Dưới ánh mặt trời, nụ cười của cô gái có thể so sánh với ánh mặt trời chiếu xuống trên người cô, tươi đẹp, ấm áp."Ha ha. . . . . ." Tiểu Thất vui vẻ cười một tiếng, nụ cười trên mặt tinh khiết động lòng người.Nhưng nụ cười này lại khiến cặp mắt Y Sâm đau nhói đứng phía sau cô cách đó không xa.Y Sâm nắm chặt quả đấm, trong lòng co rút đau đớn một hồi.Nụ cười của Tiểu Thất đẹp như vậy!Nhưng, đối tượng cũng không phải hắn. . . . . .Hơi ngẩng đầu, ánh mặt trời đâm vào hai mắt của hắn khiến hắn thấy chói, mắt nóng lên, tựa hồ có vật gì đó muốn tràn ra khỏi vành mắt.Một tay che lại ánh mắt của mình, lỗ tai lại nghe được tiếng cười trong trẻo như tiếng nhạc, Y Sâm muốn nhấc chân bước đi, nhưng tiếng gọi ầm ĩ trong lòng lại cố ý để hắn lưu lại."Thanh Lưu, thuốc này của anh thật sự rất khó uống đó!" Tiểu Thất chu môi, dáng vẻ không hài lòng giống như là một đứa bé thích đùa nghịch, cáu kỉnh."Tiểu Thất, ngoan! Em uống thuốc này rồi anh lấy bánh trà xanh cho em!" Thanh Lưu cười lắc