghét nhất chính là nơi đó.
Khi bắt taxi về đến căn hộ thì đã sắp hừng đông.
Lương Tây Nguyệt đặt vali ở phòng khách rồi đi ngủ luôn.
Có lẽ vì lệch múi giờ, Lương Tây Nguyệt trực tiếp ngủ một mạch đến tận chiều ngày thứ hai.
Khi tỉnh dậy cô chuẩn bị đặt đồ ăn bên ngoài, một đống tin nhắn và cuộc gọi trên điện thoại đẩy như muốn nổ tung.
Về cơ bản đều là từ phía Lâm Thu Ý gọi tới.
Xen lẫn vào đó là một tin nhắn từ Thương Mục Chi gửi lúc cô vừa xuống máy bay vào buổi tối, hỏi cô đã hạ cánh chưa.
Lương Tây Nguyệt không để ý đến anh.
Mở khung hội thoại với Lâm Thu Ý, bà lại chuyển tiếp cho cô thêm vài tin tức liên quan đến Lương Trầm Tinh.
Không cần mở ra thì đã có thể nhìn thấy tiêu đề do phóng viên viết, những thuật ngữ liên quan vẫn quen thuộc là thiên tài hội họa, thiên kim nhà họ Lương, vân vân.
Từ nhỏ đến lớn Lương Trầm Tinh đều là niềm tự hào của Lương Tắc Chính và Lâm Thu Ý, còn Lương Tây Nguyệt với thân phận là em gái ngay từ khi sinh ra đã là một sự ngoài ý muốn của cả hai.
Vì Lương Trầm Tinh thân thể ốm yếu nhiều bệnh, phần lớn sự quan tâm của Lâm Thu Ý đều dành cho cô ấy. Khi Lương Tây Nguyệt còn nhỏ bị sốt cao một lần, suýt chút thì xảy ra chuyện, sau đó thì bị gửi đến nhà ông nội để nuôi lớn, đợi đến năm mười bốn tuổi mới quay về nhà, nhưng lúc đó Lương Tắc Chính bận rộn công việc, còn Lâm Thu Ý cũng bận cùng Lương Trầm Tinh tham gia các cuộc thi trên khắp thế giới, phần lớn thời gian cô ở nhà đều là ở với người bảo mẫu trong nhà, người bảo mẫu bắt nạt cô vì không biết nói tiếng Quảng, Lương Tây Nguyệt ở trường cũng bị bạn học bắt nạt.
Sau khi Lâm Thu Ý biết chuyện đã ôm cô khóc một trận, sau đó gửi cô đến nhà cô bạn thân của mình là Tưởng Di, cũng chính là mẹ của Thương Mục Chi, cô lại trở thành người em gái sống nhờ ở nhà họ Thương.
Không thể nói là oán hận, có lẽ do trời sinh đã quá thờ ơ, hầu hết thời gian Lương Tây Nguyệt đối với nhà họ Lương bên đó thực ra chẳng có cảm giác gì, chỉ thỉnh thoảng hơi nổi loạn chút.
Còn chưa nghĩ ra phải đáp lại thế nào, điện thoại của Lâm Thu Ý lại gọi đến lần nữa.
Lương Tây Nguyệt nén tính khí rồi nhấc máy.
"A lô, mẹ à."
"Thất Nguyệt, con dạo này thế nào mà sao không trả lời điện thoại?" Lời nói của Lâm Thu Ý vẫn dùng tiếng Quảng.
Lương Tây Nguyệt cúi đầu nhìn sàn nhà dưới ghế sofa, nói bâng quơ:
"À, trước đó con bị mất điện thoại."
"Sao lại bất cẩn vậy chứ?" Lâm Thu Ý hỏi: "Tối thứ sáu về nhà ăn cơm, chị con về rồi."
Lương Tây Nguyệt không muốn về lắm.
"Con có chút bận."
Lâm Thu Ý hỏi: "Bận gì?"
Lương Tây Nguyệt nhìn thấy bản CV trên bàn trà, nghĩ đến offer mà trước đây còn chưa kịp xem trong hộp thư email, một bên vừa mở hộp thư email vừa cất tiếng:
"Tìm việc ấy mà, con tốt nghiệp rồi."
"Con tốt nghiệp rồi à?" Lâm Thu Ý ngớ người, giọng điệu pha chút áy náy: "Sao con không nói với chúng ta, lễ tốt nghiệp cũng không báo cho mẹ với bố con biết."
Offer của công ty đã được gửi đến hộp thư email tối qua, Lương Tây Nguyệt gửi lại tin xác nhận cho HR, đứng dậy đi ra bên quầy bếp để rót nước uống.
"Không quan trọng mà."
Tốt nghiệp tiểu học bọn họ vắng mặt, tốt nghiệp trung học cũng vắng mặt, đại học cũng vắng nốt.
Lại thêm một lần tốt nghiệp thạc sĩ dường như cũng chẳng sao.
Lâm Thu Ý ngừng lại, giọng điệu dịu xuống:
"Thứ sáu mẹ bảo chú Chung đến đón con, về nhà cùng nhau ăn bữa cơm nhé, lâu lắm mẹ rồi không gặp con."
Lương Tây Nguyệt uống xong nước, nghĩ một chút rồi đáp:
"Được thôi, mấy giờ?"
"Năm giờ chiều có được không?" Lâm Thu Ý lại hỏi, "Con với Mục Chi thế nào rồi? Cậu ấy gần đây không về nước sao, cùng về ăn cơm nhé."
"…"
Cơ bản thì mỗi lần Lâm Thu Ý gọi điện luôn hỏi thăm về tình hình của cô và Thương Mục Chi.
Năm đó hai người kết hôn quá đột ngột, cả hai bên gia đình đều không biết.
Nhà họ Lương và nhà họ Thương vốn là thế giao, dự định ban đầu là để Lương Tây Nguyệt cùng với Thương Hành Quân tương đương tuổi tác đính hôn, Lương Trầm Tinh thì với Thương Mục Chi.
Kết quả là không nghĩ rằng, Thương Mục Chi lại bất ngờ đưa Lương Tây Nguyệt đi đăng ký kết hôn, trực tiếp khiến cả người lớn hai bên gia đình đều bối rối.
Dẫu sao thì trong mắt bọn họ, Lương Tây Nguyệt cùng với Thương Mục Chi nhìn thế nào cũng không môn đăng hộ đối.
Người phù hợp với Thương Mục Chi phải là Lương Trầm Tinh, tuổi tác thì tương đương, ưu tú như nhau, từ nhỏ đến lớn ai cũng cảm thấy tồn tại là phải dành cho nhau.
Bao gồm cả chính bản thân Lương Tây Nguyệt cũng cảm thấy như vậy.
"Sao con không nói gì, Thất Nguyệt?"
Giọng của Lâm Thu Ý cắt ngang dòng suy nghĩ.
Lương Tây Nguyệt ngừng lại chút:
"Chẳng có gì để nói cả, cứ vậy đi."
Lâm Thu Ý thở dài một hơi.
"Thôi được, cuối tuần nhớ dành thời gian, mẹ sẽ nấu cho con món canh ngon."
Lương Tây Nguyệt ậm ừ đáp, rồi cúp máy.