Buổi tối chia ra ngủ riêng.
Ngày hôm sau, khi Lương Tây Nguyệt thức dậy đã gần đến giờ trưa ở Luân Đôn.
Thương Mục Chi không có ở nhà.
Khi Lương Tây Nguyệt từ phòng ngủ đi ra thì đúng lúc gặp dì giúp việc đến làm cơm.
Đối phương nhìn thấy cô thì rõ ràng đã rất sững sờ.
Thương Mục Chi có lẽ chưa từng kể cho dì ấy về bản thân cô.
Lương Tây Nguyệt cũng lười nói, chỉ nói qua thứ mà bản thân muốn ăn.
Dì giúp việc cũng không hỏi nhiều, làm xong cơm cho cô rồi bưng ra bàn ăn, ánh mắt soi mói của dì ấy cực kỳ kiềm chế, nhưng Lương Tây Nguyệt vẫn phát hiện được.
"Trên mặt tôi có thứ gì sao?"
Lương Tây Nguyệt ngẩng đầu nhìn đối phương.
"Không có, không có."
Dì giúp việc có chút ngượng ngùng, liên tục xua tay, rồi giải thích:
"Chỉ là tôi chăm sóc tiên sinh đã bốn năm nay rồi, đây là lần đầu tiên thấy có khách nữ ở lại qua đêm."
"Vậy sao?"
Trái lại Lương Tây Nguyệt có phần ngạc nhiên.
Cô luôn cho rằng chiếu theo nhu cầu của Thương Mục Chi, trong bốn năm qua họ sống riêng ở hai nơi, bên cạnh anh chắc hẳn có vài cộng sự ổn định hoặc không quá ổn định chứ.
Dì giúp việc không nói thêm gì nhiều nhanh chóng tiếp tục công việc.
Lương Tây Nguyệt ăn xong thì trở về phòng, mở vali, từ bên trong lục lọi lấy quần áo định ra ngoài đi dạo .
Chiếc váy cần tìm không thấy đâu, hành lý bị lục tung có chút lộn xộn, điện thoại di động, chứng minh thư và hộ chiếu ở đáy vali thì lại lộ ra.
Lương Tây Nguyệt nhìn ra ngoài cửa, sau đó theo phản xạ vô thức ngẩng đầu lên kiểm tra xem trong phòng có camera giám sát hay không, rồi lấy điện thoại di động ra.
Thực ra, căn bản là cô không hề mất đồ gì cả.
Chỉ là nếu không có một lý do thích hợp, cô không biết phải giải thích thế nào cho việc chủ động liên lạc với Thương Mục Chi.
Suy cho cùng trong bốn năm qua từ khi kết hôn, ngoài việc bọn họ năm nào cũng giả vờ ở trước mặt người lớn hai bên gia đình, thời gian còn lại, số lần gặp mặt tuyệt nhiên cũng không được mấy lần, với lại mười lần gặp thì chín lần đều là để thực thi nghĩa vụ của vợ chồng.
Thời tiết ở Luân Đôn không tốt lắm, sương mù mờ mịt, Lương Tây Nguyệt không mấy có hứng thú dạo chơi, vừa ra ngoài thì đi thẳng theo chỉ dẫn vị trí của điện thoại di động đến một trung tâm mua sắm gần đó.
Cô đã hứa sẽ mang quà cho Khương Ảnh cùng mấy người khác.
Ban đầu cô định lấy lý do là đi du lịch sau tốt nghiệp làm cái cớ, nếu cần thì có thể nhờ họ giúp làm chứng cho bản thân.
Kết quả là Thương Mục Chi không hỏi thêm, cũng không biết là tin lời cô, hay là tuyệt nhiên không hề bận tâm đến.
Khi bước vào cửa hàng không có khách khứa, Lương Tây Nguyệt xem qua vài mẫu túi, rồi hỏi Khương Ảnh cùng mấy người trong nhóm thích mẫu nào, muốn màu sắc gì.
Nhân viên bán hàng mang đến một ly nước chanh, mời cô ngồi xuống nghỉ ngơi.
Lương Tây Nguyệt ngồi xuống bên cạnh, cúi đầu lướt điện thoại di động, chuẩn bị mở hộp thư email để kiểm tra một tí xem mấy bản CV đã gửi trước đó đã có phản hồi hay chưa.
Cô học kiến trúc, trước mắt thì môi trường kiếm việc không tốt lắm, khi gửi CV đi cô cũng cố tình tránh các tập đoàn lớn liên quan đến hai nhà họ Thương và Lương ra, những công ty cô chọn lựa đều là những công ty mới khởi nghiệp chưa lâu.
Trước khi ra nước ngoài, cô đã phỏng vấn qua ở một công ty, quản lý nhân sự nói sẽ gửi offer cho cô trong tuần này.
Lướt lướt điện thoại di động, Lương Tây Nguyệt mới ý thức rằng bản thân mang theo là chiếc điện thoại mới, không có hộp thư email.
"Cô với Thương thiếu gia là thật sao?"
"Truyền thông đều đã chụp được rồi, còn định giấu chúng tôi đến bao giờ nữa."
Ở phòng VIP bên cạnh có người đang nói chuyện, giọng nói nghe có chút quen quen, nội dung cũng truyền đến tai.
"Không phải."
"Bạn bè bình thường ăn bữa cơm mà thôi."
"Bạn bè bình thường ăn bữa cơm mà phải đến tận Luân Đôn để ăn sao, chuyện của hai người rốt cuộc là xảy ra từ lúc nào?"
"Thật sự không có gì, phóng viên nói năng linh tinh thôi."
Trong điện thoại di động, mấy người Khương Ảnh đã chọn được mẫu, ảnh đã được gửi qua.
Lương Tây Nguyệt gọi nhân viên bán hàng tới, đưa cho cô ta xem các mẫu túi.
Người trong phòng VIP phía sau vẫn đang nói chuyện, Lương Tây Nguyệt nhấp một ngụm nước chanh, suy nghĩ xem bản thân có nên bật ghi âm để ghi âm lại hay không.
Có lẽ có thể xem như bằng chứng cho thấy Thương Mục Chi ngoại tình trong hôn nhân.
Người đang nói chuyện với Tằng Tịnh là người bạn thân trong giới của cô ta, không lâu trước đây Lương Tây Nguyệt vẫn còn xem qua một bộ phim điện ảnh của cô ta, hôm đó là do phòng thí nghiệm của trường tổ chức.
Một phiên bản làm lại của bộ phim tình cảm cổ trang, mấy người Khương Ảnh lúc đó ở bên cạnh khóc đến ngớ ngẩn cả người, nhưng Lương Tây Nguyệt thì chán đến mức ngủ thiếp đi bên cạnh.
Sau khi bộ phim kết thúc, mấy người Khương Ảnh đều xúc động nhớ lại mối tình đầu hoặc người yêu cũ.
Lương Tây Nguyệt không có tham gia vào chủ đề này, chỉ là vào tối hôm đó đã đưa ra một quyết định.
Cô muốn kết thúc cuộc hôn nhân bốn năm không tình yêu với Thương Mục Chi.
Một cuộc hôn nhân mà ngay cả khi xem một bộ phim điện ảnh tình cảm thì cũng không vì nghĩ tới đối phương mà rơi nước mắt.
Nhưng không biết vì sao, tối hôm qua rõ ràng đã đề cập đến rồi, nhưng mọi chuyện lại cứ lướt qua như cũ thế này.
Nhân viên bán hàng đóng gói hết các túi lại, rồi bảo cô đi thanh toán.
Khi chuẩn bị quẹt thẻ Lương Tây Nguyệt mới chợt nhận ra, chiếc điện thoại di động mới này ngoại trừ việc đăng nhập WeChat thì cái gì cũng đều chẳng liên kết.
"Thành thật xin lỗi."
Lương Tây Nguyệt ngại ngùng nói lời xin lỗi với nhân viên bán hàng, cô tìm thấy Thương Mục Chi ở trên WeChat, chọt vào ảnh đại diện của anh.
Khung trò chuyện giữa hai người gần như trống rỗng, lần trò chuyện cuối cùng là nửa tháng trước rồi.
Thương Mục Chi đã gửi cho cô chúc mừng tốt nghiệp.
Thương Mục Chi: [Sao vậy?]
Lần này trái lại tin hồi âm về khá nhanh.
Lương Tây Nguyệt gõ chữ trả lời lại:
Thất Nguyệt: [Em ra ngoài mua đồ, quên mang theo tiền. Ở đây có thể báo tên anh được không?]
Thương Mục Chi: [Ở đâu? Anh ghé qua.]
Người trong phòng VIP vẫn chưa rời đi, vài nhân viên bán hàng đang ra vào với quần áo và một vài mẫu túi rất hot.
Lương Tây Nguyệt liếc nhìn phía sau lưng.
Thất Nguyệt: [Thôi đừng, có chút ngượng.]
Ai mà biết được anh và Tằng Tịnh có thật sự có gì hay không chứ.
Thương Mục Chi: [?]
Lương Tây Nguyệt nghĩ ngợi, vẫn là gửi địa chỉ qua.
Thương Mục Chi đến rất nhanh, chưa đầy mười phút.
Khi Lương Tây Nguyệt nhìn thấy anh xuất hiện ở cửa vẫn còn có chút không phản ứng lại được.
Rất rõ ràng sale trong cửa hàng đã nhận ra anh, rất nhiệt tình mà chào hỏi anh.
Thương Mục Chi bước tới, liếc nhìn mấy chiếc túi vẫn chưa thanh toán đặt bên cạnh cô, đưa thẻ cho sale, rồi hỏi cô:
"Còn muốn mua gì nữa?"
Lương Tây Nguyệt lắc lắc đầu:
"Không cần đâu, thế nào mà anh đến nhanh được như vậy?"
Tháng Bảy ở Luân Đôn, vẫn có chút nóng.
Thương Mục Chi vẫn mặc vest và áo sơ mi trắng, tóc cũng được chải chuốt rất chỉnh tề, như thể vừa mới từ một bữa tiệc quan trọng nào đó đến đây.
"Xong việc rồi, mới lái xe chuẩn bị về nhà."
Thương Mục Chi ngồi xuống bên cạnh cô, cởi áo khoác vest ra, rất tự nhiên mà ném cho cô, rồi đưa tay cởi hai cúc áo trên cùng.
"Anh Mục Chi?"
Một người phụ nữ xinh đẹp rạng ngời mặc chiếc váy dài màu xanh hồ nước bước ra từ Phòng VIP phía sau, mặc dù gọi là Anh Mục Chi, nhưng ánh mắt cô ta lại ghim trên người Lương Tây Nguyệt.
"Trùng hợp ghê, thế nào mà anh lại ở đây vậy?"
Tằng Tịnh mỉm cười hỏi, ánh mắt lại quay về ghim trên người Lương Tây Nguyệt.
"Vị này là?"
Trên tay Lương Tây Nguyệt vẫn còn đang cầm ly nước chanh, áo khoác vest của Thương Mục Chi được ném trên đùi cô, sáng nay cô ra ngoài chỉ định mua túi, không có trang điểm, mái tóc đen dài qua vai buộc tùy tiện thành đuôi ngựa thấp, trên người thì mặc áo T-shirt trắng in hình họa tiết Zelda và quần yếm
Nhìn chỗ nào cũng đều không giống kiểu người sẽ xuất hiện cùng với Thương Mục Chi.
"Vợ tôi."
Thương Mục Chi nói một cách rất tự nhiên, tiện tay cầm lấy ly nước chanh chưa uống hết trên tay Lương Tây Nguyệt, ngửa đầu uống hai ngụm.
"Sao mà lạnh thế này?"
Lương Tây Nguyệt nhìn anh, có chút ngẩn người, mở miệng nói:
"Nó vốn là đồ lạnh mà."
"Em không phải là không thể uống đồ lạnh sao?"
Giọng điệu Thương Mục Chi tùy ý.
Nhưng Tằng Tịnh ở bên cạnh lại rất rõ ràng đã hoàn toàn sững sờ, như thể là vừa chịu một cú sốc gì đó rất lớn vậy, phải mất vài giây sau mới mở lời:
"Anh kết hôn rồi?"
Thương Mục Chi từ trước giờ đều không công bố rõ ràng tình trạng hôn nhân với bên ngoài, nhưng anh cũng mới 28 tuổi, với hầu hết người trong giới của bọn họ mà nói thì độ tuổi này vẫn còn rất trẻ, chưa đến mức đã kết hôn.
Tằng Tịnh từ khi quen biết với anh cũng chưa bao giờ thấy anh thể hiện dấu hiệu nào cho thấy đã có vợ, trên ngón tay cũng không đeo nhẫn cưới.
Không cứ nào đột nhiên lại tòi ra một người vợ, vả lại còn là một người với anh trông còn như thế này...
"Ừ."
Thương Mục Chi đặt nước chanh đá sang một bên, ngẩng đầu ngước nhìn cô ta:
"Có vấn đề gì sao?"
Giọng điệu lời nói không thể bình thản và thờ ơ hơn, dường như mối quan hệ với Tằng Tịnh cũng không thân thiết như báo chí từng đưa tin.
Lương Tây Nguyệt có chút muốn rời đi, may mà nhân viên bán hàng lúc này đã đi tới, còn chuẩn bị lại một phần trà chiều mới rõ ràng là không hề giống cái ly nước chanh qua loa ban nãy như của cô.
"Đổi sang một ly hồng trà nóng."
Thương Mục Chi liếc nhìn qua ly rượu cocktail trên khay, nói với sale:
"Mấy mẫu túi mới trong cửa hàng mấy người cũng cầm qua đây đưa cho Thương phu nhân xem."
Lương Tây Nguyệt bị cách xưng hô của anh làm khó chịu:
"Không cần, em mua giúp bạn thôi."
Cô cầm một chiếc bánh quy lên bỏ vào trong miệng, cảm thấy chứng dễ dàng đề phòng sự xấu hổ của mình dường như lại tái phát.
Thương Mục Chi không quan tâm, vẫn như cũ bảo sale đi lấy túi.
Tằng Tịnh vẫn đứng ở bên cạnh, nếu hai phút trước cô ta vẫn còn có sự nghi ngờ, thì giờ đây đã không còn bất cứ lý do gì để nghi ngờ nữa.
Thương Mục Chi chưa bao giờ kiên nhẫn với bất kỳ người phụ nữ nào như vậy cả.
Thần sắc cô ta có chút kỳ quái, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại, mở lời nói:
"Anh Mục Chi, vậy em về trước đây". Lại chủ động mỉm cười nói với Lương Tây Nguyệt: "Chị dâu, về nước có cơ hội cùng nhau đi mua sắm nhé."
"..."
Lương Tây Nguyệt không nói gì, chỉ cắn nốt miếng bánh quy trên tay, liếc nhìn sang Thương Mục Chi ở bên cạnh.
Tằng Tịnh rời đi, trở lại phòng hộp riêng phía sau.
"Không phải là anh đối với người khác có phần quá lạnh lùng sao?"
Lương Tây Nguyệt nhỏ giọng nói, song cách sau một bức tường vẫn có thể nghe thấy.
Thương Mục Chi vẻ mặt bình thản:
"Anh nên nhiệt tình à?"
Lương Tây Nguyệt mím môi, suy nghĩ chút:
"Không biết nữa, nhưng anh không phải là vị hôn phu đang yêu say đắm người ta sao?"
Báo chí nói thế mà.
"Lương Tây Nguyệt."
Thương Mục Chi nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào cô.
Anh hiếm khi gọi cô bằng tên đầy đủ như thế, mỗi lần gọi cô bằng tên đầy đủ đều là khi có chút hung dữ, là lúc rất nghiêm túc.
Lương Tây Nguyệt trước đây sợ anh, bây giờ cũng giống thế mà có chút e ngại anh.
Vì vậy mà cô không nói thêm, cúi đầu nghịch điện thoại một cách bâng quơ.
Cuối cùng Lương Tây Nguyệt vẫn chọn hai mẫu túi mới, rồi mua thêm không ít quần áo.
Thương Mục Chi dường như rất ghét bỏ chiếc áo T-shirt trên người cô, đã yêu cầu sale mang vài mẫu trang phục nữ may sẵn trong cửa hàng cho cô thử qua một lượt.
Lương Tây Nguyệt không mấy thích thú, lúc thử quần áo thậm chí còn chẳng buồn nhìn vào gương, đều là Thương Mục Chi chọn giúp, đã mua những món nào cô cũng chẳng rõ, dù gì thì cô vẫn thích chiếc áo T-shirt của mình hơn.
Khi rời khỏi cửa hàng đồ đạc khá nhiều, bọn họ không có cầm đi, sale nói rằng họ sẽ giao đến vào buổi tối.
Xe đỗ ở bãi đậu xe dưới tầng hầm.
Khi Lương Tây Nguyệt bước tới thì vô thức muốn ngồi vào ghế sau, nhưng không kéo được, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi vào ghế phụ.
Thương Mục Chi cúi đầu liếc nhìn dây an toàn trên vai cô, mở lời hỏi cô:
"Khi nào em về nước?"
Lương Tây Nguyệt cài dây an toàn rất chậm, như thể cố tình trì hoãn thời gian vậy.
"Còn chưa đặt vé máy bay cơ."
Cô ngừng lại chút, rồi suy nghĩ: "Vả lại hộ chiếu của em còn chưa được cấp lại."
Thương Mục Chi quay vô lăng lái xe ra khỏi bãi đỗ bằng một tay, không vạch trần cô rằng lúc nãy mình vừa mới về nhà trước khi đến đây, nhìn thấy vali chưa có đóng lại của cô, vốn dĩ là định giúp đóng lại, kết quả khi mở ra đã thấy hộ chiếu và điện thoại lộ ra bên ngoài.
Xe chạy ra đến đường phố bên ngoài, đúng lúc nhá nhem tối, ánh nắng hoàng hôn chiếu qua cửa sổ xe
Lương Tây Nguyệt nghĩ đến mục đích kiên quyết của mình khi đến đây, lại hỏi lại lần nữa:
"Anh định khi nào sẽ ly hôn với em?"
Bên ngoài đường phố có người đang bán hoa, khiến đường phố có chút chen chúc.
Thương Mục Chi như thể không có nghe thấy lời cô nói vậy.
Lương Tây Nguyệt bất giác cảm thấy có chút tức giận, nghiêng đầu sang nhìn anh:
"Anh sao lại cứ như thế này chứ."
Rõ ràng là tức giận nói ra, nhưng nghe lại có vẻ như đang làm nũng vậy.
"Anh thế nào chứ?"
Thương Mục Chi quay đầu nhìn cô, ngữ khí bình thản mà hỏi ngược lại.
"Anh..."
Lương Tây Nguyệt có chút không nói nên lời, chỉ mím môi, nhìn vào Thương Mục Chi như đang bị phân tâm.
Cô trông rất xinh đẹp, với những đường nét ngũ quan sắc sảo lạnh lùng, trong suốt những năm học đại học và cao học đều là mỹ nhân băng giá nổi tiếng của khoa.
Nhưng mỗi lần đối mặt với Thương Mục Chi, Lương Tây Nguyệt luôn cảm thấy bản thân như thể vẫn là người vừa được nhà họ Lương nhận nuôi của mười năm về trước, một cô bé chỉ có thể dùng sự im lặng và gương mặt không cảm xúc để che giấu sự hoảng loạn và sợ hãi trong lòng.
"Không phải anh nói, sau khi em tốt nghiệp rồi thì có thể ly hôn với em sao?"
Lương Tây Nguyệt vẫn lên tiếng, ngữ khí nghe có chút đáng thương, như thể việc Thương Mục Chi không đồng ý cùng cô ly hôn là một tội lỗi không thể tha thứ.
Nhưng Thương Mục Chi chẳng mảy may để ý cô, chỉ bình thản nhìn cô một cái, thậm chí còn gật đầu chút, ánh mắt hướng về con đường phía trước, thản nhiên nói:
"Ừ, nhưng bây giờ anh hối hận rồi."