Chầm Chậm Lạnh Nhạt

Chương 3: Cái gối - "Lương Tây Nguyệt, em năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"

Trước Sau

break

Thương Mục Chi nói "Anh hối hận rồi" giống như là đang nói "Hôm nay thời tiết không tồi" vậy.

Luôn luôn là như vậy dường như là điều hiển nhiên, tuyệt đối chính xác.

Sẽ không ai nghi ngờ rằng anh có mục đích riêng, anh chắc chắn đều luôn đúng.

có vẻ như, Lương Tây Nguyệt người đã đến Luân Đôn để tìm anh ly hôn vì nghiêm túc thực hiện hợp đồng dường như trở nên cố tình gây sự biết bao nhiêu.

Trên đường về Lương Tây Nguyệt không nói thêm lời nào, chỉ nhất mực quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe tựa như đang hờn dỗi vậy.

Khi về đến nhà thì quần áo và túi xách cũng đều đã được gửi đến.

Quản lý cửa hàng còn rất chu đáo mà nhờ người đến đo kích thước cho Lương Tây Nguyệt, nói rằng lần sau có mẫu mới nhất định sẽ chuẩn bị cho cô đầu tiên.

Lương Tây Nguyệt mặt lạnh không nói gì, cũng không để ý đến ai, chỉ đem chiếc áo khoác vest của Thương Mục Chi mà cô đã quen cầm trên tay suốt dọc đường ném mạnh cho anh rồi trở về phòng của mình.

Người quản lý có chút lúng túng nhìn Thương Mục Chi.

Ngược lại Thương Mục Chi lại có vẻ mặt rất bình tĩnh, chỉ nhặt chiếc áo khoác bị ném xuống đất, hoàn toàn không thể hiện vẻ tức giận hay bị chọc giận.

Người quản lý nghĩ đến những lời của nhân viên phụ trách tiếp đón Thương Mục Chi trong cửa hàng vào chiều nay.

Vợ của Thương Mục Chi, tuổi tác trông có vẻ như rất trẻ, hình như còn đang đi học, Thương Mục Chi đối với cô đặc biệt chiều chuộng, ngay cả việc trong kỳ kinh nguyệt không thể uống đồ lạnh cũng chú ý đến.

Như vậy xem ra thì quả thật là một chút cũng không hề khoa trương.

Lương Tây Nguyệt đến phòng ngủ thì trực tiếp mở vali, bắt đầu dùng chiếc điện thoại cũ để đặt vé máy bay về nước.

Thương Mục Chi định phá vỡ hợp đồng không ly hôn, cô ở lại cũng chẳng có ý nghĩa gì, vậy chi bằng về sớm thôi.

Thu dọn hành lý với động tĩnh rất lớn, Thương Mục Chi từ bên ngoài đi vào, hỏi cô:

"Tối nay muốn ăn gì?"

Lương Tây Nguyệt có chút tức giận, ban đầu là định làm như không nghe thấy anh nói, nhưng thực sự lại cảm thấy có chút ấm ức.

Lúc đầu khi đăng ký kết hôn chính anh đã nói rằng, đợi sau khi cô tốt nghiệp thạc sĩ nếu cô muốn thì có thể ly hôn.

Bây giờ thì tính là gì chứ.

"Em cái gì cũng không muốn ăn."

Lương Tây Nguyệt đứng dậy, quay đầu lại nhìn người đứng ngoài cửa, lại lặp lại yêu cầu của mình:

"Em muốn ly hôn."

Thương Mục Chi lần này không né tránh chủ đề, rất thẳng thắn nói:

"Nói chuyện đi."

Lương Tây Nguyệt có vẻ đề phòng mà nhìn anh: "Nói chuyện gì?"

Thương Mục Chi liếc nhìn chiếc vali hiện đang thu dọn của cô, hộ chiếu và chiếc điện thoại cũ hoàn toàn lộ ra, Lương Tây Nguyệt dịch chuyển bước chân chút, tự cho là đã che chắn, anh cũng coi như không thấy, chỉ mở lời đi thẳng vào vấn đề:

"Em là có người thích rồi à?"

Lương Tây Nguyệt ngẩn người một chút, lập tức tức giận phủ nhận:

"Em không có!"

Trong hôn nhân mà có người thích, thì không phải là ngoại tình về tư tưởng thì cũng là ngoại tình.

Anh không nhớ bản thân đã kết hôn, nhưng cô thì luôn nhớ.

"Anh tưởng ai cũng giống như anh à?"

Lương Tây Nguyệt không nhịn được mà bổ sung thêm một câu.

Thương Mục Chi gật đầu, không phủ nhận sự chỉ trích của cô, vẫn rất chính xác nắm bắt nội dung của cuộc trò chuyện như cũ:

"Vậy thì tại sao?"

Thương Mục Chi đứng ở cửa nhìn cô, áo sơ mi trắng anh mặc trên người rất hợp, nhưng màu trắng anh mặc lại mang khí chất lạnh lùng, đặc biệt là lúc này trên mặt anh không có một chút ý cười, mặc dù cũng không thể hiện dáng vẻ tức giận, nhưng Lương Tây Nguyệt lại có ảo giác khó hiểu như mình đang đứng đối diện với anh ở bàn đàm phán và kết quả đàm phán với Thương Mục Chi chắc chắn là đối phương sẽ thua.

Lương Tây Nguyệt cảm thấy dáng vẻ của anh nhìn có vẻ hơi đáng sợ, khuôn mặt căng thẳng mà hỏi lại:

"Tại sao cái gì?"

Thương Mục Chi im lặng một lúc, rất kiên nhẫn mà nói:

 "Ly hôn, cho anh một lý do hợp lý, anh sẽ cân nhắc một chút."

Lương Tây Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại nghe anh nói rằng cân nhắc một chút thì tự nhiên trong lòng lại có phần cảm giác khó chịu, cũng không thể diễn tả được, suy nghĩ một lát rồi nhỏ giọng nói:

"Không phải ngay từ đầu đã nói rồi sao, đợi em tốt nghiệp là có thể ly hôn mà."

Cô không thích cuộc sống của mình bị Lương Tắc Chính và Lâm Thu Ý kiểm soát, nên luôn cố ý đối đầu với họ.

Giống như việc cô từ bỏ hội họa để chuyển sang học kiến trúc, không đợi Thương Hành Quân về nước mà phản bội gả cho Thương Mục Chi và vào lúc này, khi tất cả bọn họ đều nghĩ rằng sau khi cô tốt nghiệp thì sẽ ngoan ngoãn cùng với Thương Mục Chi sinh con, thì lại bất ngờ ly hôn với anh.

"Anh nói qua rồi." Thương Mục Chi nhìn cô, biểu cảm khá bình tĩnh, chỉ hỏi: "Sau khi ly hôn với anh rồi thì sao?"

Lương Tây Nguyệt cau mày, cô chưa từng nghĩ đến vấn đề này.

Chỉ là việc giải thích với nhà họ Thương sẽ khá là phiền phức, bố mẹ Thương Mục Chi thì đều đối xử với cô rất tốt.

Thương Mục Chi nhìn ra những suy nghĩ của cô:

"Anh cảm thấy em có thể cân nhắc lại một chút, thực ra trong bốn năm chúng ta kết hôn thì cả hai nhà đều khá hài lòng, sự hòa hợp giữa chúng ta cũng tốt."

"Chỗ nào tốt chứ?"

Anh còn chưa kịp nói xong đã bị Lương Tây Nguyệt nhỏ giọng cắt lời.

Thương Mục Chi ngừng lại chút:

"Em có chỗ nào không hài lòng với anh à?"

Lương Tây Nguyệt không nói gì.

Cô cũng không dám nói.

Từ nhỏ đến lớn Thương Mục Chi luôn giống như anh trai thực sự.

Khi cô còn nhỏ thì sống ở nhà họ Thương, mỗi ngày đều cùng Thương Hành Quân đi theo gọi anh là Đại ca.

Lúc đó kết hôn nếu không phải là cô vừa hay uống hơi nhiều, thì căn bản cũng chẳng dám cùng Thương Mục Chi đi đến cục dân chính để đăng ký kết hôn.

"Nếu như em cũng không nghĩ ra, vậy chuyện ly hôn tạm thời đừng nhắc đến nữa."

Thương Mục Chi trực tiếp đưa ra kết luận.

Lương Tây Nguyệt còn có chút phản đối.

Thương Mục Chi dường như đã đoán trước cô sẽ nói gì, lần này trực tiếp vạch trần cô:

"Hộ chiếu nếu như không mất thì ngày mai anh không cần đi giúp em làm thủ tục nữa, nếu em muốn về nước thì đặt vé rồi báo anh một tiếng là được."

"..."

Anh nói xong rồi trực tiếp bước ra khỏi phòng, còn rất chu đáo đóng cửa lại.

Lương Tây Nguyệt tức giận ném chiếc gối trên giường ra ngoài cửa.

Tối đó dì giúp việc đến làm cơm.

Lương Tây Nguyệt ban đầu ở trên lầu không định xuống dưới.

Nhưng Thương Mục Chi lại đích thân lên lầu gõ cửa hai lần, mang lại cho cô cảm giác giống như còn nhỏ khi ở nhà.

Lương Tây Nguyệt vẫn thay đồ rồi xuống dưới.

Dẫu cho đã kết hôn bốn năm, nhưng phần lớn thời gian họ đều sống riêng hoặc thậm chí là hoàn cảnh các quốc gia khác nhau.

So với vai trò thân phận người chồng, cô càng cảm thấy Thương Mục Chi giống như một người anh trai hơn, là đại ca mà cả cô và Thương Hành Quân đều sợ hãi.

Các món ăn trên bàn rất phong phú, đều là những món mà Lương Tây Nguyệt yêu thích từ nhỏ.

Dì giúp việc khi bưng canh lên nhìn thấy cô có chút bất ngờ, khả năng là không ngờ vào lúc này cô vẫn còn có thể ở đây.

Thương Mục Chi từ phòng bước ra, Lương Tây Nguyệt đột nhiên nảy ra ý tưởng có phần nghịch ngợm, trước khi dì giúp việc để tô canh xuống để chuẩn bị vào bếp thì cố ý cúi đầu trông rất khổ sở rồi nói với Thương Mục Chi:

"Anh ơi, anh làm vậy làm sao em về nước nói với bố mẹ đây..."

Động tác Thương Mục Chi dừng lại rất rõ ràng, ánh mắt nhìn Lương Tây Nguyệt, bất giác nhướn mày.

Lương Tây Nguyệt cúi đầu, như thể đã phạm sai lầm vậy, rất bất lực giống như bị ép buộc.

Dì giúp việc đặt tô canh lên bàn, khuỷu tay khẽ động, nước canh suýt nữa là văng ra ngoài, nhưng không chỉ có thế, biểu cảm có chút ngạc nhiên trong giây lát, nhìn Lương Tây Nguyệt, rồi ngẩng đầu nhìn Thương Mục Chi vừa bước ra từ phòng sau khi gọi xong cuộc gọi.

Thương Mục Chi vẻ mặt bình tĩnh, không tỏ ra nhiều phản ứng, kéo ghế ngồi xuống trước bàn ăn, nói một cách rất tự nhiên,

"Em có thể không bao giờ về nước, cứ ở lại đây với anh."

Lương Tây Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt cũng kinh ngạc không khác gì dì giúp việc.

Thương Mục Chi tháo cúc tay áo, nhìn cô, nhàn nhạt nói:

"Dù sao thì bố mẹ cũng không làm gì được chúng ta."

Lương Tây Nguyệt: "..."

Lương Tây Nguyệt có phần muốn mắng anh, nhưng lại không dám, cuối cùng chỉ bật ra một câu:

"Anh không phải con người."

Thương Mục Chi tiếp nhận mười phần hài lòng, không hề phản bác.

Dì giúp việc đứng cạnh có chút luống cuống lau tay, nhìn Lương Tây Nguyệt rồi lại nhìn Thương Mục Chi.

"Sao thế?"

Thương Mục Chi ngước mắt lên bình tĩnh nhìn dì giúp việc.

"Không, không có."

Dì giúp việc lau tay, quay người chân bước vào bếp nhanh hơn hẳn mấy lần so với lúc đến.

Lương Tây Nguyệt cúi đầu nhét vài miếng há cảo tôm vào miệng, mặt lạnh tanh đứng dậy định quay lên lầu.

"Cháo hải sản không ăn sao?"

Thương Mục Chi gọi cô lại.

Lương Tây Nguyệt có chút tức giận:

"Em làm sao còn uống nổi."

Trông dáng vẻ dì giúp việc dường như là thực sự hiểu lầm rồi, chui vào bếp nửa ngày mà mãi không ra, cũng không biết có phải là đang cân nhắc có nên báo cảnh sát không.

Thương Mục Chi nhàn nhạt liếc cô một cái,

"Chẳng phải chính em đã nói sao? Em gái."

Lương Tây Nguyệt nghiến răng, đứng dậy đẩy mạnh chiếc ghế sang bên, rồi quay về phòng.

Cánh cửa phòng ngủ bị đóng sầm một tiếng nặng nề, dì giúp việc từ trong bếp bưng đĩa đồ ăn ra, cúi đầu không dám nhìn ai.

Thương Mục Chi nhấp một ngụm cháo, đặt thìa xuống, liếc nhìn dì giúp việc đối diện đang có vẻ rụt rè sợ sệt, lên tiếng giải thích:

"Dì Trần, vị vừa nãy là vợ tôi, luôn sống ở trong nước."

"A?" Dì giúp việc ngẩn người chút, mới phản ứng lại, trông thần sắc rõ ràng nhẹ nhõm hơn hẳn, lau lau tay vào tạp dề: "Thì ra là phu nhân, tôi đã nói là chưa từng thấy tiên sinh đưa ai về nhà mà."

"Ừm."Thương Mục Chi gật đầu, giọng điệu rất lãnh đạm: "Tính khí cô ấy có hơi kỳ lạ."

Dì giúp việc mỉm cười, dáng vẻ rất thấu hiểu: "Người trẻ đều là như vậy cả."

Thương Mục Chi không nói gì thêm, liếc nhìn cánh cửa phòng ngủ đang đóng chặt.

Lương Tây Nguyệt đã đặt chuyến bay về nước vào sáng hôm sau.

Sau khi tắm xong, đi ra khỏi phòng cô lấy chiếc điện thoại cũ, vừa bật máy đã có không ít cuộc gọi và tin nhắn đều được đẩy lên.

Cô chỉ mở vài tin nhắn xem qua.

Việc đến Luân Đôn lần này ngoài mấy người Khương Ảnh biết, cô không nói với ai khác.

Nhưng bên nhà họ Lương gọi đến vài cuộc, Lâm Thu Ý ở trên WeChat nhắn tin hỏi cô bận cái gì, cuối tuần thì về nhà bà đã hầm sẵn canh, còn gửi chuyển tiếp cho cô thêm vài tin về triển lãm tranh ở nước ngoài của Lương Trầm Tinh.

Lương Tây Nguyệt chỉ vờ như không thấy, ném điện thoại sang một bên, lau khô tóc, tắt đèn rồi lên giường ngủ.

Nửa đêm thì bị đánh thức bởi một nụ hôn.

Lương Tây Nguyệt có chút khó chịu, đôi môi bị chặn lại, đến thở cũng không cách nào để thở được.

Cô còn chưa tỉnh hẳn, giơ tay tát cho người đang đè trên mình.

Chưa kịp đánh tới, cổ tay đã bị tóm lại.

Giọng của Thương Mục Chi vang lên từ phía trên:

"Tỉnh rồi à?"

Lương Tây Nguyệt cau mày, căn phòng tối đen như mực, Thương Mục Chi không biết là vào bằng cách nào, đèn ngủ ở đầu giường cũng tắt đi, chẳng nhìn thấy cái gì cả.

"Chẳng phải em đã khóa trái cửa rồi sao?"

Cô đưa tay đẩy người, nhưng trông chẳng có chút sức lực nào.

Thương Mục Chi nói:

"Đây là nhà anh."

Lương Tây Nguyệt vốn đã có chút bực tức, nửa đêm lại bị đánh thức như thế này, lời muốn mắng lúc ăn tối không dám nói cũng dám buột ra:

"Đồ biến thái chết tiệt."

Thương Mục Chi khựng lại chút, không tức giận, rất kiên nhẫn hỏi:

"Anh biến thái chỗ nào chứ?"

Lương Tây Nguyệt không thể nghĩ ra được lý do anh biến thái, vì quả thực là quá nhiều, dường như tội lỗi chồng chất.

Thương Mục Chi từ trên cao nhìn cô một lúc, bàn tay đặt lên phần xương sườn gầy gò của cô, hỏi lại lần nữa:

"Sao không nói?"

Lương Tây Nguyệt lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo, cảm thấy có phần khó chịu, túm lấy cánh tay anh đang chắn trước mặt mình mà cắn một cái.

Lực cắn không hề nhẹ, coi như là cách trút bỏ hết nỗi bực dọc đè nén trong lòng hai ngày nay.

Thương Mục Chi không đẩy cô ra, chỉ hạ mắt nhìn cô, khi cô cắn xong mới hỏi cô:

"Lương Tây Nguyệt, em năm nay bao nhiêu tuổi?"

Lương Tây Nguyệt trong bóng tối trừng mắt nhìn anh, đưa tay đẩy vai anh, rất không có sức lực nói:

"Anh quản em bao nhiêu tuổi sao."

Thương Mục Chi không nói gì, chỉ đột nhiên bật cười, đúng thật chẳng quan tâm cô bao nhiêu tuổi, giống như lúc trước vừa thấy cô đủ tuổi pháp lý đã hỏi cô có muốn gả cho mình không, trực tiếp cúi đầu đè cô lên gối mà hôn.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc