Vào một ngày cuối tuần trước ngày nhận việc , Lương Tây Nguyệt mời Khương Ảnh và Hứa Thư Duyệt gặp mặt ở quán quen để ăn cơm, tiện thể mang theo mấy chiếc túi đã mua trước đó cho họ.
9 giờ 30 phút sáng thứ hai, Lương Tây Nguyệt đến công ty báo danh.
Tình trạng ùn tắc giao thông vào giờ cao điểm buổi sáng các ngày làm việc trong tuần vượt xa ngoài sức tưởng tượng, thêm nữa vị trí của công ty lại ở khá xa khu Đại học Hồng Kông, khiến thời gian cô dự tính ban đầu suýt nữa bị trì hoãn, cuối cùng vẫn là phải xuống xe giữa chừng để đi tàu điện mới không bị muộn.
Sau khi ở bên chỗ HR báo danh Lương Tây Nguyệt được dẫn đến chỗ làm việc, ngoài cô ra còn có hai thực tập sinh khác đi cùng, thời gian thực tập ba tháng.
Lương Tây Nguyệt cùng với một cô gái trong số đó vừa khéo được phân vào cùng một nhóm dự án.
Hai người nhân viên được bố trí vị trí cùng nhau, cách rất gần, cũng thêm kết bạn WeChat với nhau rồi tự giới thiệu.
Buổi sáng người phụ trách nhóm dự án ban đầu được chỉ định dẫn dắt bọn họ nói rằng tạm thời có việc đột xuất không đến được, Lương Tây Nguyệt tùy ý vẽ vài bản phác trên máy tính một hồi.
Bữa trưa ăn ở căng tin của công ty.
Một vài đồng nghiệp ngồi bên cạnh trò chuyện, cô ngồi cùng với thực tập sinh Sở Ngưng, cả hai đều không nói quá nhiều.
Sở Ngưng thì luôn cúi đầu ăn.
Lương Tây Nguyệt thì không có khẩu vị gì cả, chưa ăn được vài miếng đã đặt đũa xuống mở điện thoại lên xem.
Suốt buổi sáng đều không có thời gian rảnh để xem điện thoại, có không ít tin tức, sau khi mở lên cô mới phát hiện Thương Mục Chi sáng nay cũng gửi tin nhắn cho cô.
Thương Mục Chi: [Cà vạt rơi ở chỗ em rồi.]
Lương Tây Nguyệt nhìn chăm chú vào tin nhắn một lúc, cúi đầu nhắn lại cho anh:
Thất Nguyệt: [Tối nay em về lại thành phố sẽ đưa cho anh.]
Phía bên kia không trả lời lại, Lương Tây Nguyệt cũng không để tâm, lại tùy ý ăn thêm vài miếng để lấp đầu dạ dày.
Buổi chiều khi trở lại chỗ làm Lương Tây Nguyệt mới gặp được người phụ trách chịu trách nhiệm dẫn dắt nhóm dự án của bọn họ.
Trông có vẻ rất trẻ, có lẽ cũng chỉ lớn hơn bọn họ hai, ba tuổi, đeo kính, dáng vẻ rất nho nhã.
"Tôi tên Đinh Trú, sau này sẽ là do tôi phụ trách dẫn dắt hai bạn."
Lương Tây Nguyệt và Sở Ngưng lần lượt tự giới thiệu một chút.
Đinh Trú dẫn hai người đi làm quen với môi trường làm việc trong công ty, đùa giỡn nói:
"Lần này HR chọn người là dựa theo nhan sắc à, bỗng dưng tuyển vào hẳn hai đại mỹ nhân."
Lương Tây Nguyệt không nói gì, cô đối với loại giao tiếp xã giao này phương pháp luôn được sử dụng là im lặng.
Sở Ngưng tính cách cũng lạnh nhạt, buổi trưa hai người ngồi chung bàn ăn cơm quả thực là không ai nói lời nào.
Lời đùa của Đinh Trú cũng chẳng ai tiếp nhận, tỏ ra có chút gượng gạo.
"Cảm ơn tổ trưởng." Lương Tây Nguyệt trả lời một câu mà không hề lúng túng.
"Tôi không phải tổ trưởng." Đinh Trú mỉm cười.
"Tôi chỉ hơn các bạn vài năm kinh nghiệm thôi, tổ trưởng dạo này rất bận, phía bên sếp vừa về nên có rất nhiều việc phải báo cáo, cô ấy tạm thời không có thời gian, trong khoảng thời gian này các bạn có vấn đề gì đều có thể tìm tôi."
"Đúng rồi, Tây Nguyệt tôi thấy bạn tốt nghiệp Đại học Hồng Kông đúng không?"
Lương Tây Nguyệt gật đầu: "Đúng vậy."
"Vậy là bạn cùng trường với sếp rồi, tính ra cũng là đàn em nhỉ."
Lương Tây Nguyệt biết sếp của Bancan, Thẩm Triệt, cũng tốt nghiệp Đại học Hồng Kông, nhưng tốt nghiệp sớm hơn cô vài năm, có lẽ cùng khóa với Thương Mục Chi.
Đinh Trú chủ yếu dẫn bọn họ làm quen với môi trường làm việc trong công ty, nhóm dự án thường rất ít khi phải ra công trường, phần lớn thời gian đều phụ trách làm bản vẽ tại chỗ làm, thỉnh thoảng mới cần khảo sát thực địa một chút.
Trước đây khi còn đi học Lương Tây Nguyệt đã theo thầy hướng dẫn của họ tiếp xúc qua một chút, nên cũng không hoàn toàn xa lạ.
Sau khi tan làm Lương Tây Nguyệt vốn dĩ chuẩn bị định bắt taxi, nhưng sau khi mở xem trên ứng dụng để xem tình hình giao thông thì vẫn quyết định giống buổi sáng trực tiếp đi tàu điện ngầm.
Cô đã thi bằng lái từ rất sớm, nhưng rất ít khi lái xe, cũng không dám tự lái trên đường.
Về đến nhà đã khá muộn, Lương Tây Nguyệt ở trên tàu điện ngầm bị chen lấn đến mức hoàn toàn không thể nhúc nhích, vừa bước ra khỏi ga tàu điện ngầm thì dường như lập tức quyết định sẽ chuyển nhà đến gần công ty hơn, còn hỏi Khương Ảnh xem có quen môi giới nào không.
Nhập mật mã để mở khóa cửa, khi bước vào tiền sảnh, Lương Tây Nguyệt dường như là lập tức nhận thức được trong phòng khách có người.
Cô giật mình, suýt nữa đã lấy điện thoại chuẩn bị gọi cảnh sát, nhưng rất nhanh sau đó lại nghe thấy giọng nói của Thương Mục Chi.
Thương Mục Chi làm thế nào mà vào được nhà cô chứ?
Lương Tây Nguyệt lập tức thay giày, đi vào phòng khách, liếc nhìn thì nhận thấy sổ tay và bản vẽ vốn để trên bàn trà của mình đều đã được Thương Mục Chi dọn dẹp, chiếc áo khoác vest của Thương Mục Chi thì đặt trên sofa.
Thương Mục Chi đang đứng trên ban công đeo tai nghe bluetooth nói chuyện điện thoại cùng với ai đó, dùng tiếng Pháp mà cô nghe không hiểu rõ.
Lương Tây Nguyệt bước đến bên sofa, ném túi xách của mình qua rồi lại cố tình mở mạnh cửa tủ lạnh để lục tìm đồ uống.
Thương Mục Chi nghe thấy tiếng động thì quay lại, không có biểu cảm gì mà nhìn cô, rất trôi chảy đổi sang tiếng Trung, nói với cô:
"Lương Tây Nguyệt, yên tĩnh chút."
Ở nhà cô mà bảo cô yên tĩnh chút, Lương Tây Nguyệt mở nắp chai nước soda, có chút bực bội đi vào bếp, cúi đầu nghịch điện thoại định đổi mật khẩu khóa cửa nhà mình.
Nhưng khi mở điện thoại, vì đã quá lâu không đổi mật khẩu, đến nỗi mà không nhớ cả cách thao tác.
Khi làm được một nửa thì Thương Mục Chi đứng ngoài cửa bếp gõ nhẹ, tháo tai nghe bluetooth ra hiệu đã nói chuyện xong.
Lương Tây Nguyệt không có để ý anh, tiếp tục chuẩn bị nhập mật mã mới.
Thương Mục Chi dựa vào khung cửa nhìn cô, dường như đoán được cô đang làm gì, nhàn nhạt cất tiếng:
"Anh nên có quyền biết mật mã ở đây chứ."
Động tác của Lương Tây Nguyệt dừng lại, ngẩng đầu nhìn anh,
"Anh không ở Vịnh Bán Nguyệt mà chạy tới đây chen chúc với em sao?"
Thương Mục Chi nhướn mày, ánh mắt bình tĩnh nhìn cô:
"Em là định cùng anh ồn ào ly thân sao?"
Lương Tây Nguyệt đặt chai nước soda đã uống dở một nửa xuống, đi ra khỏi bếp, ngồi xuống mép sofa.
"Không phải đều đã ly thân bốn năm rồi sao?"
"Ừ, là lỗi của anh." Thương Mục Chi thái độ thành khẩn, đưa chai nước soda chưa uống hết cho cô, nhìn cô không chút biểu cảm, mở miệng nói:"Vụ mua bán sáp nhập lần này xong anh có lẽ sẽ ở lại trong nước."
Lương Tây Nguyệt sững sờ, ngẩng đầu nhìn anh, mắt có chút tròn xoe vì kinh ngạc mà nhìn chằm chằm: "Anh không đi nữa?"
Thương Mục Chi gật đầu, ánh mắt rơi trên mặt cô, nói chắc nịch: "Ừ, không đi nữa."
Lương Tây Nguyệt trầm mặc một lúc: "…Vậy chuyện ly hôn của chúng ta…"
"Ở Luân Đôn anh đã nói rất rõ rồi." Thương Mục Chi cắt ngang lời cô, trên khuôn mặt anh vẫn giữ nguyên nét điềm tĩnh, nhưng giọng điệu hoàn toàn không có chỗ để thương lượng:
"Anh không đồng ý, em sau này cũng đừng nhắc lại nữa."
Lương Tây Nguyệt mím môi, định nói gì đó, nhưng không hiểu sao lại bị vẻ nghiêm nghị trong biểu cảm và giọng điệu của anh làm cho có chút không dám mở lời.
Thương Mục Chi nhìn cô một lúc, rồi quay người, từ bên quầy bếp cầm lấy một chiếc hộp, ném cho cô.
Lương Tây Nguyệt ngẩn người, cúi xuống nhìn chiếc hộp rơi trên đùi mình:
"Cái gì đây?"
"Quà tốt nghiệp." Thương Mục Chi lời ít ý nhiều, quay người mở tủ lạnh, lục lọi giữa đống đồ uống mới thấy lần đầu và lấy ra một chai nước khoáng lạnh.
Lương Tây Nguyệt khẽ mím môi, nói: "Cảm ơn."
Thương Mục Chi một tay mở nắp chai nước, liếc nhìn cô.
"Không mở ra xem sao?"
Lương Tây Nguyệt ngập ngừng, cúi đầu xuống mở hộp.
Chiếc hộp xanh, to cỡ bằng bàn tay.
Cô mở ra, bên trong là hai chiếc chìa khóa.
"Mua một căn nhà ở gần công ty em, còn có một chiếc xe để đi lại."
Thương Mục Chi ngửa đầu uống một ngụm nước, giọng điệu rất thản nhiên: "Từ đây đến công ty em chắc cũng không gần đâu."
Lương Tây Nguyệt cúi đầu nhìn hai chiếc chìa khóa trong tay, ngước mắt lên nhìn anh, hỏi một câu nghe chẳng có chút lương tâm nào:
"Chìa khóa nhà này anh có tự lén sao thêm một bản không?"
"Anh đã cài cả khóa vân tay và nhận diện võng mạc." Thương Mục Chi đặt chai nước khoáng xuống, liếc cô một cái:
"Có vấn đề gì sao?"
Lương Tây Nguyệt nhếch môi, biểu cảm rất gượng gạo nhận lấy hai chiếc chìa khóa, rồi lại nói:
"Em đâu biết lái xe, anh tặng xe cũng chẳng để làm gì, nhà thì dù sao cũng là ở chung thôi."
Một sự bắt bẻ rất rõ ràng, nhưng lại rất đúng với phong cách của Lương Tây Nguyệt.
Thương Mục Chi cũng không tức giận, rất kiên nhẫn đáp:
"Vậy lần sau em muốn quà gì thì nói trước với anh một tiếng."
Lương Tây Nguyệt hơi hếch cằm: "Để sau hãy nói."
"Tối muốn ăn cái gì?"
Rõ ràng Thương Mục Chi không định cùng cô tiếp tục cuộc đối thoại kiểu như hai đứa trẻ con cãi nhau nữa, cúi đầu mở điện thoại chuẩn bị đặt đồ ăn.
Lương Tây Nguyệt cả ngày gần như chẳng ăn gì, giờ cũng không thấy thèm ăn:
"Tùy."
Động tác của Thương Mục Chi khựng lại chút, ánh mắt dừng trên gương mặt cô:
"Dạ dày lại khó chịu à?"
Lương Tây Nguyệt lắc đầu, xoa bụng:
"Không có, chỉ là không thấy cảm giác thèm ăn thôi."
Dạ dày của Lương Tây Nguyệt không tốt, đó là tật xấu hình thành khi mới đến thành phố Hồng Kông.
Năm cuối trung học có đợt cô đau tới mức đổ mồ hôi lạnh, lại không muốn phiền người khác, một mình ra ngoài bắt xe, tình cờ gặp Thương Mục Chi cuối tuần từ trường lái xe về và được đưa tới bệnh viện.
Thương Mục Chi cất điện thoại, đứng dậy đi đến bên sofa, cầm áo khoác lên:
"Vậy thay đồ đi, anh dẫn em ra ngoài ăn."
Lương Tây Nguyệt nhìn ra ngoài trời đã tối đen, nghĩ ngợi một chút:
"Bây giờ ra ngoài sao?"
"Ừ," Thương Mục Chi liếc nhìn chiếc túi vải cô vứt bên cạnh sofa: "Hoặc anh gọi dì giúp việc đến nấu cơm luôn bây giờ."
"Phiền quá." Lương Tây Nguyệt đứng dậy: "Em thay đồ rồi ra ngoài ăn vậy."
Ngày đầu đi làm ở công ty, cô không mặc những bộ đồ rộng rãi thoải mái như thường ngày của mình, mà là một chiếc đầm sơ mi hiểm lắm mới mặc, sớm đã khiến cô thấy không thoải mái.
Thương Mục Chi liếc nhìn đôi tất chân dưới gấu váy cô, rồi dời ánh mắt đi, gật đầu nói:
"Anh xuống gara chờ em."
Lương Tây Nguyệt thay đồ xong đi xuống, Thương Mục Chi hôm nay lái một chiếc Cayenne đen khá kín đáo.
Cô lần này không ngồi ở ghế sau nữa, trực tiếp mở cửa ghế phụ ngồi vào.
Thương Mục Chi đưa điện thoại cho cô, bảo cô tự chọn một nhà hàng.
Lương Tây Nguyệt tùy ý chọn một quán đồ Hàn khá gần.
Xe đi được nửa đường, Thương Mục Chi nhận một cuộc điện thoại.
Lương Tây Nguyệt chán chường dựa vào cửa sổ xe, nghe anh cùng ai đó nói cái gì mà về uống rượu, cúp máy xong mới hỏi:
"Có người rủ anh đi uống rượu à?"
"Ừ." Ánh mắt Thương Mục Chi vẫn nhìn đường phía trước, liếc sang cô một cái: "Em muốn đi không?"
So với ăn cơm Lương Tây Nguyệt càng muốn đi uống rượu hơn, cô nghĩ một chút, cất tiếng hỏi:
"Có ai thế?"
Thương Mục Chi xoay vô lăng, bình thản đáp:
"Bọn Chu Tố ."
"Ồ." Lương Tây Nguyệt mím môi, không nói là muốn đi hay không.
Chu Tố là bạn nối khố của Thương Mục Chi, Lương Tây Nguyệt cũng quen biết họ từ nhỏ, khi ở nhờ nhà họ Thương thường xuyên thấy Chu Tố đến tìm Thương Mục Chi, cô cũng gọi anh ta là anh trai, còn thường bị họ trêu chọc cùng Thương Hành Quân.
Nhưng chuyện cô kết hôn cùng Thương Mục Chi, thì mấy người Chu Tố đều không biết.
Chính xác mà nói, chuyện cô cùng Thương Mục Chi kết hôn, ngoài người nhà họ Thương và họ Lương, gần như không ai hay biết.
Nếu giờ cô đi cùng Thương Mục Chi, Chu Tố chắc vẫn nghĩ như trước rằng Thương Mục Chi đưa em gái đi theo.
Thương Mục Chi dường như nghĩ đến điều gì đó, xoay vô lăng quay đầu xe, lên tiếng nói:
"Hay là ghé qua đó xem sao? Bọn Chu Tố vẫn luôn đòi muốn gặp em."
"Gặp em làm gì?" Lương Tây Nguyệt rõ ràng không hiểu ý anh, nhưng cảm thấy cũng được:"Em với họ cũng không xem là thân lắm mà? Nhưng qua đó cũng được."
"Ừ." Thương Mục Chi nhẹ nhàng lướt nhìn cô, hơi nhướng mày, hỏi ý kiến của cô: "Vậy đi nhé?"
Lương Tây Nguyệt gật đầu: "Quán bar nào?"
"Wes."
Lương Tây Nguyệt chưa từng đến quán bar này, nhưng biết đó là một quán bar rất hot, việc đặt chỗ hay phòng riêng đều vô cùng khó.
Sau khi đổi hướng đường phía trước giao thông hơi tắc, xe dừng lại giữa đường, cửa kính các xe hai bên trái, phải rất gần, Lương Tây Nguyệt kéo cửa kính xe bên mình lên, xoay đầu thì phát hiện Thương Mục Chi đang nhìn mình.
"Anh nhìn em làm cái gì?
"Không gì cả." Biểu cảm trên mặt Thương Mục Chi rất điềm nhiên, cúi đầu liếc qua hình nhân vật anime trên áo T-shirt của cô, nhàn nhạt hững hờ nói:
"Chỉ đang nghĩ, đưa em qua đó, không biết có dọa họ sợ không."