Sân bay Luân Đôn, bên ngoài trời đã hoàn toàn tối đen.
Lương Tây Nguyệt ngồi trên băng ghế dài, đầu gối nhoi nhói đau.
Ngoại trừ một chiếc vali, trong tay cô không có cái gì cả.
Kể từ cuộc gọi được gọi ở bốt điện thoại bên ngoài vào một giờ trước cho đến bây giờ vẫn chưa có ai được cử đến đón cô.
Cô bắt đầu tự hỏi là liệu tối nay mình có phải ngủ lại sân bay không.
Cách một tấm cửa kính ở sân bay, chiếc Bentley màu đen dừng lại, một người đàn ông trung niên mặc vest đen che ô bước xuống, vội vàng đi về hướng này.
"Phu nhân."
Chú Chung bước tới, giọng điệu áy náy.
"Trời mưa kẹt xe, để phu nhân đợi lâu rồi."
Lương Tây Nguyệt ngẩng đầu nhìn phía sau ông ta, lắc lắc đầu, đứng dậy nói:
"Không sao."
Chú Chung cầm chiếc vali bên cạnh lên, đưa chiếc ô trong tay cho cô.
Lương Tây Nguyệt bước tới trước chiếc xe Bentley, không mở cửa xe, chỉ đứng bên ngoài tấm kính đen, trông như đang ngắm nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên đó.
Chú Chung đặt vali vào cốp, rồi đưa tay giúp mở cửa ghế sau.
"Phu nhân."
Hàng ghế sau xe rộng rãi, trống trải không có ai.
Lương Tây Nguyệt thu ô lại cúi người bước lên xe.
Chiếc Bentley màu đen chạy qua những con đường Luân Đôn tối tăm và mưa gió, lúc này đã tám chín giờ tối, rất ít người đi đường.
Chú Chung liếc nhìn người qua gương chiếu hậu, mỉm cười nói:
"Thiếu gia còn đang họp, không yên tâm nên đã bảo tôi đến đón phu nhân."
"Bên hội đồng quản trị không thể rời đi được, dự án hợp tác này đã được đàm phán từ cuối năm ngoái, hôm nay đích thân CEO của trụ sở công ty đối tác tham gia họp trực tuyến, nên thiếu gia mới đưa chìa khóa xe cho tôi."
Chú Chung nói xong, thấy người trong gương chiếu hậu vẫn không phản ứng gì.
Lương Tây Nguyệt tựa vào cửa sổ xe, như thể đang phân tâm, qua một hồi mới nói:
"Ồ."
Trong khoang xe yên lặng một lúc, chú Chung cũng hơi ngại ngùng, không nói thêm gì nữa.
Một tiếng sau, chiếc Bentley đen dừng dưới tòa căn hộ đắt đỏ nhất khu Luân Đôn.
Lương Tây Nguyệt bước xuống xe, mưa cũng đã ngừng, không cần dùng ô nữa.
Cô đi ra phía sau để lấy vali.
"Phu nhân, để tôi làm cho."
Chú Chung giúp cô lấy vali xuống, rồi lại nói:
"Cuộc họp có chênh lệch múi giờ, có lẽ đến rạng sáng mới kết thúc, phu nhân không cần chờ đâu."
Lương Tây Nguyệt gật đầu, nói được.
Chú Chung đặt vali xuống rồi rời đi.
Đây không phải lần đầu tiên Lương Tây Nguyệt đến căn hộ này, lần cuối cùng có lẽ là bốn năm trước khi mới kết hôn.
Ở chưa đến một tuần, cô đã lén mua vé máy bay về nước.
Trong bốn năm sau đó, hầu hết là Thương Mục Chi thỉnh thoảng lại về nước, nhà họ Thương đã nhiều lần mời cô sang nhưng đều bị cô từ chối.
Căn hộ rất rộng, có cửa sổ kính sát sàn nhìn toàn cảnh.
Lương Tây Nguyệt phải mất một lúc mới tìm thấy phòng tắm, sau khi tắm xong thì lấy quần áo từ trong vali ra, tùy tiện tìm một phòng ngủ để nghỉ ngơi.
Chuyến bay dài kéo dài mười mấy tiếng, không ngủ cũng không ăn.
Cô rất mệt, vừa chạm vào chiếc gối, cô đã ngủ thiếp đi.
Nửa đêm, cô bị đánh thức bởi tiếng nước, như thể nó ở ngay bên tai.
Cô tưởng là bên ngoài lại mưa, không đóng cửa sổ, nên kéo chăn đi ra khỏi phòng ngủ, lúc này cô mới nhìn thấy trong phòng khách mở đèn sáng rực, bồn tắm trong phòng tắm đang xả nước.
Bên khu vực lối vào có tiếng động.
Lương Tây Nguyệt quay người lại.
Thương Mục Chi cầm túi đồ trên tay, từ bên ngoài bước vào, cổ áo sơ mi đen hơi mở, mái tóc đen ngắn để lộ ra đôi lông mày sắc lạnh và ánh mắt lạnh lùng, vẻ mặt lãnh đạm.
Lần cuối Lương Tây Nguyệt gặp anh là ba tháng trước, Thương Mục Chi bất ngờ bay về nước, đến cổng trường đón cô về nhà họ Thương ăn cơm, sau vài tháng, hình như tóc anh còn ngắn hơn một chút.
Có lẽ là do cô nhìn chằm chằm anh quá lâu, Thương Mục Chi liếc cô một cái, đặt túi đồ trong tay lên quầy bếp, rồi lên tiếng:
"Lại đây ăn cơm."
Bụng cô thực sự hơi khó chịu, có hơi đói, lúc này Lương Tây Nguyệt mới muộn màng nhận ra rằng cả ngày mình đã không ăn gì.
Đi đến bên quầy bếp, ngoài đồ ăn Trung Quốc vừa được mang đến, bên cạnh còn đặt một chiếc điện thoại mới mua.
Lương Tây Nguyệt vừa xuống máy bay đã làm mất cả hộ chiếu lẫn điện thoại.
"Cảm ơn."
Cô cầm chiếc điện thoại mới lên.
Thương Mục Chi đi đến bên tủ lạnh, lấy ra hai chai nước soda, mở nắp một chai rồi đặt bên cạnh cô.
"Sao đột nhiên lại đến Luân Đôn vậy?"
Lương Tây Nguyệt liếc nhìn chai nước soda lạnh lẽo, hơi nước ngưng tụ trong chai nhưng không đưa tay ra lấy, cô vừa bật chiếc điện thoại mới lên vừa nói:
"Du lịch sau khi tốt nghiệp."
Cô vừa tốt nghiệp thạc sĩ vào cuối tháng sáu năm nay.
"Đến Luân Đôn để du lịch?"
Thương Mục Chi ngửa đầu uống nước, yết hầu ở rìa cổ áo sơ mi chuyển động hai lần, anh tháo thêm một nút áo, cởi cà vạt ra, tiện tay ném lên ghế sofa bên cạnh.
Lương Tây Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh: "Không được sao?"
Ba tiếng trước Thương Mục Chi nhận được một cuộc gọi từ một bốt điện thoại công cộng xa lạ, lần đầu tiên anh không bắt máy.
Bên kia kiên trì gọi lại hai lần nữa, anh bắt máy trước khi vào phòng họp, nghe thấy đầu dây bên kia là một giọng nói trầm thấp quen thuộc, nói:
"Tôi là Lương Tây Nguyệt."
Lương Tây Nguyệt, người vợ đã kết hôn với anh bốn năm.
Sau khi kết hôn, anh đã luôn làm việc ở nước ngoài bốn năm, Lương Tây Nguyệt gần như chưa từng chủ động gọi cho anh một cuộc điện thoại nào.
Vậy mà lần duy nhất lại là dùng bốt điện thoại công cộng ở Luân Đôn để gọi cho anh.
"Tất nhiên là được."
Thương Mục Chi nhận ra Lương Tây Nguyệt đang có chút suy tư nên không hỏi thêm nữa.
Nước trong bồn tắm ở phòng tắm đã đầy, âm thanh rì rào như sắp tràn ra ngoài.
Thương Mục Chi đi vào tắt vòi nước.
Điện thoại mới được bật nguồn, thẻ điện thoại của Lương Tây Nguyệt vẫn cần được cấp lại, nhưng sau khi mở điện thoại thì lại tự động kết nối với mạng của căn hộ.
Tiếng nước trong phòng tắm đằng kia ngừng hẳn, không còn âm thanh nào khác truyền đến.
Lương Tây Nguyệt bỗng cảm thấy có chút ngượng ngùng, đưa tay mở hộp thức ăn trước mặt.
Đây là một nhà hàng Trung Quốc rất nổi tiếng bên Luân Đôn, chuyên phục vụ tám món ẩm thực chính của nội địa.
Món Thương Mục Chi gọi toàn là món Quảng Đông.
Điện thoại di động để bên cạnh vang lên, sau khi tự động kết nối mạng thì có thông báo đẩy vào.
Lương Tây Nguyệt lấy đôi đũa trong hộp đóng gói, tách ra, cúi đầu nhìn, động tác bỗng dừng lại.
"Thương Mục Chi."
Lương Tây Nguyệt lên tiếng gọi anh.
Trong phòng tắm có tiếng nước chảy, rồi lại ngừng lại.
Lương Tây Nguyệt nhìn vào bức ảnh gửi trên thông báo của điện thoại.
Đây là bức ảnh do paparazzi trong nước bí mật chụp lén vào hôm qua, Thương Mục Chi và Tằng Tịnh bị bắt gặp khi đang đi dạo trên đường phố Luân Đôn, sau đó Tằng Tịnh còn lên xe của Thương Mục Chi.
Trong hai năm qua Tằng Tịnh đã quay một vài bộ phim cổ trang tình cảm, gây được tiếng vang rất lớn, ngay sau khi những bức ảnh này được tung ra cư dân mạng đều đồn đoán về mối quan hệ giữa hai người, nói rằng Thương Mục Chi chính là bạn trai ngoài ngành của Tằng Tịnh, rằng hai người đã bí mật hẹn hò trong nhiều năm, không lâu sau sẽ đính hôn.
Bức ảnh được chụp từ một góc khá đẹp, hai người trông cũng rất xứng đôi vừa lứa.
Thương Mục Chi từ phòng tắm bước ra.
Lương Tây Nguyệt cúi đầu nhìn lại bức ảnh, nghĩ ngợi rồi nói:
"Anh có muốn ly hôn với em không?"
Thực ra cô cũng không phản đối việc Thương Mục Chi yêu đương, dù sao hai người cũng chỉ là mối quan hệ liên hôn, lúc đó cô vừa mới vào đại học không lâu, việc kinh doanh của nhà họ Lương gặp vấn đề, nhà Thương và Lương quan hệ tốt, cô lại sống ở nhà họ Thương từ nhỏ, có thể xem như là thanh mai trúc mã với Thương Hành Quân, em trai của Thương Mục Chi, cho nên mọi người đều cảm thấy họ sẽ kết hôn.
Để nhận được khoản đầu tư từ nhà họ Thương càng sớm càng tốt, Lương Tắc Chính muốn cô nhanh chóng kết hôn với Thương Hành Quân, phía bên nhà họ Thương cũng rất vui mừng.
Tuy nhiên, khi đó Thương Hành Quân không biết đã chạy đi chơi chụp ảnh cùng bạn bè ở đâu, mãi không thể liên lạc được.
Ngược lại, người từ sau khi tốt nghiệp đại học đã luôn làm việc ở Luân Đôn là Thương Mục Chi lại đột nhiên về nước.
Người nhà hai bên chưa bao giờ nghĩ đến việc ghép anh với Lương Tây Nguyệt, bản thân Lương Tây Nguyệt cũng thế, từ nhỏ đã học theo Thương Hành Quân, gọi Thương Mục Chi là anh trai.
Nhưng Thương Mục Chi lại hỏi cô rằng, có muốn kết hôn với anh không, đợi sau khi cô học xong, nếu cô muốn ly hôn anh cũng sẽ đồng ý.
Có thể là điều kiện quá sức hấp dẫn, cũng có thể là vì Lương Tây Nguyệt không thích Thương Hành Quân, lại càng không thích việc Lương Tắc Chính coi mình như món hàng mà đem ra buôn bán.
Lương Tây Nguyệt cũng không nhớ rõ bản thân mình đã đồng ý thế nào, nói chung là bản thân hai người đều không thông báo với người lớn hai bên, cầm sổ hộ khẩu rồi đến cục dân chính để đăng ký kết hôn.
Sau khi đăng ký xong Thương Mục Chi đưa cô về nhà, tuyên bố tin bọn họ đã kết hôn trước mặt hai bên gia đình và đưa cho họ xem giấy đăng ký kết hôn.
Lương Tây Nguyệt đã không còn nhớ biểu cảm của Lương Tắc Chính và Lâm Thu Ý khi đó, chỉ là kết quả cuối cùng đều khiến mọi người hài lòng.
Trong bốn năm sau khi kết hôn, Lương Tây Nguyệt tiếp tục đi học ở trong nước, Thương Mục Chi cũng bận rộn công việc ở nước ngoài, ngoại trừ những lần hiếm hoi Thương Mục Chi về nước, thời gian còn lại chỉ có vào dịp lễ tết bọn họ mới gặp nhau vào khi mà hai gia đình tụ họp.
Tình trạng hôn nhân của họ chỉ có nội bộ hai gia đình mới biết rõ, người ngoài cuộc thì hầu như không ai biết.
Vì vậy với tư cách là đại thiếu gia của nhà họ Thương, một nhà đầu tư nổi tiếng trong và ngoài nước trong những năm gần đây, Thương Mục Chi thường xuyên xuất hiện trong những tin đồn tình ái, dù rằng những tin đồn này không bao lâu sẽ tự động lắng xuống.
Nhưng với tư cách Thương phu nhân thực thụ, đôi lúc Lương Tây Nguyệt nghe các bạn học cùng trường bàn tán về tin tức của Thương Mục Chi, một cảm giác kỳ lạ khó tả cũng xuất hiện.
Bởi vì cho đến tận bây giờ, cô vẫn không thể hiểu tại sao năm đó Thương Mục Chi lại chủ động đề nghị kết hôn với cô.
Trong phòng khách dường như có chút yên tĩnh.
Lương Tây Nguyệt không quen với sự yên tĩnh này, cô đưa tay kéo chiếc bao bì đóng gói phía trước, muốn tạo ra chút tiếng động nào đó.
Thương Mục Chi bước đến bên quầy bếp, đứng phía sau cô, vẻ mặt khá bình tĩnh, chỉ hỏi cô:
"Em đến Luân Đôn là để nói chuyện này với anh thôi à?"
Lương Tây Nguyệt khựng lại, cúi đầu xuống nhìn mặt bàn đá cẩm thạch trắng.
"Em đã gửi tin nhắn cho anh nhưng anh không trả lời."
Trước khi đến Luân Đôn cô đã nhiều lần nhắn tin cho anh về việc ly hôn trên điện thoại.
[Em đã tốt nghiệp rồi, anh có muốn quay về một lát để chúng ta cùng đến cục dân chính?]
[Khi nào anh về nước, chúng ta đi làm thủ tục ly hôn nhé?]
[Anh rất bận sao? Nếu không em gửi đơn ly hôn cho anh nhé ?]
Từ cuối tháng sáu đến nay đã gần nửa tháng, không biết Thương Mục Chi quá bận mà không thấy hay là vì lý do gì khác, vẫn luôn không để ý đến cô.
Nếu không thì cô không đời nào đáp chuyến bay quốc tế đường dài hơn mười tiếng để đến Luân Đôn tìm anh.
Thương Mục Chi không nói gì, cầm lấy điện thoại của cô.
Trên màn hình vẫn dừng lại ở tin đồn giữa anh và Tằng Tịnh.
"Paparazzi bịa chuyện mà em cũng tin à?"
Lương Tây Nguyệt mím môi, nhìn vào màn hình điện thoại đã tắt, không kìm được mà phản bác lại.
"Các người đi dạo bên bờ sông Thames cũng là bịa à?"
Thương Mục Chi hạ mắt xuống nhìn cô:
"Em đang ghen sao?"
Lương Tây Nguyệt cảm thấy lời nói của anh thật kỳ lạ.
"Em không ghen, em chỉ là đang bàn bạc bình thường thôi."
"Một năm có bao nhiêu tin tức như thế này chứ, lần đầu tiên em nhìn thấy sao?"
Giọng điệu Thương Mục Chi bình tĩnh hỏi, tắt trang tin trên điện thoại đi, ném trở lại bên cạnh quầy bếp.
"Lý do ly hôn thế này anh không chấp nhận."
Lương Tây Nguyệt sững sờ, ngơ ngác nhìn anh, không hiểu sao anh lại tỏ ra có lý đến vậy.
Thương Mục Chi không nói gì thêm, cúi đầu tiếp tục cởi cúc tay áo, xoay người đi vào phòng tắm.
Cửa phòng tắm đóng lại từ bên trong, ngăn cách tiếng nước chảy.
Lương Tây Nguyệt ngồi trên chiếc ghế cao, cúi đầu nhìn mấy món ăn Quảng Đông chẳng hề chính gốc, cố tình dùng lực bỏ mạnh đôi đũa, quay người trở về phòng.